Sau khi bị vạch trần, Trần Thanh cũng không quá lúng túng, nhanh chóng tươi cười: “Là do linh áp của Quý thiên sư quá lợi hại.”
Hắn thẳng thắn phơi bày, vậy nên không tìm thấy vết tích nịnh nọt nào.
Đường Hi nghi ngờ, cậu chỉ cảm thấy linh khí trên người Quý Phược Thanh vô cùng thoải mái, cọ rất thích, không hiểu vì sao tay của Trần Thanh lại run như vậy.
Quý Phược Thanh không quay đầu, thanh âm lạnh nhạt truyền đến: “Đi theo.”
Đường Hi lon ton chạy theo vài bước, rút ngắn khoảng cách với hắn.
Quý Tử Ngang mở cửa xe giúp bọn họ, có vẻ như Trần Thanh cũng muốn đi theo, tay hắn vừa chạm đến cửa phó lái thì đã nghe cạch một tiếng.
Cửa xe đã bị khóa lại.
Trần Thanh rút tay về, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Anh Tử Ngang làm gì vậy? Anh làm vậy thì sao em có thể báo cáo với mấy trưởng lão được đây.”
Có thể báo cáo, từng câu từng chữ đều mang ý tứ uy hiếp Quý Tử Ngang.
Quý Tử Ngang cười nhạo: “Tôi cũng không có đứa em phế vật như cậu, muốn đi thì tự mình đón xe đi, muốn đi cùng xe với Quý thiên sư thì phải nhìn lại coi bản thân có xứng hay không đã.”
Vừa dứt lời, y lập tức đạp mạnh chân ga, không cho Trần Thanh cơ hội phản ứng.
Y vô cùng ngông cuồng, cũng là do y có tư cách này, tuy rằng Trần Thanh là nhân tài thiên phú do các thế gia tỉ mỉ chọn lựa nhưng so với thiên chi kiêu tử như y thì chẳng đáng được nhắc đến.
Lại còn có tâm thuật bất chính với lão tổ, còn không bằng ác quỷ này, ít ra con quỷ này còn chút vui tai vui mắt, lại còn ngơ ngơ ngác ngác nữa chứ.
Nghĩ tới đây, Quý Tử Ngang lơ đãng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Lập tức thấy được tiểu ác quỷ đang ôm bó nhang thỏa mãn híp cả mắt.
Ngốc quá.
Quý Tử Ngang không nhìn nữa, trong lòng ngứa ngáy, lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ nếu nuôi dưỡng một thức quỷ thì cũng không tồi.
Sau khi đến bệnh viện, Quý Phược Thanh đã phất tay thổi tắt mấy nén nhang của Đường Hi.
“Đừng tham ăn nữa.”
Tuy mấy nén nhang này cũng sẽ cháy hết nhưng Quý Phược Thanh vẫn nghiêm khắc khống chế lượng ăn của mèo nhỏ.
Đường Hi ngoan ngoãn cất mấy nén nhang: “Sau khi về thì em muốn ăn nữa.”
“Chỉ cần em nghe lời là được.” Quý Phược Thanh vươn tay xoa đầu tiểu thức quỷ.
Lập tức thu hoạch được một tiểu thức quỷ đang cọ lấy cọ để.
Quý Tử Ngang không dám quấy rầy, ngoan ngoãn yên lặng nghe bọn họ trò chuyện.
Đầu óc lại bắt đầu lơ lửng, thầm nghĩ Quý lão tổ đang xem một con ác quỷ là đứa nhỏ mà nuôi dưỡng à...!.
Không biết làm sao mà gia đình của những học sinh bị thương biết được tin tức, từ sáng sớm bọn họ đã đứng chờ tại cổng chính bệnh viện.
Vừa nhìn thấy Quý Tử Ngang xuống xe, bọn họ lập tức chen chúc nhau đi đến.
Quý Tử Ngang đen mặt: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Người phụ nữ trung niên dẫn đầu khóc lóc: “Đại sư, tôi nghe nói các ngài đã cứu được hai học sinh kia, nhất định là các ngài cũng sẽ có cách cứu con trai của tôi mà phải không? Từ lúc con tôi đi vào cái lớp học đó, lúc đi ra thì ngất xỉu, tới bây giờ vẫn không tỉnh lại được.”
