Du Thành Nghiệp.
Tên này vậy mà không bị nhấn chìm trong làn sóng tang thi.
Đường Hi nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng trả lời Lục Mãng: “Không có gì, em không sao.”
Chỉ là vừa nghĩ đến cái tên này là cậu đã vô thức buồn nôn.
Mùi máu tanh nồng dường như quanh quẩn bên chóp mũi, đây là bản năng thân thể của nguyên chủ mà cậu đã dựa vào để thiết lập cho mình.
Du Thành Nghiệp còn đang ba hoa chích chòe thì bỗng nhiên khựng lại, hắn cảm giác được một luồng sát khí đang nhằm vào mình.
Hắn quay đầu nhìn lại nhưng do góc khuất nên cũng không thấy được gì.
Lục Mãng âm trầm liếc mắt nhìn Du Thành Nghiệp.
Hắn không quen biết người này, cũng không biết vì sao người của mình lại sợ sệt tên này.
Nhưng bây giờ hắn đã ghi nhớ bộ dạng của Du Thành Nghiệp.
Ý nghĩ bạo ngược của hắn vừa trỗi dậy thì đã bị động tác nhỏ của Đường Hi làm cho biến mất.
Hắn cúi đầu buồn cười nhìn bàn tay đang níu lấy vạt áo của mình, hoàn toàn bày ra dáng vẻ nhận sai.
Lúc Đường Hi vừa trốn đến đội ngũ ở phía sau thì hắn liền biết, hắn không ngờ thiếu niên lại thật sự đi theo mình.
Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, hắn còn định sau khi trở về sẽ mua quà để dỗ dành đội viên nhỏ vừa mới cãi nhau với mình, nhưng không ngờ đội viên nhỏ này lại tự mình đi theo.
Biết rõ điểm yếu của nhân viên dọn phân, Đường Hi lập tức tiên hạ thủ vi cường trước khi hắn nổi giận.
Cậu mềm giọng thỏ thẻ: “Em sẽ ngoan mà, không chạy lung tung đâu.”
Cậu không biết vì sao nhân viên dọn phân lại biến thành vua tang rồi trở thành đại nhân vật phản diện ở thế giới này, trong lòng cậu như có hàng ngàn hàng vạn con kiến lửa thi nhau cắn xé, không thể cứ ở yên trong căn cứ được.
Ngay lúc này, thủ lĩnh căn cứ cố ý chuẩn bị một bài diễn văn cảm động lòng người để đưa tiễn đội ngũ.
Mặc dù ban đầu ông ta vô cùng phản đối việc này nhưng hôm nay có rất nhiều dị năng giả cấp bậc cao tham gia vào nhiệm vụ gian khổ, ông ta nhất định phải lôi kéo bọn họ cho bằng được, cho dù tự vả nhưng cũng phải bình tĩnh đứng đây.
Ông ta nói một tràng dài đầy thỏa mãn, sau đó gọi Lục Mãng lên.
Lục Mãng không có thời gian tức giận với đội viên nhỏ lén lén lút lút này, hắn dùng lực xoa tóc cậu, dặn dò cậu phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Mãng vừa bước lên, toàn bộ dị năng giả đứng dưới lập tức cuồng nhiệt reo hò.
So với diễn văn cảm động lòng người thì sự tồn tại của dị năng giả cấp cao như một liều thuốc kích thích, chỉ cần hắn khoát tay thì bên dưới lập tức sôi sục, vừa đưa tay xuống thì tất cả mọi người đều yên lặng như tờ.
Thủ lĩnh tức giận đến đầu bốc khói, hình ảnh này so với hình ảnh lúc nãy mọi người cúi đầu làm việc riêng khi ông ta phát biểu quả thật là khác xa một trời một vực.
Ngay lúc này, Hoàng Tử Du đi đến bên cạnh ông ta.
Thủ lĩnh căn cứ chính là chú của y, lần này y lợi dụng tư quyền để không cần phải xông pha ra tiền tuyến.
Cũng không thể để toàn bộ dị năng giả đi hết, ít nhất cũng phải lưu lại một vài người, y đã chiếm chỗ của một dị năng giả để được ở lại căn cứ.
Hoàng Tử Du không cam lòng nhìn về phía Lục Mãng: “Chú, chú để hắn dẫn đội thật hả? Đợi tới khi hắn chiến thắng trở về thì địa vị của chú sẽ bị uy hiếp đó.”
