Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Nhiếp Nhung hứa với cậu, nửa tháng này cũng đủ để xảy ra vô số chuyện.
Trong quân doanh người người đều biết Đường Hi, biết cậu là người trong lòng của tướng quân, ở đây cũng có người đã từng gặp mặt hoàng đế nhỏ, cho dù có che giấu được nhất thời nhưng cũng không thể giấu cả một đời, dưới sự ngầm đồng ý của Nhiếp Nhung, mọi người trong doanh mới biết được thân phận thật sự của Đường Hi.
Hoàng đế nhỏ vô cùng mỏng manh, lúc ăn cơm cũng phải dỗ dành, y phục thì phải là tơ lụa đặc thù, lúc đi dạo thì cũng muốn làm nũng để tướng quân ôm đi.
Tựa như cứ khiến cho người ta yêu thích vậy.
Ngoại trừ lúc khó xử khi mới biết được thân phận của Đường Hi thì mọi người trong quân doanh đều muốn đến gần cậu hơn, sau khi ở chung mới phát hiện hoàng đế nhỏ không hề thô bạo tàn ác như lời đồn.
Nhìn thấy vật lạ gì cũng tròn xoe mắt, tràn ngập vẻ tò mò, đưa tay ra muốn sờ nhưng lại không dám.
Tựa như mèo con.
Trong khoảng thời gian này, những nam nhân thô bạo chỉ biết đánh nhau cố gắng vắt hết óc tìm kiếm những món đồ chơi nhỏ nhặt thú vị cho cậu.
Ngay cả một con châu chấu nhỏ làm bằng rơm cũng có thể làm cho hoàng đế nhỏ tươi cười.
Câu cửa miệng gần đây của Hùng Thành là: “Đệ đệ của ta lúc sáu tuổi cũng không dễ dỗ dành như vậy đâu.”
Mặc dù khi tặng đồ cho hoàng đế nhỏ thì sẽ bị tướng quân dùng ánh mắt sắc như dao để lăng trì, đã vậy còn bị huấn luyện gấp đôi nhưng bọn họ vẫn vô cùng vui vẻ nguyện ý.
Nhiếp Nhung đạt được mục đích cướp vị hoàng đế nhỏ về tay, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được hoàng đế nhỏ này ngày càng ỷ lại vào hắn.
Nhưng trong mắt Đường Hi thì chẳng qua là cậu sai sử nhân viên dọn phân càng ngày càng thuận tay hơn mà thôi.
1551 chán việc phải ăn cẩu lương, tự giác giám sát động tĩnh trong cung thay cậu.
Rốt cuộc Thẩm hành cũng phát hiện.
1551:【Thẩm Hành đã biết người trong cung là giả rồi!】
Diệp Bạch Thương chỉ cần đối mặt mấy lần thì đã phát hiện được, còn với Thẩm Hành thì cậu cũng không quá ngạc nhiên.
Đường Hi trốn ở trong lều chơi hạt châu, nghe vậy thì bình tĩnh nói:【Nhân viên dọn phân sẽ giấu giúp tôi mà.】
Thẩm Hành không có chứng cứ, cứ coi như hắn biết thật thì cũng có thể làm gì chứ.
【 Hắn đang âm mưu bắt cóc cậu!】
【Bắt cóc tôi?】Đường Hi kinh ngạc, suýt chút nữa đánh rơi hạt châu.
1551 khẳng định:【 “Cậu” trong cung và người của Nhiếp Nhung dồn ép Thẩm hành quá cho nên lúc hắn xác nhận tên kia là hàng giả thì đã nhìn chằm chằm nơi này rồi.】
【Biện pháp duy nhất bây giờ giúp hắn lật ngược tình thế chính là tìm ra hoàng đế thật, như vậy thì Hoàng đảng mới sợ hãi mà không dồn ép hắn nữa, tiện thể áp chế Nhiếp Nhung luôn.】
【Còn có Diệp Bạch Thương nữa, hắn hoàn thành xuất sắc những thứ mà cậu đã giao cho hắn, bây giờ hắn cũng đang gấp rút chạy đến đây, xem ra hắn cũng đã biết cậu bị Nhiếp Nhung bắt cóc rồi.】
Không hổ là đứa con vận mệnh, những gì Nhiếp Nhung làm có thể nói là vô cùng hoàn hảo, vậy mà vẫn là bị phát hiện.