Mấy người sau lưng người phụ nữ cũng mồm năm miệng mười, đại khái là giống với trường hợp của bà ta, tất cả bọn họ đều là người nhà của mấy học sinh ngày đó đi thử thách lòng can đảm ở tòa nhà dạy học bị bỏ hoang kia.
Nếu không phải đã cùng đường mạt lộ thì bọn họ cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ từ mấy cái người được gọi là đại sư này, nhưng mà con của bọn họ lại vô duyên vô cớ rơi vào hôn mê, kiểm tra tới lui hơn một tháng mà cũng không thể tìm được nguyên nhân, chính là không thể tỉnh lại được.
Quý Tử Ngang không thể nổi giận với người thường, nhưng y lại sợ Quý lão tổ thiếu kiên nhẫn, chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Ai nói cho mấy người chuyện này?”
Bọn họ lắc đầu nói không biết, nhưng người này tự xưng là người trong trường.
Trần Thanh đuổi đến, giả vờ ngạc nhiên: “Ôi chao, hình như Tử Ngang tiên sinh có chuyện cần phải giải quyết hả, không bằng để em đi theo Quý thiên sư vào trong làm việc đi.”
Chỉ cần tinh ý là đã có thể nhìn ra ý đồ của hắn.
Quý Tử Ngang đen mặt, y biết lần này đám cáo già sau lưng Trần Thanh gửi hắn đến để giở trò.
Y có hơi hoảng loạn, quay đầu nhìn về phía lão tổ.
Quả nhiên y thấy Quý Phược Thanh khẽ cau mày, như muốn nói gì đó.
Nhưng tiểu thức quỷ bên cạnh hắn đã giành trước một bước: “Vậy thì chúng ta cùng nhau vào đi, dù sao chúng ta cũng tới vì chuyện này mà.”
Cậu muốn hỏi những học sinh kia đã xảy ra chuyện gì, điều đầu tiên cần phải làm là giúp bọn họ tỉnh lại, cậu không thể trơ mắt nhìn những học sinh đó cứ hôn mê mãi được.
Ánh mắt Quý Phược Thanh nhu hòa, dung túng ừ một tiếng, ngầm cho phép đám người ồn ào kia ở đây.
Tảng đá trong lòng đã được đặt xuống, Quý Tử Ngang cảm kích nhìn thoáng qua Đường Hi.
Y biết nếu lần này không có ác quỷ ngốc nghếch này mở lời thì y đã bị Quý lão tổ ghét bỏ rồi.
Chỉ cần Quý lão tổ muốn thì bên cạnh sẽ có vô số người nguyện ý biến thành công cụ cho hắn, y vẫn không tự đại đến mức nghĩ nếu mình phạm sai lầm thì lão tổ vẫn sẽ để yên cho y ở bên cạnh hắn.
Cho dù y chỉ là một cái công cụ hình người nhưng y cũng không thể để mất đi vị trí này, không nghĩ đến lại có một ngày mình phải đi cảm ơn một con quỷ.
Tính tình Quý Tử Ngang kiêu ngạo, rốt cuộc cũng không thốt ra được hai chữ kia.
Bốn học sinh đang hôn mê kia được an bài chung một phòng bệnh.
Bọn họ đã được chuyển đến bệnh viện lớn hơn để kiểm tra nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân, vậy nên đã được chuyển về cho ở chung một phòng để tiện quan sát.
Lúc bước vào, Đường Hi cảm thấy có gì đó không đúng.
Một luồng quỷ khí như có như không lượn lờ xung quanh giường bệnh, trên người của bốn học sinh ít nhiều cũng bị dính một ít.
Cho dù đang hôn mê nhưng bọn họ dường như vô cùng sợ hãi, tựa như đang bị lạc trong mê cung ác mộng, chẳng thể nào thoát thân.
Luồng quỷ khí này y hệt trên người Trần Nhu Nhu, vừa nhìn là đã biết chính là do cô ta gây ra.
Đường Hi không biết phải giải quyết thế nào, kéo lấy góc áo của Quý Phược Thanh hỏi phải làm sao bây giờ.
Quý Phược Thanh liếc mắt nhìn cậu, trầm giọng hỏi: “Muốn tôi giúp sao?”
Mấy cái trò nhỏ nhặt cỏn con này hắn chỉ cần động một ngón tay là đã có thể xử lý dễ dàng, nhưng hắn lại cố tình muốn trêu chọc tiểu thức quỷ ngốc nghếch này.
