Ban đầu Đường Hi còn lo lắng suy nghĩ mình nên giải thích như thế nào về việc bản thân vẫn lành lặn không có lấy một vết thương này, nhưng cậu vừa mới mở miệng thì đã rơi vào một cái ôm.
Cậu ở trong lòng Lục Mãng vươn tay ra vỗ vỗ lưng hắn, “Không sao hết, tôi không sao.”
Trái tim đập loạn của Lục Mãng dần bình tĩnh lại.
Thậm chí Đường Hi còn cảm nhận được người đàn ông đang ôm cậu đang phát run.
Tựa như đang cố gắng khắc chế.
Ôm thiếu niên có mái tóc đen mềm mại vào lòng, Lục Mãng đè nén ý nghĩ muốn giết người vào sâu trong nội tâm.
Hắn không quan tâm đến Trần Kim Hạo bị đánh đến bất tỉnh, chỉ kéo Đường Hi ra ngoài.
Đường Hi quay đầu nhìn thoáng qua, trong cái động toàn là thực vật ăn thịt người đó mơ hồ vang lên tiếng nhai nuốt.
Khi quay về, Lục Mãng đi ở phía trước, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Đường Hi.
Cho dù lúc đánh nhau với tang thi hắn cũng không buông ra.
Mãi đến tận khi hội họp với đồng đội, Đường Hi mới nghe được thanh âm của hắn.
Lục Mãng cất giọng trầm thấp: “Em có thể điều trị chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực của tôi.”
Đường Hi chớp chớp mắt: “Thì ra anh bị bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực sao?”
Lục Mãng quay đầu lại, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn cậu: “Em sợ à?”
“Không sợ.”
“Ừm.” Gương mặt Lục Mãng có hơi mất tự nhiên: “Sau này em phải thường xuyên ở bên cạnh tôi.”
Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Vì bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của tôi.”
Ngay khoảnh khắc Đường Hi biến mất ở trước mặt hắn, cảm giác bạo ngược như ác quỷ Sameal(1) như cắm rễ trong lòng hắn, trong nháy mắt sát ý đã nhấn chìm hắn.
Trong đầu hắn vang lên giọng nói: Giết bọn chúng, giết chúng nó đi, giết hết chúng...!
Suýt chút nữa là hắn đã phát điên tại chỗ.
Đầu đau như muốn nứt ra, sự đau đớn thống khổ này như là cái giá phải trả cho những ngày bình yên vừa qua.
Nhưng tất cả những dằn vặt thống khổ này đều đã được chấm dứt trong cái ôm kia.
Hắn không thể nào vẫn tự lừa mình dối người cho rằng đây là do dị năng hệ chữa lành, hắn biết đây là khát vọng sâu thẳm trong tim mình, hắn khát cầu tất cả những thứ này.
Hắn cứng ngắc chờ đợi câu trả lời của Đường Hi, trong đầu vô thức nhớ lại những hình ảnh mình đã hung dữ với cậu lúc trước.
Hận không thể quay lại thời điểm đó đấm cho bản thân hai quyền.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nghe được thanh âm mềm mại kia: “Được rồi.”
Cảm xúc vui mừng phấn khởi lập tức bao phủ Lục Mãng, hắn quay người ôm chầm lấy Đường Hi.
Chặt đến mức như muốn khảm cậu vào tận xương tủy, biến cậu thành một phần của hắn.
“Đau.” Đường Hi oán giận đưa tay ra đẩy một cái hắn.
Sức lực cũng không bao nhiêu, hệt như đang làm nũng.
Lục Mãng lập tức buông cậu ra, thấp giọng dỗ dành: “Xin lỗi, em đừng sợ.”
Đường Hi khó hiểu nhìn hắn: “Em không sợ mà.”
“Vậy thì tốt, tốt rồi.” Hắn liên tục lặp đi lặp lại, nỉ non thì thầm bên tai cậu.
Nếu như lúc này Đường Hi ngẩng đầu lên thì sẽ nhận ra trên gương mặt hắn ngoài sự thỏa mãn còn nhiều thêm mấy phần bệnh hoạn.
Bọn họ cứ như vậy tay đan tay đi về đội ngũ, mấy đội viên như thể đã nhìn thấu hồng trần.
Trần Dao không hề ngạc nhiên, cô đã đoán được từ trước, mà từ lúc lão đại suýt chút nữa phát điên vì lạc mất Đường Hi càng khiến cô khẳng định suy đoán của mình.