Những ngày tháng tươi đẹp sắp kết thúc rồi
Đường Hi có chút không nỡ, nhưng cậu có nhiệm vụ của mình, hoàng đế nhỏ không thể biết được những chuyện sắp xảy ra, cho dù biết thì cũng không thể nói ra ngoài, chỉ có thể chờ người của Thẩm Hành đến bắt mình.
1551 an ủi mèo nhỏ:【Vừa lúc có thể thúc đẩy nội dung cốt truyện.】
Đường Hi lơ đễnh, cũng không chơi với hạt châu nữa.
Nhiếp Nhung vừa lúc đi vào thì thấy được một màn này.
“Buồn chán sao?” Hắn nhíu mày.
Tiểu hoàng đế bị hắn đưa ra khỏi cung lâu như vậy, so với hoàng cung tráng lệ thì nơi này thật nhàm chán, ở lâu thì sẽ muốn về.
Nhưng bây giờ thời cuộc rung chuyển, hắn muốn giải quyết triệt để đám Thẩm Hành, sau đó mới có thể chu toàn đưa hoàng đế nhỏ hồi cung.
“Đêm nay ở thôn bên cạnh sẽ có đoàn hát hí khúc đến, ta đưa ngươi đi xem nhé?” Nét mặt Nhiếp Nhung ôn nhu, nhẹ nhàng lấy đi hạt châu trên tay Đường Hi.
Đường Hi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hạt châu bị lấy đi, thật ra cậu cũng không thấy nhàm chán, nơi đây còn vui hơn so với bị nhốt ở trong cung, bởi vì xung quanh cậu đều là binh lính, so với khi nguyên chủ ở cùng cung nhân trong cung thì tự do hơn nhiều, cũng không sợ phá vỡ thiết lập tính cách.
Rốt cuộc cậu cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ phải làm sao để hạ nhân khiếp sợ mình mà không cần phải trừng phạt bọn họ.
Còn có thể để hệ thống chiếu phim, tải trò chơi cho cậu chơi.
Nhiếp Nhung nhìn gương mặt hoàng đế nhỏ có không phản ứng, lòng càng đau hơn: “Tối đến ta sẽ dẫn người đi.”
Đường Hi còn đang ngây ngốc thì đã bị Nhiếp Nhung mang đi, hai người cùng cưỡi trên con ngựa trắng.
Ngoại trừ lúc hôn thì Nhiếp Nhung vẫn luôn tôn trọng cậu, chỉ dám hôn nhẹ hoặc sờ sờ, đến bây giờ vẫn chưa cầm súng cướp cò thật.
Còn bây giờ thì cho dù Đường Hi cảm giác được có vật cứng đang đâm mình nhưng quay đầu lại thì chỉ có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng nghiêm túc của hắn.
Tựa hồ tên đại nghịch bất đạo phạm thượng kia không có quan hệ gì đến hắn vậy, rặt một vẻ trung quân.
Đoàn biểu diễn đến từ Giang Nam, bên trong cái gì cũng có, không chỉ là hát hí khúc mà còn có dùng ngực đập vỡ đá(1).
Đường Hi vui vẻ vỗ tay, muốn Nhiếp Nhung cho một số bạc vụn để khen thưởng.
1551:【Người của Thẩm Hành đang lẫn trong đám người này.】
Đường Hi cẩn thận nhìn chằm chằm những người trên sân khấu, cố gắng đoán xem có thể là ai.
Là con hát hóa trang nhu nhược trong chiếc váy hồng, hay là tên có khuôn mặt đen nhẻm đang cầm thanh kiếm giả hét lên đòi mạng?