“Muốn.” Đường Hi tha thiết chờ mong gật đầu.
“Muốn xin chủ nhân giúp đỡ thì cũng phải làm gì đó chứ...”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã vươn tay ôm chặt tiểu thức quỷ, cúi đầu xuống chiếm đoạt khoang miệng của Đường Hi, vươn lưỡi bắt nạt đôi môi nhỏ mềm mại.
Lúc đầu Đường Hi bị giật mình muốn đẩy hắn ra, sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng một lát sau thì cơ thể đã mềm nhũn vô lực.
Tay chân mềm nhũn để mặc hắn làm càn, cậu bị hôn đến quên cả thở, khó chịu rên rỉ, lúc này Quý Phược Thanh mới thoáng tách ra, đợi cậu lấy hơi rồi lại tiếp tục hôn xuống.
Không biết đã qua bao lâu, đến tận khi tiểu thức quỷ bị bắt nạt đến mức viền mắt ửng hồng, hắn mới chịu buông tha cho cậu.
Đường Hi oan ức vươn tay che miệng lại, chỉ sợ người đàn ông trước mặt lại hôn thêm lần nữa.
Quý Tử Ngang ngay lúc hai người họ hôn nhau thì y đã vô cùng thức thời mà bước ra, còn tri kỷ đóng cửa lại, chặn đứng Trần Thanh và người thân bệnh nhân.
Quý Phược Thanh thỏa mãn khi đòi được thù lao, hắn thả ra một chút uy thế hướng về phía giường bệnh.
Đường Hi thấy rõ đám quỷ khí đen kịt kia bị uy áp của hắn dọa cho chạy tứ tung, vô thanh vô thức biến mất.
Gương mặt vốn dĩ trắng bệch của học sinh giờ đây đã nhanh chóng hồng hào trở lại, ấn đường cũng không nhíu chặt nữa, dường như đã thoát khỏi mê cung ác mộng rồi.
Đường Hi đưa tay chọt chọt một học sinh gần cậu, thấy cậu ta mơ màng tỉnh lại từ trong cõi mơ.
Người nọ nhìn hai ngón tay của Đường Hi rồi nhìn về phía cậu, hai người im lặng nhìn nhau.
Đường Hi bối rối hỏi: “Cậu có khỏe không?”
“Tôi...!tôi sao lại...” Người học sinh chậm rãi nhớ lại, lập tức lộ ra biểu tình kinh hoảng: “Quỷ! Có quỷ đuổi theo tôi!”
Cậu ta không còn phân biệt được đây là mơ hay thực nữa, một tháng hôn mê này cậu ta luôn bị quỷ khí quấy nhiễu, nhốt cậu ta trong mộng cảnh không lối thoát, ở đấy cậu ta bị vây trong lớp học kia, không thể trốn thoát.
Càng nghĩ càng sợ hãi, cậu ta ôm đầu bất lực, luôn miệng nói có quỷ.
Ba học sinh khác cũng bị cậu ta đánh thức, nhất thời phòng bệnh trở nên ồn ào huyên náo.
Ngay khi âm thanh chuẩn bị truyền ra ngoài thì Quý Phược Thanh đã tạo một cái kết giới, ngăn cách với mọi người ngoài cửa.
Đường Hi an ủi bọn họ: “Không sao rồi, mọi người đã thoát ra ngoài rồi, hai học sinh kia cũng đã được cứu ra, không sao hết.”
Cậu chỉ biết ngốc nghếch lặp đi lặp lại nói không sao rồi, thanh âm vô cùng trong trẻo ấy đã khiến cho bọn họ dần bình tĩnh lại.
Một trong số đó còn muốn nắm lấy tay Đường Hi nhưng còn chưa kịp chạm đến thì đã cảm thấy bỏng rát, sợ hãi nhanh chóng rút tay về.
Chỉ có thể không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Đường Hi thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, các cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong lớp học được không?”
Bốn học sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai muốn nhớ lại cả, cuối cùng nữ sinh duy nhất trong nhóm can đảm mở miệng: “Tôi chỉ nhớ sau khi chúng tôi đi vào thì chẳng có gì xảy ra hết, đến tận khi chúng tôi đi lên tầng cao nhất, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ của một lớp học đang mở toang, nhưng mấy cửa sổ của lớp khác đều đóng chặt, chỉ có lớp 12-6 này là khác, chúng tôi cũng không dám đi vào, chỉ đứng ngoài nhìn nhìn một cái, đột nhiên A Tứ kêu lên có một người phụ nữ đang chuẩn bị nhảy lầu.”