Hoàng Nguyên Miểu đờ người, cậu ta không ngờ cũng có ngày lão đại lại như vậy.
Y Phong đi đến báo cáo tình trạng thương vong, cậu ta cũng lưu ý đến đám người sống sót, trong số đó đã chết năm người, còn hai người thì mất tích.
Trong đội ngũ của đám người nọ chỉ có hai dị năng giả hệ tấn công, mà bây giờ một người thì chết, người còn lại thì đã mất tích.
Tiết Thủy Dung chủ động đứng dậy, khi đám dây leo tấn công thì cô là người phản ứng nhanh nhất trong nhóm người sống sót, lập tức kéo Tiểu Kiến trốn sau lưng Trần Dao.
Sau khi tất cả mọi người ngộ ra mình không bị Trần Kim Hạo điều khiển nữa thì vô cùng luống cuống mơ hồ, Tiết Thủy Dung đã lợi dụng điểm này để kết nối những người sống sót thành một sợi dây thừng.
Cô vẫn quyết định mặt dày bám theo đội lính đánh thuê.
Trước tiên không nói đến nếu không đi cùng bọn họ thì chắc chắn sẽ bị lạc đường, nhưng nếu như ngay từ lúc bắt đầu cô không đi cùng bọn họ thì chưa chắc bây giờ vẫn có thể sống sót đứng ở đây.
Dọc đường đi gặp dị thú khổng lồ thì bọn họ vẫn có thể thoải mái tiêu diệt, còn chưa kể đến đám dây leo khủng bố ăn thịt người ngày lúc nãy.
Tiết Thủy Dung không giống tên thần giữ của Trần Kim Hạo độc chiếm hết tất cả vật tư, cô đem những vật tư của hắn phân phát cho mọi người.
Ít nhất vẫn có thể đảm bảo đám người này sẽ không chịu đói mỗi ngày, thậm chí cô còn lấy vật tư Trần Kim Hạo cất giữ như bảo bối đưa cho bọn Lục Mãng.
Tiết Thủy Dung: “Dọc đường đi chúng tôi đã gây phiền toái cho các anh quá, chờ đến khi căn cứ Rạng Đông thì nhất định tôi sẽ tìm cách trả các anh phần ân tình này.”
Càng đông người thì càng dễ bị dị thú tấn công, cô vẫn luôn xấu hổ, cô biết ơn cứu mạng này nào phải chỉ nói một câu là đã báo đáp được.
Trần Dao khoát tay cười cười: “Không cần đâu.”
Lục Mãng cũng không nhận mớ vật tư đó.
Tiết Thủy Dung yên lặng rũ mắt, nhưng câu tiếp theo của Lục Mãng đã trực tiếp kéo cô từ địa ngục lên thiên đường.
Hắn lười nhác nói: “Đợi đến lúc tới căn cứ Rạng Đông thì cô đi xin vào đội ngũ hậu cần của chúng tôi đi, lúc đó cô sẽ phụ trách nguồn nước trong đội, nhất định phải luôn đổ đầy nước vào trong không gian của Đường Hi.”
Tiết Thủy Dung ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn.
Lục Mãng đưa tay ngăn cản những lời cảm kích của cô, nhấc chân đi đến kéo Đường Hi đang chơi đùa với Tiểu Kiến.
Lấy cái cớ mắc bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, rốt cuộc bây giờ hắn đã có thể danh chính ngôn thuận cột Đường Hi ở bên mình.
Tay chân tiếp xúc thân mật cũng trở nên hợp tình hợp lý.
Ban đêm lúc ngủ còn quá phận hơn nữa.
Đường Hi ngoan ngoãn ngủ ở góc khác của lều, cậu vẫn là một con mèo nhỏ thù dai.
Cậu còn nhớ ngày đầu tiên hai người ngủ chung, hắn còn hung dữ với cậu.
Nói gì mà phải ngủ cho ngoan ngoãn không được đụng tới hắn.
Cho nên bây giờ Lục Mãng dỗ dành cỡ nào cũng không có hiệu quả, mèo nhỏ Đường Hi nghiêm túc kéo gối kéo mền qua.
Duy trì khoảng cách an toàn với Lục Mãng.
Trong lòng hắn giờ đây vô cùng hối hận.