Nhiếp Nhung vô tâm xem cuộc vui, ánh mắt chỉ đặt trên người mèo con cạnh mình.
Mèo nhỏ có vẻ rất nghiêm túc xem vở kịch này nhỉ?
Trong lòng Nhiếp Nhung suy nghĩ, hỏi: “Hoàng thượng muốn đến gần hơn để xem không?”
Chỗ ngồi của bọn họ khá xa, do trước mặt quá nhiều người nên khung cảnh có chút hỗn độn.
Lần đầu tiên Đường Hi cảm thấy được sủng ái quá mức cũng không phải là việc tốt cho lắm.
Nhiếp Nhung nói được là làm được, mang theo mèo con chen lên phía trước, thân hình hắn cao to, gương mặt lại có chút hung ác nên những người khác theo bản năng mà tách ra nhường đường cho hai người họ.
Càng đến gần Đường Hi càng lo lắng, cậu chăm chú nhìn chằm chằm trên sân khấu, rất sợ có con hát nào đó đang biểu diễn mà đột nhiên rút ra một thanh đoản đao tấn công cậu.
Ngay khi cậu muốn nắm tay Nhiếp Nhung thì đã bị 1551 cản lại.
【Cậu có muốn thúc đẩy nội dung không đấy? Yên tâm đi, bây giờ bị bắt đi thì Thẩm Hành cũng không làm gì cậu đâu.】
Đường H iủy khuất:【Nhưng tôi không muốn tách khỏi nhân viên dọn phân.】
1551:【Nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Bây giờ phải thuận theo ý của Thẩm Hành thì mới có thể một lưới bắt gọn hắn, cậu với nhân viên dọn phân nhà cậu mới an toàn được.】
Khi đang nói chuyện với hệ thống thì đột nhiên ở phía sau có người xô đẩy chen lên, là mấy đứa nhỏ tay cầm kẹo hồ lô, Đường Hi không chút suy nghĩ ngợi nhường đường cho bọn chúng.
Lúc phản ứng lại thì đã quá muộn, một tên ở sau đài xông đến dùng khăn bịt mũi và miệng của Đường Hi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Vậy mà không phải ở trên sân khấu mà là ở dưới khán đài.
Đường Hi liều mạng cố gắng dùng tia tỉnh táo cuối cùng nhìn về phía Nhiếp Nhung thì bị một tên nam nhân dùng đoản đao hướng về phía bụng.
Cậu còn chưa kịp mở miệng thì đã hôn mê bất tỉnh.
...!
【Ký chủ? Ký chủ!】
【Con mèo ngốc tỉnh lại nhanh lên!】
Thanh âm máy móc của 1551 lo lắng vang lên, Đường Hi chậm rãi tỉnh lại trong cơn đau đầu.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là truy hỏi nhân viên dọn phân có bị gì không.
1551 chột dạ:【Nhân vật phản diện không sao hết, nhưng cậu thì có...】
Tôi có thể bị gì chứ?
Đường Hi ngơ ngác chớp mắt, cảm giác nóng ran xa lạ từ trong người truyền đến.
【1551, sao cơ thể tôi bị gì kỳ vậy?】
1551:【Cậu bị hạ xuân...!dược.】
1551 cảm thấy vô cùng tội lỗi khi dạy hư trẻ nhỏ, không ngừng an ủi mèo con đang nóng ran.
【Nhân viên dọn phân của cậu sắp đến rồi, đừng sợ.】
Vừa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Đường Hi mong chờ ngẩng đầu lên:【Là nhân viên dọn phân đến phải không?】
1551 trầm mặc:【Là Thẩm Hành.】
【Hắn tới làm gì?】
Nghĩ đến ánh mắt lúc trước khi hắn nhìn ký chủ, lại nghĩ đến xuân dược lúc này, trong lòng 1551 nổi lên dự cảm không tốt:【Chắc chắn không có tốt lành gì rồi, cậu mau trốn đi.】
Chưa bao giờ nó vui mừng vì ký chủ nhà mình là mèo nhỏ như lúc này, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng chạy trốn.
