【Ký chủ, có người theo dõi.】1551 đột nhiên nói.
Đường Hi sốt sắng hỏi:【Là người của Thẩm Hành hả?】
1551:【Ừm, là ám vệ dưới tay hắn.】
【Làm sao bây giờ, nếu hắn thấy tôi trở lại hoàng cung rồi hắn về báo cáo với Thẩm Hành thì sao đây, lúc đó chắc chắn thân phận của tôi sẽ bị lộ mất.】
Đường Hi cố gắng bình tĩnh, cậu sợ Nhiếp Nhung sẽ nhìn ra gì đó.
Sự thật chứng minh những lo lắng của cậu là hoàn toàn dư thừa, làm sao mà nhân viên dọn phân lại không phát hiện ra có người đang theo dõi được chứ.
Nhiếp Nhung dẫn cậu lượn qua vài con phố thì đột nhiên dừng lại, hắn vươn tay xoa đầu cậu: “Hoàng thượng đứng đây chờ thần một chút, thần sẽ quay trở lại nhanh thôi.”
Đường Hi ngoan ngoãn đứng yên chờ hắn khoảng ba phút, hệ thống lập tức thông báo ám vệ đã bị Nhiếp Nhung giải quyết xong rồi.
Nhiếp Nhung lau đi máu tươi trên tay, cả người toát ra lệ khí mãnh liệt dọa chạy cả mèo hoang.
Lúc nhìn thấy hoàng đế nhỏ đang ngoan ngoãn đợi mình về, lệ khí bỗng nhiên tiêu tán, trong lòng hắn bỗng chốc mềm mại.
“Thần đã về rồi đây.” Thanh âm tràn đầy ôn nhu.
Gương mặt Đường Hi ửng hồng bị che khuất sau lớp mặt nạ.
Nhiếp Nhung hộ tống cậu an toàn trở về hoàng cung, đây là thế giới có võ công và nội lực, nằm trong lòng vai ác Đường Hi đã cảm nhận được sự lợi hại của khinh công.
Đường Hi:【Thế giới sau tôi cũng muốn lợi hại như vậy.】
1551 nhìn nhìn kịch bản trong tay:【Dễ thôi.】
Một mèo một hệ thống dường như đã đạt được nhận thức chung.
Ngày hôm sau Đường Hi nổi giận đùng đùng đi vào triều, đám cung nhân đi ở phía sau đến thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ chỉ tưởng hoàng đế nhỏ hỉ nộ vô thường, không có suy nghĩ gì khác.
Dựa theo tính cách của nguyên chủ thì ngày hôm qua bị Nhiếp Nhung nửa cầu nửa ép xuất cung, nếu hôm nay không ở trước mặt triều thần chỉ trích thì sẽ bị coi như là phá vỡ thiết lập tính cách.
Nhưng bởi vì còn có chuyện muốn cầu cạnh Nhiếp Nhung nên Đường Hi cũng không có tức giận ngay.
Kiên trì chờ Thẩm Hành nói xong, quả nhiên giống y như nội dung cốt truyện, hắn đề nghị cho Diệp Bạch Thương đến Hộ bộ.
Đường Hi hừ lạnh một tiếng, cậu còn nhớ như in đêm qua thừa tướng sỉ nhục cậu như thế nào.
Cậu đường đường là vua của một nước mà lại bị xem như là tiểu quan.
Hiếm khi cậu không trực tiếp tán thành, ngược lại quay sang hỏi Nhiếp Nhung: “Nhiếp tướng quân cảm thấy thế nào?”
Cả triều đường đột nhiên xao động.
Kêu thừa tướng nói xong lại quay sang hỏi ý kiến Nhiếp Nhung, hoàng đế nhỏ hôm nay đổi tính rồi à?
Điều này tương đương với việc trực tiếp làm mất mặt Thẩm Hành.
Quai hàm của Thẩm Hành căng chặt, lửa giận đến rất nhanh nhưng cũng bị hắn nhanh chóng kìm nén, vẫn bày ra bộ dáng lễ độ.