Xẹt xẹt xẹt.
Trong cơn say ngủ, Đường Hi như cảm nhận được có một dòng điện đang xẹt qua mình, cậu khó chịu trở mình thì dòng điện đáng ghét kia cũng đã biến mất.
1551 thở dài, trước mắt nó chính là những ô vuông censor.
Ban đầu nó còn muốn nhắc nhở ký chủ, nhưng con mèo ngốc này lại ngủ say quá.
Nó nhìn thấy dục vọng ẩn hiện như sóng ngầm trong đáy mắt của vai ác, không nhịn được run lẩy bẩy.
Từ khi nó cảm nhận được khí chất áp chế của nhân vật phản diện ở thế giới trước thì càng ngày cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, còn trong nội dung của thế giới này thì đáng lẽ nhân vật phản diện cũng không có bệnh tâm lý, nhưng lúc nó trình bày dữ liệu dị thường lên cho cấp trên thì nhận lại câu trả lời bình thường.
Nó cảm thấy cấp trên đang che giấu cái gì đó.
Rốt cuộc là ký chủ đang cứu vớt ai...!
Bây giờ ánh mắt của Lục Mãng như muốn khảm Đường Hi vào da thịt.
Hắn cứ như vậy chăm chú nhìn Đường Hi rồi đột nhiên ôm cậu vào lòng mình.
Biểu tình khác hẳn ban sáng, lấp lóe tính xâm lược.
Sợ thiếu niên tỉnh lại sẽ thấy bộ dạng của mình bây giờ, hắn nhẹ nhàng buông lỏng.
Bỗng có từng luồng khí đen thoát ra từ trên người hắn, lưu luyến quấn lấy Đường Hi.
Cậu chép chép miệng, chìm vào giấc ngủ còn sâu hơn lúc nãy.
Trong mơ, cậu như biến thành một miếng xương sườn thơm ngon, bị người khác nắm trong lòng bàn tay từng chút liếm láp, thỉnh thoảng còn cắn một cái.
Mãi đến khi ánh bình minh ló dạng thì giấc mơ kinh khủng này mới biến mất.
Sau khi thức dậy, điều đầu tiên cậu làm chính là kéo vạt áo lên nhìn bụng nhỏ trắng nõn của mình.
Trên đó vô cùng sạch sẽ chẳng có dấu vết gì.
Lục Mãng nằm bên cạnh mở mắt ra, trong con ngươi hoàn toàn thanh tỉnh không chút buồn ngủ, hắn vô cùng tự nhiên đưa tay ra xoa xoa bụng nhỏ của Đường Hi.
“Đói bụng sao?”
Thái độ vô cùng bình thản.
Tay hắn chai sần, Đường Hi bị sờ rầm rì lên tiếng, bụng nhỏ nhanh chóng hiện lên vết ửng đỏ.
Đường Hi còn chưa kịp nổi giận thì liền phát hiện những dấu vết đó đã biến mất.
Làn da của cậu trước giờ vô cùng mềm mại nên rất dễ lưu lại vết tích.
Mới vừa nãy rõ ràng còn có vết đỏ mà.
Lục Mãng nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của cậu, cười khẽ: “Em quên là em có dị năng chữa lành sao?”
Đường Hi lục lọi ký ức của nguyên chủ, nhớ lại đặc điểm của hệ chữa lành.
Bởi vì con người có bản năng tự bảo vệ bản thân nên dị năng giả hệ chữa lành sẽ vô tình trị liệu vết thương và bệnh tật trên người mình, vậy nên bọn họ rất hiếm khi bị thương.
Khi nói chuyện thì Lục Mãng vẫn không dừng động tác trên bụng Đường Hi, thậm chí còn mò lên phía trên.
Lúc chạm vào nơi hồng nhạt kia, Đường Hi mới phản ứng lại được, tức giận thở phì phò kéo tay người đàn ông ra.
...!
Bọn họ lại tốn thêm một ngày nữa mới đến được căn cứ.
Đường Hi thán phục nhìn hàng dài đội ngũ đứng ở trước cửa.
Thời tận thế thì tang thi và người chết chiếm đa số, trong ký ức của nguyên chủ cũng mờ mịt như vậy.
Bây giờ thấy được nhiều người như vậy thật khiến người khác cảm thấy xúc động không nói nên lời.
Trần Dao nháy mắt với cậu: “Chúng ta là đội lính đánh thuê nên sẽ có đường đi riêng.”