Sắc mặt của cô tái nhợt, có lẽ là đang nhớ đến hình ảnh kinh dị đó.
Trong nhóm học sinh thử thách can đảm thì chỉ có hai nữ sinh, một người thì bị nhốt ở bên trong, còn cô thì may mắn trốn thoát ra được.
Không biết là trùng hợp hay là vì nguyên nhân nào khác mà cô và nữ sinh kia bị thương ít nhất, quỷ khí trên người cũng ít nhất, cho dù bị vây trong mộng cảnh thì cũng không quá kinh dị.
Hoàng Tâm Tâm chịu ít thương tổn, lá gan vốn dĩ cũng lớn nhất trong nhóm học sinh, so với ba nam sinh còn run lẩy bẩy thì hoàn toàn khác biệt, cô dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói tiếp.
“Sau đó cậu ấy hoảng sợ bỏ chạy, tôi cùng hai cậu ấy...” Hoàng Tâm Tâm dừng lại, chỉ chỉ vào hai người đang bịt lỗ tai trên giường bệnh, “ba người chúng tôi lập tức đuổi theo, cũng chính lúc này Tiểu Cửu và Lưu Tiểu Phàm bị lạc đường, tụi tôi cũng không phát hiện hai người họ không đuổi theo, thật ra lúc đó tôi có nhìn thấy...!thấy có một cô gái mặc đồ trắng đứng trên cửa sổ nhắm mắt lại muốn nhảy xuống.”
Do sợ hãi nên câu từ của Hoàng Tâm Tâm có chút hỗn loạn.
Cuối cùng bốn người họ liều mạng chạy ra ngoài, cho dù có cảm giác được ma nữ đang đuổi theo sau lưng thì cũng không dám quay đầu lại.
Học sinh có biệt danh Tiểu Tứ đột nhiên mở miệng: “Tôi nghe được, lúc đó tôi có nghe được!”
Lá gan Đường Hi vốn nhỏ, đang hết sức tập trung nghe Hoàng Tâm Tâm nói thì đột nhiên bị Tiểu Tứ dọa giật mình, cậu lập tức chui vào lòng Quý Phược Thanh.
Quý Phược Thanh hào phóng dang rộng tay ôm mèo nhỏ ngốc nghếch này vào lòng, đồng thời vươn tay giam mèo con lại, không cho cậu chui ra.
Nằm trong lồng ngực của Quý Phược Thanh, mèo nhỏ thoải mái cọ cọ cái lò sưởi, à không, là linh khí, Đường Hi cũng hoàn toàn không thấy có gì đó không ổn.
Nghe được nhịp tim quen thuộc của nhân viên dọn phân, lá gan của mèo nhỏ lớn hơn vài phần, cậu vừa sợ vừa tò mò hỏi: “Cậu nghe thấy cái gì?”
Ánh mắt của Tiểu Tứ tràn ngập sợ hãi: “Tôi nghe được tiếng hét, sau đó là âm thanh của vật nặng rơi xuống, còn có tiếng khóc của phụ nữ...”
“Vật nặng?” Đường Hi nghi hoặc chớp chớp mắt.
Quý Phược Thanh cúi đầu, cố tình hạ giọng: “Thì không phải cô ta nhảy lầu tự tử sao?”
Cho nên âm thanh vật nặng rơi xuống chính là âm thanh khi cô ta nhảy lầu.
Mỗi ngày cô ta phải luôn lặp đi lặp lại hành động tự sát này, bị nhốt ở nơi ấy không biết đã bao nhiêu năm, cứ quẩn đi quẩn lại trong cái vòng tuần hoàn vô hạn ấy.
Đường Hi lập tức bị dọa sợ, run rẩy co người lại trong lòng Quý Phược Thanh.
Quý Phược Thanh thoả mãn nhìn tiểu thức quỷ sợ hãi dựa sát vào người mình, dịu dàng vươn tay phủ lên đôi mắt mèo xinh đẹp, chậm rãi nói: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Phược Thanh cố ý dọa mèo nhỏ, xấu quá đi.