Tâm cơ thâm sâu như vực thẳm.
Nhiếp Nhung chẳng thèm nhìn hắn, chỉ dán mắt vào hoàng đế nhỏ: “Thần cho rằng nên để Diệp trạng nguyên đến Công bộ là tốt nhất.”
Thẩm Hành liếc mắt ra hiệu, lập tức có triều thần tiến lên phản bác hắn.
Triều đình nhanh chóng biến thành bãi chiến trường cho hai phe mắng nhau.
Đường Hi chống tay lên trán say sưa xem kịch vui, đợi đến khi cảm thấy phe Nhiếp Nhung đang chiếm thế thượng phong cậu mới giả vờ giả vịt phát hỏa, quyết định làm theo ý Nhiếp Nhung.
Hết thảy triều thần đều thở dài, chức quan nhỏ thì sợ mình trở thành chim đầu đàn bị bạo quân lôi ra chém đầu, chức quan lớn thì biết rõ giờ có ầm ĩ thêm một trận với Nhiếp Nhung nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Diệp Bạch Thương nhanh chóng đi ra tạ chủ long ân.
Thẩm Hành suýt chút nữa thì không duy trì được vẻ mặt của mình, hắn không ngờ hoàng đế nhỏ lại đứng về phe Nhiếp Nhung.
Nhưng hắn vẫn còn biện pháp khác để đối phó với Nhiếp Nhung.
Hổ phù.
Vị bạo quân này đã qua vài lần tẩy não của hắn, y đã sớm muốn thu binh quyền về tay mình, tuy bây giờ không phải là thời cơ thích hợp nhất nhưng Thẩm Hành vẫn lựa chọn mở miệng: “Hoàng thượng, nơi biên cương hiện giờ cũng đã yên bình hơn rất nhiều, thần cho rằng nếu cứ để Nhiếp tướng quân tiếp tục giữ hổ phù thì không quá thích hợp.”
Các triều thần bên cạnh liên tục nháy mắt ám chỉ Thẩm Hành quá vội vàng, Thẩm Hành nhắm mắt làm ngơ, trong lòng nóng như lửa đốt,
Hoàng đế nhỏ muốn gì được đó hôm nay đạp thể diện hắn xuống, cảm giác bị động này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Chẳng qua là đẩy nhanh kế hoạch lên mà thôi.
Bản thân Thẩm Hành cũng không nhận ra ánh mắt của hắn nhìn Đường Hi có bao nhiêu phần cố chấp.
Rốt cuộc Nhiếp Nhung cũng miễn cưỡng quăng cho hắn một ánh mắt, khóe miệng nhếch lên mang vẻ trào phúng nhưng câu nói của Đường Hi lại ném thẳng Nhiếp Nhung vào địa ngục.
“Thừa tướng nói rất đúng.”
Thậm chí Đường Hi còn không dám nhìn về phía nhân viên dọn phân.
Nhất định là hắn sẽ rất tức giận.
Quả thật Nhiếp Nhung đang nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Hoàng thượng vừa nói gì?”
Đường Hi lặp lại từng chữ một, toàn bộ quá trình chỉ dám nhìn Thẩm Hành.
Từ trước đến nay Nhiếp Nhung chưa bao giờ tức giận như vậy, trái tim lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Hắn không tức giận vì hoàng đế nhỏ muốn thu lại hổ phù, hắn tức giận vì hoàng đế nhỏ lại liên thủ với Thẩm Hành để hạ hắn, lợi dụng hắn để dọn đường cho Diệp Bạch Thương xong lại trở tay cho hắn một đao.
Chẳng lẽ y không biết Thẩm Hành là loại người gì sao? Đêm qua giáo huấn còn chưa đủ?
Nhiếp Nhung chăm chú nhìn Đường Hi đang bày ra vẻ mặt vô tội.
Ngọt ngào y như mứt quả vậy mà lại làm ra việc khiến người khác vô cùng tức giận.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Nhung mới nghe được thanh âm của mình.
“Thần, tuân chỉ.”