Ánh mắt thủ lĩnh lóe lên tia âm u khó dò nhưng nhanh chóng biến mất, vẫn bày ra dáng vẻ hòa ái như mọi khi.
Ông ta thấp giọng trả lời: “Chuyện này chú đã có sắp xếp...”
Ông ta không cần nói hết câu nhưng Hoàng Tử Du vẫn hiểu, y mỉm cười nhìn về một người trong đội ngũ.
Trong đội nhiều người như vậy nhưng không phải ai cũng là dị năng giả hệ tấn công, bên trong còn có rất nhiều dị năng giả hệ phụ trợ và người bình thường có năng lực tự vệ.
Đường Hi là dị năng giả hệ không gian vô cùng hòa nhập trong đám người, một chút cũng không nổi bật.
Tiết Thủy Dung không đi, cô còn phải chăm sóc Tiểu Kiến, căn cứ vô cùng khoan dung với trẻ nhỏ hay cha mẹ mang theo con, cô cũng không cần phải tham gia trận chiến lần này.
Nhưng trước khi xuất phát, cô gần như tiêu hao hết dị năng của mình để rót đầy nước cho không gian của Đường Hi.
Có mấy chục chiếc xe ô tô và vài chiếc xe tải lớn cùng xuất phát, đội ngũ tuy phân tán nhưng lại vô cùng trật tự.
Đường Hi và Lục Mãng ngồi trên chiếc xe đầu tiên, cậu bị Trần Dao và Hoàng Nguyên Miểu thay phiên nhau tụng kinh.
Bọn họ vô cùng khó hiểu với việc Đường Hi không ở trong căn cứ an nhàn mà phải đâm đầu vào biển lửa với họ như thế này, chỉ hận không thể rèn sắt thành kim.
Lúc này 1551 cũng có cùng chí hướng với bọn họ.
Ngụy Tuân Thành và Y Phong thì lại có cái nhìn khác, lấy tuổi tác của bọn họ thì có vẻ thành thục từng trải hơn.
Ban đầu Y Phong còn khuyên Lục Mãng đừng xem Đường Hi như một con búp bê sứ dễ vỡ mà bao bọc, trong tận thế thì đây là một tình yêu vô cùng văn vẹo.
Hiện tại Đường Hi đi theo lại khiến cậu ta hết sức vui mừng.
Ngụy Tuân Thành chất phác tận tình chỉ cậu một số kỹ năng nhỏ để phòng vệ.
Bầu không khí náo nhiệt trong xe không giống như bọn họ đang liều mạng xả thân đi càn quét làn sóng tang thi mà giống như là chỉ đi làm một nhiệm vụ hết sức bình thường, sau khi trở về thì sẽ uống rượu nướng thịt, bàn đủ chuyện trên trời dưới đất.
Đường Hi vốn dĩ đang căng thẳng cũng dần thả lỏng trong bầu không khí thoải mái này.
Sau khi tận thế thì từ trường cũng có vấn đề, các kênh liên lạc cơ hồ bị tê liệt nên cũng không có cách nào dò xét chính xác hướng đi của đám tang thi.
Lục Mãng đã đánh nhau với tang thi vô số lần, hắn chỉ cần một tấm bản đồ là có thể vẽ ra phương hướng đại khái của chúng nó.
Đêm đầu tiên bọn họ dừng chân ở một thôn làng bỏ hoang.
Do đội ngũ của họ nhân số quá đông nên bọn dị thú cũng có phần e dè không dám tiếp cận.
Còn con nào ngu xuẩn quá vọt thẳng lại đây thì chắc chắn sẽ biến thành bữa ăn khuya của bọn họ, còn có người trong đội tìm được vài hủ dưa muối lớn được chôn trong làng.
Lục Mãng lấy dưa muối và thịt dị thú để nấu canh.
Đường Hi ăn xong, cả người lập tức ấm lên, híp mắt thỏa mãn.
Do đang đốt lửa trại nên những người cậu không quen biết cũng lần lượt ngồi xuống bên cạnh.
Thanh niên mặc áo sơ mi xanh lam nhìn cậu ăn đến híp mắt, bỗng có chút buồn cười.
Cậu ta cố ý hỏi: “Rất ngon sao?”
Đường Hi đặt bát xuống, tia sáng từ lửa trại nhảy múa trong đôi mắt to tròn của cậu, cậu vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ngon lắm.”
