Nhìn người đàn ông bước xuống xe, ánh mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm cậu.
Đường Hi thật sự bị dọa đến muốn khóc:【1551, sao vai ác lại ở đây???】
Lúc này trong đầu cậu hiện lên 7749 viễn cảnh mình bị đưa đến viện nghiên cứu rồi bị cắt ra thành từng miếng nhỏ.
Biết khi Hạ Vọng đến thì ký chủ sẽ an toàn nên 1551 lựa chọn giả chết.
Hạ Vọng xuất hiện nên tình thế đã đảo ngược, hắn dùng tay không lưu loát đánh gục vài tên.
Những tên lưu manh này quanh năm lang thang ở đầu đường xó chợ, biết rõ người nào có thể chọc và người nào không thể chọc tới.
Đánh nhau đối với bọn chúng chỉ là chuyện thường ngày, sẽ không có khả năng vì đánh nhau mà đem mạng sống của mình đi đánh cược.
Thấy Hạ Vọng từ trên siêu xe bước xuống, bọn chúng liền biết người này không thể chọc vào, huống chi hắn ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không sợ xảy ra chuyện gì.
Đám lưu manh quăng cho nhau ánh mắt, nhanh chóng cứu Hoàng Mao từ tay Thẩm Thần Tư rồi lập tức cong chân biến mất, mấy lời đe dọa thừa thãi thường ngày cũng chẳng dám nói ra, sợ bị nhớ mặt.
Hạ Vọng cũng không đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay phải, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
“Bạn nhỏ, doạ cậu sợ rồi?“.
Truyện Xuyên Không
Thấy Hạ Vọng chuyển mắt sang nhìn mình, Đường Hi cũng không nghe rõ hắn hỏi cái gì, chỉ sợ đến mức lui về sau một bước.
Trong mắt cậu còn ngập hơi nước, hàng mi cong vút không ngừng run rẩy, trên người còn lưu lại hương vị ngọt ngào của tiệm bánh ngọt.
Khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, thoạt nhìn như vừa bị bắt nạt tàn nhẫn, nhưng thật ra trên người cậu một chút thương tích cũng không có, ngay cả nước mắt rơi ra cũng là do thấy Hạ Vọng đánh người nên mới bị doạ.
Hạ Vọng dừng lại: “Bị thương rồi?” Trong lòng hắn mạc danh kỳ diệu(1), không hiểu vì sao bạn nhỏ này lại sợ hắn như vậy.
Hắn cũng không tiến đến gần cậu nữa.
(1)Mạc danh kỳ diệu: cảm thấy kỳ lạ, không giải thích được.
“Không, không có.” Đường Hi không dám đối mặt với hắn, cúi đầu chạy tới đỡ Thẩm Thần Tư.
Thẩm Thần Tư vẫn chưa kịp phản ứng lại, thần sắc phức tạp nhìn Hạ Vọng.
Y biết vị tổng giám đốc Hạ này, lúc ba y dẫn y đến tham gia một buổi tiệc rượu, y đã thấy hắn từ xa.
Dường như hắn trời sinh thích hợp cho chốn thương trường, cơ hồ sẽ không té ngã hay thất bại, ánh mắt đầu tư cũng cực kỳ sắc bén.
Sự nhạy bén đã giúp hắn không ngừng tiến lên đỉnh cao.
Ngay cả cha của y ở trước mặt hậu bối như hắn cũng phải nể ba phần.
Người như vậy sẽ không rảnh đi lo chuyện bao đồng mà tay không cứu hai người xa lạ như các cậu.
Nói ra cũng sẽ không có ai tin.
Hạ Vọng phớt lờ ánh nhìn đánh giá một cách trần trụi của Thẩm Thần Tư, tầm mắt hắn không nóng không lạnh dừng trên hình ảnh Đường Hi đang đỡ người khác trên tay, thanh âm mang vài phần lạnh lẽo khó giải thích: “Có cần tôi gọi xe cứu thương không?”
“Không cần đâu, chúng tôi tự kêu được, cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ.” Thẩm Thần Tư không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Tôi không nói chuyện với cậu.” Hạ Vọng liếc mắt nhìn y.