Đường Hi ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp biến trở về thành mèo con lớn bằng lòng bàn tay, tùy tiện trốn vào trong góc che khuất cơ thể.
Cậu vừa trốn vào thì cửa bị đẩy ra, Thẩm Hành mang mặt nạ màu đen bước vào, chỉ để lộ đôi mắt.
Vừa vào cửa thì lập tức đi đến phía giường, hiển nhiên là muốn làm chuyện đó.
1551:【Hừ, người xấu.】
Đường Hi chóng mặt:【1551, tôi khó chịu quá.】
1551 nhanh chóng kiểm tra thân thể cho cậu.
Lại còn dùng loại thuốc mạnh như vậy, 1551 càng tức giận hơn.
【Đừng sợ, nhân vật phản diện đến rồi.】
“Người đâu?” Thẩm Hành tức giận quay người muốn gọi thuộc hạ, vừa xoay lưng lại thì lập tức cảm thấy trên cổ lạnh lẽo.
Con ngươi Nhiếp Nhung phủ đầy lệ khí: “Ngươi đưa y đi đâu?”
Thẩm Hành: “Ta không biết.”
Nhiếp Nhung hướng đao về trước, máu tươi chảy xuống, lúc này thừa tướng không thể duy trì biểu tình được nữa, sắc mặt thay đổi: “Ta thật sự không biết, y chạy trốn rồi.”
Đôi mắt của Nhiếp Nhung đỏ ngầu, gằn giọng hỏi: “Y, đi, đâu?”
Dường như bây giờ hắn chỉ biết hỏi câu này, chỉ biết ép hỏi hướng đi của cậu.
Sự sợ hãi bủa vây trái tim của hắn, bất cứ lúc nào có thể cho hắn một đòn trí mạng.
Hắn ý thức được mình không thể rời bỏ hoàng đế nhỏ.
Trước mắt Thẩm Hành đều biến thành màu đen, là do bị mất máu quá nhiều: “Ta thật sự không biết.”
Nhiếp Nhung một đao đánh ngất hắn, hai tay bóp lấy cổ Thẩm Hành, trong đầu như có giọng nói cứ như vậy mà bóp chết người này đi.
Tay bắt đầu siết chặt, sắc mặt Thẩm Hành tím tái, vừa tỉnh thì lại ngất đi, như sắp tắt thở vậy.
“Meo!”
Một tiếng kêu yếu ớt từ góc truyền tới.
Cả người Nhiếp Nhung sững sờ, trực tiếp ném người trong tay xuống, quay người đi theo hướng phát ra âm thanh, cuối cùng cũng tìm thấy mèo nhỏ.
Hai tay run rẩy ôm mèo nhỏ lên, không chút hoài nghi nhận định đây chính là hoàng đế nhỏ của hắn.
Đường Hi từ một cục tròn biến thành một bãi mèo, khó chịu nằm trong lòng bàn tay hắn nhỏ giọng nghẹn ngào.
Nhiếp Nhung hoảng hồn, ôm mèo nhỏ muốn đi ra ngoài.
Mới vừa nhấc chân bước đi thì Đường Hi đã biến thành người, vươn tay ôm cổ Nhiếp Nhung.
Nhiếp Nhung thuần thục ôm mèo nhỏ hình người này, bối rối nhìn Đường Hi trong lồng ngực gương mặt đỏ bừng, hạ thân nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Vẻ mị hoặc tản ra từ trong đôi con ngươi của hoàng đế nhỏ, dục vọng và thuần khiết, hai cảm giác mâu thuẫn này đan xen vào nhau biến thành sức dẫn dụ mê hoặc chết người.
Hơi thở Đường Hi mang theo hương vị dụ người: “Nhiếp tướng quân, ta khó chịu, giúp ta một chút đi...”
Tác giả có lời muốn nói:
Giúp mèo nhỏ đi! Giúp mèo nhỏ nhanh lên đi mà!
Chú thích:
Hình ảnh minh họa cho hành động đập đá vào ngực