Lúc nào hổ phù cũng luôn bên người hắn, chỉ cần hoàng đế nhỏ muốn thì bất cứ lúc nào hắn cũng sẵn sàng dâng lên.
“Bất quá hoàng thượng, lúc trước thần đã từng nói sẽ dùng hổ phù làm sính lễ, người nhận hổ phù của thần thì chính là thê tử của thần.” Nhiếp Nhung cố tình nhấn mạnh hai từ thê tử.
Giọng nói mang theo tiếu ý nhìn hoàng đế nhỏ đỏ bừng mặt.
Đôi mắt mèo ngập nước tràn đầy lửa giận nhìn về phía Nhiếp Nhung.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoàng Phạm Bồi đã hô lên: “Làm càn!” Hắn tựa như nghé con không sợ hổ, tức giận nhìn Nhiếp Nhung, trong mắt rốt cuộc không còn nửa phần sùng bái tôn kính như lúc xưa.
1551 cảm thán:【Ký chủ, cậu đúng thật là hồng nhan họa thủy nha.】
Đường Hi luống cuống:【Hoàng Phạm Bồi không phải là người của nhân vật phản diện sao?】
1551 chỉ yên lặng cười.
Đường Hi trên triều đường nổi trận lôi đình rồi nhanh chóng chuồn mất.
【Kích thích quá rồi, suýt nưa là tôi đã bị đánh rồi đó QAQ】
1551: 【Yên tâm đi, nhân viên dọn phân sẽ không đánh cậu đâu, nhưng nếu ở trên giường thì tôi không chắc.】
Đường Hi khiếp sợ:【??? Mau trả lại hệ thống ngây thơ thuần khiết lúc trước lại cho tôi đi mà!】
Lúc cậu ở trong đầu đùa giỡn với 1551, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Nhiếp Nhung nghênh ngang đi vào.
Sau lưng hắn là Đức công công và thị vệ bị đánh bất tỉnh nằm dưới đất.
Ồ, muốn lật xe à?
Sau khi bãi triều Nhiếp Nhung cũng không hồi phủ, hắn trực tiếp đến tìm hoàng đế nhỏ, ngang nhiên đánh ngất tất cả những ai đã nhìn thấy hắn.
Thấy Nhiếp Nhung chậm rãi đến gần, hoàng đế nhỏ sợ hãi lùi về sau, hắn cười khẽ: “Cũng biết sợ sao?”
Đường Hi như mèo nhỏ vươn móng vuốt: “Ngươi đừng đến đây, trẫm sẽ kêu người đến bắt ngươi!”
Ánh mắt Nhiếp Nhung lộ ra tia nghiền ngẫm: “Muốn kêu ai? Đám cấm quân vô dụng kia à?”
Cuối cùng hắn cũng đi đến trước mặt hoàng đế nhỏ, vươn tay nắm chặt cái gáy mềm mại, nhìn đôi mắt mèo sợ hãi ngập nước, hắn thở dài: “Người cũng biết sợ à, vậy sao lúc nãy lại có gan đâm sau lưng ta?”
Đường Hi mềm nhũn: “Trẫm sai rồi, trẫm không muốn hổ phù của ngươi nữa.”
“Đã muộn rồi.”
Nhiếp Nhung nhẹ nhàng ấn một cái, nở nụ cười thỏa mãn nhìn hoàng đế nhỏ mềm nhũn nằm trong lòng mình.
Vốn dĩ hắn nên làm như vậy từ lâu rồi, vật nhỏ yếu ớt như thế nên để hắn toàn tâm toàn ý bảo hộ bên người mới đúng.
....!
Lần thứ hai mở mắt ra, Đường Hi phát hiện mình đang ở bên trong xe ngựa tròng trành.
Nếu sớm biết nhân viên dọn phân sẽ tức giận như vậy thì hổ phù gì đó cậu cũng không cần.
Đường Hi khóc không ra nước mắt.