Như thể cuối cùng Hạ Vọng cũng nhận ra sự tồn tại của y, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn lạnh nhạt như cũ.
Thẩm Thần Tư bị cái liếc mắt này dọa sợ, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy thật mất mặt, nghiến răng nghiến lợi chặt tay.
“Cảm, cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu.” Đường Hi có chút rụt rè đáp lại.
Cậu cảm nhận được bầu không khí giữa hai người họ có chút căng thẳng, hơn nữa nếu xét về thân phận thì một người là nhân vật phản diện, một người là đứa con vận mệnh, nếu cứ như vậy thì không ổn lắm.
Nghe được thiếu niên nói như vậy, Hạ Vọng cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, hắn gật đầu rồi xoay người rời đi.
Nhìn người đàn ông ngồi trên xe Maybach phóng đi, Thẩm Thần Tư và Đường Hi thầm thở phào trong lòng.
Cuối cùng Đường Hi xin nghỉ học, đưa Thẩm Thần Tư đến bệnh viện
Trán Thẩm Thần Tư bị quấn vài vòng băng gạc, lúc bôi thuốc y cũng không có phát ra âm thanh gì, cố tình ở trước mặt Đường Hi bày ra bộ dáng phong khinh vân đạm.
Bởi vì Hạ Vọng đột nhiên xuất hiện nên tâm trạng của Đường Hi vẫn còn đang treo ngược trên cành cây, hoàn toàn không chú ý đến Thẩm Thần Tư đang nhẫn nhịn bên cạnh.
Y tá vừa đi thì phòng bệnh rơi vào yên lặng.
“Cậu...!biết người đó sao?” Thẩm Thần Tư đột nhiên mở miệng, y cũng không có nói tên hắn ra.
Nhưng trong lòng Đường Hi và y đều ngầm hiểu họ đang nói đến ai.
“Tôi không quen.” Đương nhiên là Đường Hi sẽ phủ nhận rồi.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Thẩm Thần Tư lại có vài phần vui vẻ: “Chuyện này cậu không cần quan tâm nữa, tôi sẽ nói với ba đến nhà anh ta để cảm ơn, mặc dù anh ta vừa cứu tụi mình nhưng chuyện này để tôi giải quyết là được rồi, tốt hơn hết là cậu đừng tiếp xúc với anh ta nhiều quá.”
Tuy biết rõ Đường Hi Và Hạ Vọng không thể nào có liên quan đến nhau, nhưng Thẩm Thần Tư vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Giống như người đàn ông đó phá lệ đối xử thật đặc biệt với Đường Hi.
Y theo bản năng muốn Đường Hi cách con người nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Đường Hi có chút chột dạ: “Ò.”
Nếu có thể thì tôi cũng không muốn hắn nhìn thấy hình người của tôi đâu.
Sợ Thẩm Thần Tư nhận ra có chỗ nào không đúng, cậu cố gắng chuyển đề tài, đem đám lưu manh ra mắng đông mắng tây.
Cả hai đều ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Có nhiều lần Thẩm Thần Tư muốn nghiêm túc mở miệng nói xin lỗi và cảm ơn Đường Hi, nhưng không biết vì sao lời nói ra đến miệng lại bị ngại ngùng áp xuống.
Y một mặt cảm thấy Đường Hi quá ngốc khi không bỏ chạy theo lời mình, mặt khác lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đường Hi cảm thấy có hơi kỳ lạ, cậu đột nhiên thấy tâm tình của Thẩm Thần Tư tốt lên, không chỉ nói chuyện dịu dàng mà còn gọt táo cho cậu ăn.
Vì thế trong phòng bệnh xuất hiện một màn bệnh nhân gọt táo cho người thăm bệnh.
Học sinh đã trốn học còn đi đánh nhau, chuyện này đáng lẽ sẽ bị trường học nghiêm trị, nhưng vị công tử Thẩm gia kia vừa mới quyên tặng cho trường một cái sân vận động nên nhà trường đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đường Hi ở trong phòng bệnh đợi đến khi mẹ của Thẩm Thần Tư đến.
