Masaki Mao, 12 tuổi, bé gái này sáng dậy chuẩn bị cơm cho gia đình, chuẩn bị tập sách
đi học 1 mình, lúc Misao được Tatsuki đón thì đi trước, giao chìa khóa
lại cho chị 2, lúc chị hai đi trước thì tự khóa cửa nhà.
Cha mẹ bé không ở nhà chăm sóc, chỉ tối hoặc bất chợt được nghỉ làm mới về.
Hôm nay bé phải học thêm, nên chiều phải giao lại hết cho mẹ, vác cặp tới trường.
Bé học giỏi chẳng khác chị hai, tội cái bé chiếm đầu, đứng nhất bảng điểm
liên tục. Thầy cô nào cũng thương bé, thật sự bé rất được lòng mọi
người, thậm chí cả người xấu còn cảm hóa được. Về điểm này bé khác bà
chị hai không biết dùng lời lẽ mà thuyết phục mọi người =_=.
Mọi ngày với bé đều là ngày đẹp nhất.
Nhưng hôm nay đó là 1 ngoại lệ.
Bé thấy 1 cậu bé tóc nâu đen, mặc áo sơ-mi trắng phối quần tây, mang kính
râm, gọi cậu bé thì có hơi kỳ, đó là 1 thiếu niên tuyệt đẹp, dáng vẻ
oanh oanh liệt lẫm đang đứng trước cổng trường của bé. Bé mau chóng nhận ra đó là ai, hỏi:
- Anh rể, anh làm gì ở đây? Làm sao mà anh bị teo lại vậy? Anh nhuộm tóc à?
- Anh rể? - thiếu niên đẹp trai kia có chút không hiểu.
Chợt mới quay đầu, cái thiếu niên đó bị bé làm cho mê người. Vị oanh oanh
liệt liệt này không ngờ trên thế giới này lại có 1 mĩ nhân, mà mĩ nhân
đó mang đậm chất phương Đông. Thiếu niên này đã nhìn qua rất nhiều người đẹp, nhưng đó hoàn toàn là người trưởng thành, còn cô bé này? Nhìn cặp
sách là biết mới tí tuổi, nhưng mang 1 vẻ đẹp rất thuần khiết mà cũng
rất cương nghị. Mái tóc được buột sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt hồng hồng
đáng yêu, thân hình lại rất đẹp, nói chung là rất vừa mắt.
- Em nhầm à? - vị thiếu niên hỏi lại.
- Không...nhìn khuôn mặt y hệt anh rể, nhưng cách ăn mặc tuyệt đối không
giống? Phải chăng 2 người là anh em sinh đôi? - Mao phán đoán dựa vào
cái nhìn, trúng y phóc, chỉ khác không phải sinh đôi.
- Tôi là
Thill Akira, nếu nói vậy...hẳn là rất thông minh. - anh chàng thích thú
gỡ bỏ cặp kính râm, cài vào túi áo, để lộ đôi mắt xanh dương mê hồn. -
Em gái nhỏ, em biết người tên Akira Tatsuki, khuôn mặt như tôi y đúc,
mái tóc có màu vàng, nhưng đôi mắt đen. Anh ta cao gần 1m89, vóc người
khỏe mạnh, tuyệt đối không có bệnh tật.
- Đó là anh rể. - cô bé mỉm cười đáp.
- Anh rể....? - Thill vẫn chưa hiểu. - Vậy tức là anh ta có quen biết, mà lại rất thâm sâu?
- Việc gì tôi phải nói cho anh nghe? Tôi thậm chí còn chưa rõ anh là ai. - cô bé mỉm cười, nụ cười hồn nhiên đi liền với lời nói lạnh toát, rút
bút lông viết vào tay - Anh đang cản đường tôi vào trường.
- Nếu
không nói tôi biết anh ta đang ở đâu, đừng hòng vào trường. - Thill
nhanh chóng giang tay chắn cửa, hướng về phía cô gái bé nhỏ.
