Dường như bọn họ cũng không quá vui vẻ.
Hoàng Nguyên Miểu nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Lão đại anh ấy...!rốt cuộc là đã biến thành gì rồi?”
Đường Hi im lặng một lúc, cậu tháo khẩu trang trên mặt Lục Mãng xuống, cũng giúp hắn gỡ kính râm ra.
Gương mặt điển trai lộ ra, chỉ có điều làn da ban đầu đã trở nên trắng bệch.
Trong nháy mắt, tâm trạng của mọi người nặng như đá chìm xuống bể.
Đây tuyệt đối không còn là nhân loại nữa.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng họ vẫn không khỏi khổ sở.
Y Phong khàn khàn mở miệng: “Lão đại, vẫn còn nhận ra tụi tôi không?”
Niềm hy vọng le lói trong ánh mắt bọn họ.
Đường Hi lắc đầu: “Anh ấy mất trí nhớ rồi.”
Không khí lại rơi vào khoảng không thinh lặng, lần này sắc mặt Đường Hi cũng có vài phần đau thương.
Chỉ là giây phút thoáng qua nhưng vẫn bị Lục Mãng phát hiện.
Lục Mãng siết chặt tay, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng đau buồn của người bên cạnh, cảm giác tàn bạo trong hắn lần nữa được dịp trỗi dậy.
Hắn không thích Đường Hi lộ ra vẻ mặt này, như vậy càng kích thích dục vọng giết chóc của hắn.
Trong đầu hắn như có thứ gì đó đang cố gắng giãy dụa muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.
Vua tang thi bạo phát càng khiến đám tang thi bên ngoài hưng phấn hơn, chúng nó càng tăng nhanh tốc độ tiến công.
Trên tường thành căn cứ đã có thể thấy được bóng dáng đám tang thi.
Trần Dao thở hắt ra, cô ép mình phải tiếp thu sự thật này.
“Biện pháp mà em nói là...?”
Đường Hi chớp mắt giơ cao bàn tay đang nắm chặt vào nhau của cậu và Lục Mãng, thản nhiên nói: “Lục Mãng có thể khiến tụi nó rút lui, nhưng trước hết phải đi gặp kẻ đã hãm hại chúng tôi đã.”
Đây chính là năng lực của Lục Mãng trong cốt truyện, có thể ra lệnh điều khiển đám tang thi.
Năng lực này đáng lẽ phải về sau mới xuất hiện, nhưng làn sóng tang thi tấn công căn cứ Rạng Đông cũng là trong nội dung của phần giữa và cuối cốt truyện, vậy cho nên có lẽ bây giờ cốt truyện đang được đẩy nhanh tiến độ, thực lực của Lục Mãng cũng vì vậy mà mạnh hơn.
Khi nghe tang thi triều sắp đến, Đường Hi có chút nghi ngờ, cậu liền bỏ ra năm điểm tích phân để đi thăm dò, xác định bây giờ Lục Mãng chính là vua tang thi hàng thật giá thật.
Căn cứ Rạng Đông chính là một căn cứ lớn của nhân loại, việc cậu tìm đến đám cấp cao mục nát của căn cứ tính sổ thì cũng không có liên quan gì đến những người khác.
Bọn họ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, do tang thi triều đến quá bất ngờ nên cũng không kịp hỏi thêm điều gì khác.
Đường Hi và Lục Mãng đi đến phòng họp.
Cho dù bây giờ Lục Mãng đã biến thành tang thi nhưng bọn họ vẫn luôn tin tưởng hắn vô điều kiện.
Đến phòng họp, rốt cuộc Đường Hi cũng đã gặp được thủ lĩnh căn cứ và Hoàng Tử Du.
Thủ phạm cầm đầu hại chết Lục Mãng giờ đây vô cùng chật vật bị bọn Trần Dao dồn vào một góc.
Đã vậy mà còn lại bị làn sóng tang thi sắp đến mà dọa muốn ngất.