Thẩm Thần Tư muốn Đường Hi ở lại để mẹ y cho y một chút mặt mũi, sẽ không bị mẹ Thẩm xách lỗ tai mắng trước mặt người ngoài.
Nhìn thấy mẹ mình đến, lúc nãy Thẩm Thần Tư còn không muốn để Đường Hi về nhưng bây giờ lại ước gì cậu đi về càng nhanh càng tốt.
Trên đường về nhà, Đường Hi cùng hệ thống thở dài:【Trái tim đàn ông a–】
1551 tiếp lời: 【—như mò kim đáy bể.】
Hạ Vọng dường như không nhận ra hình người của cậu, Đường Hi vô tư đùa giỡn với hệ thống vừa mới giả chết.
Mèo con cao hứng ở trong đầu đuổi bắt hệ thống.
Dưới sự an ủi của hệ thống, cậu đã đem khả năng mình bị bại lộ vứt ra sau đầu.
...!
Đường Hi biến thành mèo nhỏ đi vào hoa viên, định nhân lúc không ai chú ý thì trở về lầu hai, nhưng vừa đi chưa được hai bước thì đã bị ong trêu bướm ghẹo lừa đi mất rồi.
Mèo con lắc lắc đuôi nhỏ, tung tăng đuổi theo cánh bướm màu đỏ cam.
Con bướm kia tựa hồ như cố ý dụ dỗ cậu, lúc thấp lúc cao, không nhanh không chậm lượn lờ ở trước mặt.
Móng vuốt nhỏ của Đường Hi suýt chút nữa đã chạm được vào đôi cánh nhưng vẫn không thể bắt được, cậu dừng lại thì nó cũng bất động đậu trên nhánh hoa, đến khi cậu đuổi theo thì nó cũng đập cánh bay mất.
Hệ thống nhìn con mèo ngốc bị một con bướm vờn quanh, có chút cạn lời:【Hạ Vọng sắp đến rồi.】
Nhưng nó vẫn chậm một bước, Hạ Vọng đã dừng xe ở cổng lớn, vừa đi vào thì đã thấy mèo nhỏ ngốc nghếch Đường Hi chơi đùa ở hoa viên, đôi chân ngắn ngủn đang đuổi bắt một con bướm.
Tâm tình Hạ Vọng bỗng tốt lên, hắn ngồi xổm xuống đưa tay ra: “Viên Đường, lại đây.”
“Meo~” Trên mặt Đường Hi còn dính bùn đất, vui vẻ chạy đến cọ cọ vào tay vai ác.
“Meo meo.” Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi.
Hạ Vọng cũng không biết mèo con đang nói gì, chỉ cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt dính người, thuận tay vuốt ve khắp người mèo nhỏ.
Cọ hết bùn đất lên người vai ác, Đường Hi đã biến trở về thành mèo con sạch sẽ.
Hạ Vọng không chút để ý áo khoác của mình bị mèo con cọ dơ, hắn cởi áo ra đưa cho quản gia vừa đi tới.
Quản gia cầm áo khoác, ngạc nhiên nhìn Đường Hi: “Sao Viên Đường lại chạy ra ngoài đây chơi được?”
Hạ Vọng ôm mèo nhỏ vào trong lòng, nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười không rõ ý tứ: “Mèo con ham chơi, thích chạy tới chạy lui là chuyện bình thường.”
“Meo.” Đường Hi vung vẩy đuôi nhỏ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng Viên Đường ngoan như vậy, tuyệt đối sẽ không chạy đến nơi mà ta không thể tìm thấy, đúng không?” Thanh âm Hạ Vọng thật nhẹ.
Nửa câu cuối Đường Hi cơ hồ phải dựa vào thính lực nhạy bén mới nghe được.
“Meo.” Đường Hi lại gật gật đầu.
Hạ Vọng rũ mắt nhìn mèo con trong lòng đang cụp tai thành tai máy bay, thần sắc không lộ rõ biểu tình..