Thanh niên mỉm cười: “Cậu là hệ phụ trợ phải không?”
“Sao anh biết?” Đường Hi ngẩn ra.
Dường như chỉ có một mình cậu là không nhận thức được vấn đề này.
Cậu có thể cảm nhận được thanh niên ngồi trước mặt này là dị năng giả nhưng lại không thể đoán được cậu ta là hệ tấn công hay hệ phụ trợ.
Thanh niên tươi cười lộ ra vẻ ôn hòa: “Nhìn cậu không giống như là người biết đánh tang thi.”
Ánh mắt cậu ta nhẹ nhàng lướt qua bàn tay của Đường Hi.
Vừa trắng nõn lại mềm mại, vừa nhìn đã biết cậu rất được nuông chiều nâng niu.
Đường Hi chợt tỉnh ngộ ồ một tiếng, cậu cũng không chịu thua bắt đầu suy đoán: “Vậy chắc anh cũng là hệ phụ trợ phải không?”
Không ngờ cậu ta lại lắc đầu, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười: “Không phải, tôi là dị năng giả hệ tấn công.”
Cậu ta không nói dị năng của mình là gì, Đường Hi theo phép lịch sự cũng không hỏi nữa.
1551 đang bận rộn chơi game trong không gian vô tình liếc mắt nhìn thì phát hiện ký chủ đang trò chuyện với một người xa lạ.
Nhìn kỹ lại, nó giật mình run tay, trên màn hình hiện lên dòng chữ GAME OVER
1551:【Mèo ngốc! Cậu có biết người này là ai không hả!?】
Đường Hi bị nó dọa hết hồn, mở to đôi mắt:【Là ai?】
1551:【Người này là nhân vật thụ chính đó!】
Do quá khiếp sợ nên giọng nói của nó cũng hơi the thé.
Dựa theo nội dung cốt truyện thì cậu ta không nên xuất hiện sớm như vậy, cũng không đi chung đường với Lục Mãng mới đúng.
Đã vậy còn sống sờ sờ đứng trước mặt Đường Hi, vui vẻ trò chuyện cùng cậu.
Có lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm do Đường Hi tạo ra, cũng là tình huống mà những người làm nhiệm vụ sợ nhất.
Nhưng Đường Hi lại chậm rãi trả lời:【Ồ.】
Cậu thật sự không biết hệ thống đang sợ hãi điều gì.
“Anh tên gì vậy?”
Tưởng Ôn Thư: “Tôi họ Tưởng, tên Ôn Thư, tôi biết tên của cậu đó.”
Đường Hi tò mò nghiêng đầu: “Sao anh lại biết?”
“Tôi nghe bọn họ gọi cậu là Đường Đường.”
Thanh âm của Tưởng Ôn Thư vô cùng ôn hòa khiến người khác vô thức cảm thấy thân thiết.
Đường Hi ngượng ngùng: “Đây là biệt danh của bọn họ đặt cho tôi, tôi tên là Đường Hi, rất vui được làm quen với anh.”
Khi cậu cười lên, đôi mắt cũng cong cong theo, vô cùng có sức hút.
Vậy nên Tưởng Ôn Thư cũng cười theo, dường như cậu ta rất mến Đường Hi.
Trần Dao ngồi bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện, đột nhiên cô có cảm giác nguy hiểm.
Đây chính là người của lão đại nhà mình, có khi nào tên này muốn đào góc tường không?
Trần Dao cảnh giác nhìn thanh niên ôn hòa này.
Cô cố ý tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, nói linh ta linh tinh.
Thậm chí còn mang chút địch ý với Tưởng Ôn Thư.
Nhưng Tưởng Ôn Thư vẫn vô cùng hòa nhã không chấp nhặt với Trần Dao, thậm chí còn thuận theo lời nói của cô.
1551 tặc lưỡi:【Quả nhiên là thụ chính.】
Đường Hi gật đầu, cậu rất có cảm tình với Tưởng Ôn Thư.
Trần Dao càng thêm cảnh giác, cô dáo dác nhìn xung quanh tìm đồng minh Hoàng Nguyên Miểu của mình.
Chợt nhớ đến cậu ta mới bị lão đại gọi đi.
Cũng không biết tại sao lão đại đột nhiên lại hứng thú với dị năng giả tên Du Thành Nghiệp, căn dặn Hoàng Nguyên Miểu theo dõi tên đó, cố gắng thân cận với hắn.
