Mèo Con, Em Chết Chắc

Chương 39: Chương 39: Chương 36




Tiết 1

- Akira-kun, bỏ con bé kia, làm bạn trai tôi đi! - vài ba chị "lớp lớn" chìa thư tỏ tình.

Anh ngồi lại bàn, liếc mắt sang 1 chút, rồi lại quay đầu đi..thở dài.

- Này này, ý gì thế hả? - vài người không ưng ý, lại gần, thốc mặt lên nhìn - Tôi nói là cậu phải bỏ con nhỏ nghèo nàn...

Anh cắt ngang, và đôi mắt hừng hực giận dữ liếc sang, thì thầm gằn giọng:

- Biến mau, ồn ào.

"Đã sáng ra người ta không bình thường mà...chọc chi vậy trời?" toát mồ hôi nhìn Tatsuki, anh đang không được vui cho lắm khi mà sáng sớm tới tận bây giờ không gặp mặt Misao được. Hana có ý định đưa hình Misao cho Tatsuki xem nhưng cô chợt nhớ là có bao giờ cô nàng ham học đó chịu chụp hình đâu, cho dù là tập thể đi nữa thì lúc nào cũng là người cầm máy...

Hana đành lẻn về phòng học sau khi chứng kiến vụ vừa rồi.

Các chị không định phiền "anh rồng" nhà ta nữa, cũng để lại vài lời khinh rồi đi về với tâm trạng bực dọc.

Lớp im re...

Tiết 2

Vẫn còn vài ba chị bám bám ngoài cửa, hình như không có vẻ gì là bực dọc nữa, anh vẫn nhìn ra ngoài, trời xanh mây trắng bay trong đầu anh...không được gặp mặt, không được dùng điện thoại trong trường...ôi...tận thế...

"Không biết cô ấy đã khỏe chưa nhỉ?"

An tâm, chị ấy đang được Kazuo cung phụng như vua chúa.

Tiết 3

Tatsuki không chịu nổi, ngồi đó học mà cứ nhìn ra ngoài, thả hồn bay bay theo trời xanh.

- Trò Akira! Làm bài xong chưa? - thầy gắt lên.

Anh quên mất là đang kiểm tra, bèn lấy viết ra, chấm vào vài câu, rồi nộp bài. Thầy định hỏi sao anh ta nhanh vậy nhưng thực ra anh chàng đã làm đúng chuẩn từ trên xuống dưới, ghi họ tên đầy đủ. Rồi nộp bài xong, chàng nằm bẹp trên bàn, ngủ cho hết tiết.

Con nhà người ta...

Giờ ăn trưa.

- A...Akira-san... - Hana đứng ngay cửa lớp, gọi vào thầm.

- Hửm? - anh ngóc đầu dậy.

- Em..mời anh lên tầng thượng ăn trưa cùng với em, anh có muốn đi không? - cô gái cười.

- Ừm...

Tatsuki nhấc hông đi cùng Hana.

"Cứ thế này thì không ổn cho lắm..." Hana toát mồ hôi hột, cô chìa cho anh tấm ảnh cũ vào mấy năm trước khi cô gặp Misao. Lúc này cô mặc đồng phục thủy thủ, tóc vắt ngang vai...trông còn u ám hơn bây giờ nữa...

- Misao-tan... - Tatsuki nhận ra ngay lập tức.

Hana không cần phải nói nhiều, cô chỉ đưa ảnh thôi. Coi kìa, đôi mắt anh sáng lên, và cầm tấm ảnh lên xem đi xem lại như báu vật. Anh cười, rồi nhét nó vào túi áo trước, cái mặt phởn ôi thôi.

"Đúng là vấn đề đã được giải quyết nhanh gọn." Hana thở phào.

"Thằng nhóc đó bị gì vậy trời?" các chị kia toát mồ hôi, gào lên trong trí óc.

Tiết 4

Anh ngồi nhìn Misao...

Tiết 5

Vẫn ngồi nhìn Misao...

Ra về

- Thế quái nào mà thằng nhóc lại bơ chúng ta đi và nhìn cái con nhỏ đó như thể nó là thánh thần vậy!!?

À, bây giờ hóa ra là có 3 chị, 1 chị tóc cúp ngang ăn mặc gợi cảm, chị nhuộm xanh nhuộm đỏ với đầu xoắn, chị thì móng tay móng chân lòe loẹt mà vẫn không lọt vào tầm mắt Tatsuki được.

Anh vẫn còn cầm tấm hình đó, và anh nhét nó vào ví.

Đi ra khỏi cổng trường, 3 bà chị kia định giựt tấm hình để anh để ý tới 3 người.

Nhưng thật không may, Hana vô tình đi ra, cùng với ly nước ép cam được anh chàng nào đó cho, với tâm trạng hứng khởi, thì 4 người va vào nhau.

Ướt nhẹp 3 bà chị...

- Em có sao không, Igarato-chan!?

Bàn tay nhấc bổng cô lên, là Kazuo. Hana may không bị ướt là nhờ có anh. Anh tới để gặp Tatsuki báo anh chàng vài việc, vô tình gặp cảnh Hana sắp bị lây vào mớ bòng bong...nên bay lại giúp.

"Thịch" cô rớt 1 nhịp tim.

- Các cô không sao chứ? - Kazuo cầm tay từng người nhấc dậy.

- Không...chúng tôi không sao...

Cuối cùng, Tatsuki đã đi 1 đoạn khá xa....bọn họ...

Kazuo không để ý, anh lấy khăn tay đưa cho ba "cô gái sói" kia, rồi cười:

- Sau này đi nhớ để ý nhé. - anh xoa đầu.

"Rụng!" tim 3 nàng kia rớt mất tiêu. Anh chàng quá đẹp trai, và soái nữa...tốt hơn Tatsuki nhiều.

- Igarato-chan, về thôi.

- Anh...anh đón em ạ? - Hana đỏ mặt.

- Misao nhờ anh đón cả 2, nhưng thằng nhóc đó...nó đi đâu rồi!? - Kazuo nhìn ngang nhìn dọc. - Cái thằng nhóc đẹp trai đó! Thôi, đưa em về vậy.

"Cám ơn...Misao-tan..." cô nàng gật đầu cám ơn, họ sải bước cùng nhau trên 1 con đường, rôm rả nói chuyện.

Và trái tim thì cố gắng lại gần hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.