Trong tận thế, nắm đấm quyết định tất cả, những người đang xếp hàng nhìn thấy bọn họ lái xe về con đường khác thì vô cùng hâm mộ cùng đố kỵ nhưng cũng không ai tỏ vẻ nghi hoặc.
Những dị năng giả khác đi theo họ cũng mỗi người một ngã tản đi.
Trong căn cứ muốn có bát sắt ăn cơm nếu không phải là do bản thân có thực lực mạnh mẽ thì là nhờ có chỗ dựa tốt, ôm được cái đùi to.
Danny là người chuyên phụ trách đăng ký cho lính đánh thuê vào căn cứ, cô đang uể oải đăng ký cho một nhóm lính mới về.
Cho đến khi nhìn thấy hai chiếc SUV đặc biệt, ngay lập tức cả người liền tỉnh táo.
Cô ngồi thẳng dậy, bắt đầu chỉnh lý trang phục.
Cô nở nụ cười xán lạn đã được luyện tập rất lâu: “Chào ngài, xin mời điền vào đơn đăng ký đi vào căn cứ.”
Ánh mắt của cô chăm chú nhìn Lục Mãng.
Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên ngồi ở ghế sau, cô lập tức dừng lại.
Trong mắt cô lóe lên tia ngạc nhiên, đây chính là Lục Mãng, người đàn ông chưa từng có tin đồn yêu đương.
Bây giờ không biết đào đâu ra thiếu niên như vậy, tư thế của hai người lại còn thân mật như vậy nữa chứ.
Lục Mãng lấy đơn đăng ký cho Đường Hi, trong suốt quá trình cũng không cho Danny lấy một ánh mắt.
Đường Hi ngoan ngoãn điền vào, cậu do dự không biết nên ghi gì vào cột dị năng nhưng cuối cùng vẫn điền dị năng hệ không gian.
Lục Mãng mắt nhắm mắt mở nhìn cậu, hắn chỉ lo nắm lấy tay trái của Đường Hi chơi đùa.
Muốn vào được căn cứ là phải nộp vật tư, nhưng sự khác biệt của căn cứ Rạng Đông so với những căn cứ khác là nơi đây cho khất nợ.
Cho dù ngày đầu tiên vào căn cứ mà không có vật tư để nộp thì họ vẫn có thể trở thành thành viên của căn cứ, sau đó sẽ trả dần.
Cũng do vậy mà phạm vi xung quanh căn cứ Rạng Đông cũng không có đội ngũ nào chiếm đóng.
Theo ký ức của nguyên chủ, Đường Hi biết được có rất nhiều căn cứ thu phí vào cửa rất cao, dẫn đến việc có vô số người lâm vào cùng đường mạt lộ thì vẫn bị chặn ngoài cửa, do đó dường như xung quanh các căn cứ ấy sẽ có rất nhiều khu dân nghèo mà phần lớn là nhóm người già yếu bệnh tật.
Một khi làn sóng tang thi ập đến thì nhất định bọn họ sẽ trở thành bữa ăn trong bụng tang thi, còn căn cứ vững chãi thì vẫn có thể chống chọi lại được.
Đường Hi lấy răng của lợn rừng trong không gian của mình làm phí vào cửa, cái này là do lần trước giết được lợn rừng thì Lục Mãng đã đưa cho cậu.
Danny không thể tin được nhận lấy răng lợn rừng khổng lồ.
Cô nhìn hai chiếc SUV nghênh ngang rời đi, lập tức lấy bộ đàm đơn giản dùng để liên lạc ra để thông báo việc Lục Mãng có người yêu cho mọi người trong căn cứ.
Cô đoán mấy người cấp trên chắc sẽ bắt đầu hoạt động lại rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo nhỏ thù dai qua đêm cùng nhân viên dọn phân si mê√
Chú thích:
(1)Samael (tiếng Do Thái có nghĩa là “Chất độc của Thượng Đế” hay “Sự mù quáng của Thượng Đế”) là một tổng lãnh thiên thần quan trọng trong Talmud và truyền thuyết hậu Talmud, là người buộc tội, cám dỗ, hủy diệt và được xem là vừa thiện vừa ác.
Theo bản viết tay của Rabbi mô tả Samael là hộ thần của Esau (và đế chế La Mã) và là thần bảo trợ cho Edom.