Cứ
tưởng Mao cũng như chị, dùng cái đầu mà phản bác, nhưng không, cô bé này không hề đơn giản, nhanh chóng nụ cười trên môi đậm lên, tay phải dùng
hết sức gạt cánh tay đang chắn cửa kia, mạnh mẽ mà tuyệt đối cuốn hút.
Cả Thill cũng giật mình, quả thực lực tay rất mạnh, rõ ràng có học võ,
chính xác hơn là 1 đối thủ khá mạnh.
- Woa...Inari-onee đúng là
thâm hậu, đúng là dùng chiêu này đỡ phiền phức hơn. - giọng cô gái vừa
đi vừa nói, bé Mao nhà ta rất là khủng khiếp nha.
- Này! - Thill
kịp hoàn hồn, chạy đuổi vào trường theo cô bé thì nhanh chóng bị bảo vệ
cản lại, rõ ràng trường học không để người lạ vào, đặc biệt các trường
có danh tiếng, đương nhiên, Mao học ở ngôi trường này.
Vì cô bé vào bằng học bổng, nên nhanh chóng có thể được chu toàn.
Mao vốn dĩ không ngây thơ như vẻ ngoài.
Thill nhìn dáng lưng 1 đi không quay đầu của Mao, nhanh chóng thấy 1 cái gì
đó gọi là xúc động cộng tức giận với cô bé này. Lùn hơn hẳn Thill 1 cái
đầu mà lại mạnh như thế. Cộng thêm việc rất là thông minh.
- Thiếu gia, trên cánh tay áo ngài. - 1 vệ sĩ nhanh chóng đi lại, nhắc nhở.
Thill hoàn hồn, lập tức nhìn cánh tay áo trắng sáng hiện lên những dòng chữ
nhỏ nhắn dễ thương. Rõ ràng khi nãy gạt tay cậu, viết chữ đã in lên áo,
thậm chí còn rất đậm.
"Tôi là Masaki Mao, rất hân hạnh được biết anh..."
Khóe môi từ cứng ngắc trở nên cong lên, Thill đang cười, quả thực đang cười
đến đỗi vệ sĩ đứng kế bên thấy rất kỳ cục. Hiếm khi nào người như Thill, 1 cậu bé trải qua rất nhiều chuyện mà cười hứng thú thế này.
-
Tôi thích những cô gái thông minh. Quả thật rất vừa khẩu vị. - Thill cảm thán 1 câu, nhìn chằm chằm chữ viết 1 hồi mới ra lệnh - Lập tức chuẩn
bị xe, chuẩn bị đợi đón cô gái đó tới khách sạn của tôi.
- Ơ...vâng - không dám hỏi nhiều, anh vệ sĩ nghe lời làm theo.
Liếc tên của bé lại lần nữa, cậu cười. Hiếm có người nào làm cậu thích thú
bằng 1 cô bé dễ thương, tuyệt đối thông minh cũng rất mạnh mẽ.
"Masaki Mao...rất dễ thương cũng rất thủ đoạn, tôi thích."
Riêng về phần Mao, cô bé không nhìn, chỉ nghe tiếng xe thôi đã mỉm cười.
"Đúng là anh em, cái đầu rất nhạy. Chị hai, chị cần phải học tập điểm này."
Anh nào em nấy ._. nó thế đấy, trừ Misao với Mao là hoàn toàn khác. À mà
cái chỗ đưa vào khách sạn :))) tình tiết này đề nghị ai đầu óc sâu bọ
hãy tiếp tục phát huy, nó hoàn toàn vì mục đích trong sáng :))))) Au
không ác tới mức cho 2 đứa nhỏ sớm như cặp kia đâu :))))))) Những ai tò
mò về thân phận Tatsuki, chap sau sẽ rõ.
Có ai ủng hộ cặp này?