Trần Dao đột nhiên cảm thấy trên vai mình đang mang trọng trách rất lớn, vì sợ góc tường của lão đại nhà mình bị đào nên cô luôn cố nói xen vào giữa hai người họ.
Lúc Lục Mãng xuất hiện, cô cảm động đến phát khóc.
Bên kia Lục Mãng vừa nói chuyện với mấy tiểu đội trưởng xong, vừa mới quay lại thì thấy đứa nhỏ vừa ăn canh mình nấu vừa trò chuyện vui vẻ với tên khác.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Ánh mắt sâu thẳm mang theo ý nhắc nhở nhìn về phía Tưởng Ôn Thư, nhưng lúc quay sang nhìn Đường Hi thì lại trưng ra bộ mặt khác.
Hắn lấy ra một viên kẹo đường bọc giấy gói màu rực rỡ.
Cái loại kẹo rẻ bèo này trước tận thế đâu đâu cũng có, nhưng bây giờ nó lại quý như vàng bạc châu báu.
Lục Mãng vừa mới tìm được thứ này, hắn kín đáo nhét kẹo vào tay Đường Hi.
Nụ cười của Đường Hi còn ngọt ngào hơn cả kẹo, cậu cẩn thận mở giấy gói ra.
Có lẽ là viên kẹo đã để hơi lâu nên lúc mở ra thì kẹo có hơi dính vào giấy gói, Đường Hi liền vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm viên kẹo, liếm cả giấy gói.
Vô cùng nghiêm túc liếm láp.
Lục Mãng cũng nghiêm túc nhìn cậu, hầu kết khẽ nhúc nhích, hai mắt tối sầm.
Lúc Đường Hi liếm xong, hắn vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy vỏ kẹo còn dính ướt nước bọt.
Sau đó lặng lẽ cẩn thận bỏ vào trong túi áo trước ngực mình.
Hắn còn vô cùng quan tâm hỏi cậu có buồn ngủ hay chưa.
Đường Hi ngậm kẹo vươn tay dụi dụi mắt, cậu cảm thấy buồn ngủ thật, ban ngày bị Du Thành Nghiệp hù một trận nên cậu cũng không dám chạy lung tung sợ bị hắn bắt gặp, bây giờ đi vào lều ngủ quả thật an toàn hơn.
Vậy nên cậu ngoan ngoãn để Lục Mãng dắt đi.
Hắn đã trải sẵn chăn gối cho cậu.
Nếu như chỉ có một mình hắn thì chỉ cần một tấm thảm là được, nhưng bây giờ bên gối lại có thêm một bạn nhỏ mềm mại thì hắn phải chuẩn bị nhiều hơn, đến gối cũng phải chọn cái thoải mái nhất.
Nếu như không phải hoàn cảnh bây giờ không cho phép thì Đường Hi còn nghĩ hắn sẽ chuẩn bị tinh dầu xông cho mình.
Đường Hi vừa mới đặt lưng nằm xuống thì hắn đã lộ ra bộ mặt thật.
Hắn vùi đầu trên cổ Đường Hi hít một hơi, trên mặt viết đầy hai chữ si mê, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Hít một hồi hắn mới ngẩng đầu ghen tuông hỏi: “Cái tên vừa nói chuyện với em là ai, hửm?”
Đường Hi có hơi sợ hãi rụt người lại, dáng vẻ này của nhân viên dọn phân khiến cậu nhớ lại giấc mơ bị biến thành xương sườn bị quái vật lăn qua lộn lại.
Nhưng vào đêm cậu bắt gặp nhân viên dọn phân lén lút đi vào phòng mình, hắn đã hứa sẽ không tái phạm nữa.
Sao đêm nay lại như vậy nữa rồi?
Đường Hi muốn trốn cũng không được, cậu càng rụt lại thì càng kề sát Lục Mãng.
Đã vậy còn không cẩn thận cọ vào tiểu Lục Mãng đang hưng phấn.
Lục Mãng vươn tay bắt con mồi nhỏ lại, ngậm vành tai của cậu truy hỏi: “Người đàn ông kia là ai?”
“Là bạn mà em mới quen hôm nay...”
Đường Hi còn chưa nói hết thì miệng nhỏ đã bị chặn lại, cuối cùng chỉ có thể rên rỉ nghẹn ngào.
Nghẹn ngào đến hơn nửa đêm.