1551:【Mèo ngốc, vấn đề căn bản không nằm ở hổ phù, là tại vì vai ác cảm thấy mình bị phản bội.】
Trước kia ở trên chiến trường Nhiếp Nhung đã từng bị huynh đệ tốt nhất của mình phản bội, từ đó hắn hận nhất là hành vi đâm sau lưng này.
Mặc dù Đường Hi biết tuy thu lại hổ phù thì cũng không gây tổn hại nhiều đến Nhiếp Nhung, nhưng đứng ở vị trí của hoàng đế nhỏ mà nói thì thật sự y vô cùng ham muốn binh quyền, muốn liên hợp với Thẩm Hành để đạt được mục đích.
Đường Hi:【...!Sao cậu không nói sớm?】
1551 giả chết.
Lúc cậu tỉnh lại thì bên ngoài cũng nghe được tiếng động, Nhiếp Nhung từ trên ngựa nghiêng người đi vào.
Cỗ kiệu ban đầu còn tương đối rộng rãi, khi bị hắn chen vào thì đột nhiên có chút chật chội.
Đường Hi tận lực thu mình vào trong góc, nét mặt sợ hãi.
Nguyên chủ cũng là người ăn mềm không ăn cứng.
Nhìn hoàng đế nhỏ sợ hãi mình, tim Nhiếp Nhung chợt đau thắt lại.
Nhưng vì không muốn bị lộ ra, hắn chỉ có thể lạnh nhạt nở nụ cười: “Chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi.”
Thái độ vô cùng tự nhiên cứ như là cậu chỉ ra ngoài đạp thanh(1) cùng hắn mà thôi.
(1)Đạp thanh: chỉ việc trai gái ra ngoài đi chơi xuân, giẫm lên cỏ xanh ngoài đồng.
Đường Hi cảnh giác trốn ở góc nhìn hắn: “Đến đâu?”
“Đến địa bàn của ta.” Đột nhiên Nhiếp Nhung giở giọng đùa cợt, vươn tay ra sờ sờ cậu.
Nhân viên dọn phân hình như đang rất khó chịu.
Đường Hi nhạy bén cảm giác được trong lòng Nhiếp Nhung có muộn phiền, cho dù người trước mắt cậu vẫn đang tươi cười đi chăng nữa.
Cậu cũng rất muốn ôm lấy hắn, muốn nói cho hắn biết tâm của mình cũng duyệt hắn, nhưng cậu cũng không thể nói, cũng chẳng thể làm gì được, đã vậy mà còn phải bày ra bộ dáng chống cự, từng đao từng đao cứa vào tim hắn.
“Trẫm sai rồi, trong cung không thể không có trẫm.” Đường Hi cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nhiếp Nhung: “Người yên tâm, ta đảm bảo chỉ cần ta còn ở đây thì không ai có thể cướp đi ngôi vị hoàng đế của người.”
Chẳng qua là hắn chỉ muốn dọa hoàng đế nhỏ này một chút, muốn cho y một hình phạt nho nhỏ chứ không thật sự muốn hại y.
Nhìn qua cứ như hắn hành động lỗ mãng cướp người đi mất nhưng thật ra mọi chuyện đã được dàn xếp một cách hoàn hảo, ngoại trừ tâm phúc của hắn thì không một ai biết được vị trong cung kia không phải là hoàng đế nhỏ thật nữa.
Nếu không thể chống cự vậy thì đành chọn cách hưởng thụ thôi, một đường Đường Hi vô cùng ủy khuất, cậu đã vận dụng hết mọi cách, từ dụ dỗ đến ép buộc mà Nhiếp Nhung vẫn không hề dao động, nếu bình đã vỡ vậy thì cậu đập nát nó luôn vậy.
Thức ăn, y phục của hoàng đế nhỏ đều phải là loại tốt nhất, một cái khách điếm bình dân thì làm sao cậu ở được đây?
Đường Hi: “Ta không muốn ở chỗ này, ta muốn ở phòng lớn.”
Nhiếp Nhung kiên nhẫn dỗ dành: “Chỉ ở tạm một đêm mà thôi.”
Đường Hi cau mày chỉ vào ghế tựa: “Lau cho ta.”
Nhiếp Nhung lau ghế cho Đường Hi, sau đó để cậu ngồi xuống, tự tay rót cho cậu chén nước: “Chân có đau không?”
Hắn nhớ lại lúc trước nắm gọn chân hoàng đế nhỏ vào trong tay, mềm mại như vậy khẳng định là không thể đi lâu được.
Chỉ thích hợp để hắn ôm vào lòng thôi.
Đường Hi khó hiểu nhìn hắn.
Phần lớn thời gian cậu đều ngồi trong kiệu, trái phải còn chưa đi được hai bước thì làm sao lại bị đau được.
Khách điếm này bị khuất trong một góc hẻo lánh nên gian sảnh dưới chỉ có một nhóm khách là bọn họ, Nhiếp Nhung đưa lưng về phía những người khác, hắn ngồi xổm xuống cởi giày của hoàng đế nhỏ ra, đặt chân cậu lên đầu gối của mình.
Bàn tay đầy vết chai của hắn cọ qua bàn chân mềm mại tựa như mang theo một luồng điện.
Cả người Đường Hi mềm nhũn, tức giận vươn tay đánh hắn.
Nhiếp Nhung vẫn bất động thanh sắc, nghiêm túc kiểm tra chân của hoàng đế nhỏ, xác định hai bàn chân trắng nõn mềm mại không có bị gì mới thôi.
Vẻ mặt của hắn quá mức nghiêm túc, trong giây phút ấy Đường Hi bỗng hoài nghi có lẽ là hắn không có đùa giỡn lưu manh với cậu mà là hắn đang quan tâm cậu thật.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì cậu lập tức cảm giác được lòng bàn chân mình bị cọ cọ mấy lần.
Đường Hi nhanh chóng đỏ mặt, quả nhiên là tên này đang bắt nạt cậu mà!
Dáng người Nhiếp Nhung cao to, ngồi quay lưng lại che khuất những chuyện lưu manh hắn đang làm, không ai biết họ đang làm gì, chỉ nghĩ là vị hoàng đế nhỏ lại muốn nháo loạn nữa.
Hắn một bên giúp hoàng đế nhỏ mang giày vào, một bên dặn dò muốn ba gian phòng thượng hạng.
Đường Hi nhìn Trương Hiểu Sinh và Hùng Thành sau lưng hắn, vươn chân đạp đạp vào người Nhiếp Nhung: “Bốn người nhưng sao lại thuê ba phòng?”
Hiện giờ Hùng Thành đã biết thiếu niên này chính là thánh thượng, tuy không biết vì sao tướng quân lại cướp y ra khỏi cung, nhưng lúc nhìn thấy thiếu niên tùy ý đối đãi với tướng quân như vậy hắn không nhịn được đổ mồ hôi hột thay y.
Hắn đi theo tướng quân đã nhiều năm, biết rõ cái danh sát thần không phải là nói chơi, cho nên mỗi lần nhìn thấy phương thức ở chung của thiếu niên và tướng quân hắn đều bị dọa sợ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn đơ người nhìn tướng quân lộ ra biểu tình kiên nhẫn, ôn nhu dỗ dành: “Bởi vì ta muốn mỗi thời mỗi khắc đều thấy ngươi ở dưới mí mắt ta.”
Nghe xong câu này, quả nhiên hoàng đế nhỏ lại nổi giận, đưa chân đạp hắn thêm cái nữa.
Vì để tránh phiền phức không cần thiết, bọn họ đều sửa lại xưng hô, biến mình thành bình dân bá tánh, cũng may hoàng đế nhỏ cũng không muốn bị người khác nhận ra nên vô cùng phối hợp.
Hùng Thành: Nhất thời ta cũng không biết việc tướng quân cướp đi ngôi cửu ngũ đáng sợ hơn hay là việc hoàng đế nhỏ khiêu khích tướng quân đáng sợ hơn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hắn đã làm được việc mà vai ác ở thế giới trước không thành công.
Bắt mèo nhỏ về nuôi nhốt!.