Trần Dao nở nụ cười trào phúng, cô nhẹ nhàng nói với Đường Hi: “Em nhìn xem, chỉ cần lừa có cách chạy trốn một mình thì cả đám liền cắn câu.”
Về phần sau khi bọn chúng chạy trốn thành công thì những người khác trong căn cứ phải làm sao bây giờ?
Xưa nay bọn chúng nào có quan tâm.
Hoàng Tử Du vậy mà vẫn không rơi mặt nạ, năng lực bình tĩnh của hắn vượt xa người thường.
Nhưng biểu hiện cũng vô cùng phù hợp với đứa con vận mệnh sắp bị uy hiếp tính mạng.
Lúc nhìn thấy Đường Hi, y còn có tâm trạng trêu đùa.
“Người đẹp à, vậy mà cậu vẫn còn sống, ai cũng nói cậu đi theo tuẫn tình với tên khác, sao nào, có muốn cân nhắc chút không...”
Lời còn chưa dứt thì đã như con vịt bị bóp cổ, im bặt.
Lục Mãng không tháo khẩu trang xuống, nhưng sát ý nồng đậm quẩn quanh cũng đủ thấy sự phẫn nộ của hắn.
Trong phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.
“Mày...”
Có mấy người vừa mới hé miệng thì đầu đã rơi xuống đất, ánh mắt cuối cùng của họ chỉ còn đọng lại tia sợ hãi.
Thủ lĩnh chỉ kịp quỳ xuống, còn chưa mở miệng van xin thì cũng đã bị Lục Mãng cho đi chầu ông bà.
Người cuối cùng còn trong phòng họp là Hoàng Tử Du(1), y chứng kiến toàn bộ khung cảnh tàn sát này, tay chân run cầm cập.
(1)Chỗ này tác giả để là Hoàng Nguyên Miểu nhưng mà khúc sau Hoàng Nguyên Miểu và bọn Trần Dao vẫn còn đứng chung trong phòng họp nên mình nghĩ tác giả viết nhầm.
Lục Mãng quay người dịu dàng che đi đôi mắt của Đường Hi, khí đen lượn lờ quanh người hắn, sau đó cuốn lấy Hoàng Tử Du, cắn nuốt từng tiếng gào thét của y.
Bọn Trần Dao trơ mắt nhìn khí đen xuất hiện trên người Lục Mãng, vừa cảm thấy quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ.
So với năng lượng đen dùng để cắn nuốt này thì khí đen lúc mô phỏng dị năng vẫn ôn hòa hơn rất nhiều.
Bọn họ không thể không thừa nhận Lục Mãng đã thật sự biến thành tang thi, không còn là lão đại của bọn họ nữa.
...!
Lục Mãng đứng trên tường thành căn cứ, sau lưng hắn chính là hơn vạn người sống sót tự nguyện cầm vũ khí cùng chiến đấu.
Già có trẻ có, cho dù là hy vọng mong manh nhưng bọn họ vẫn đứng ở nơi đây.
Trước mặt bọn họ chính là thủy triều tang thi, thậm chí còn khiến người ta hoài nghi có lẽ toàn bộ tang thi cấp cao đều tập hợp ở nơi này.
Chúng nó là đám quái vật không chút lý trí, nhưng Lục Mãng đã khiến chúng nó quên đi việc truy đuổi xác thịt của con người, trở nên tôn thờ, điên cuồng truy đuổi kẻ mạnh.
Người dân dưới chân tường thành rộ lên vô số nghi ngờ, hầu hết bọn họ đều hoài nghi thân phận của Lục Mãng.
Đường Hi cũng không có ý định công khai thân phận của hắn.
Ngày đó hình ảnh hắn xả thân tiêu diệt bầy tang thi quá mức hùng tráng, bây giờ toàn bộ người sống sót đều xem Lục Mãng là đại anh hùng đã liều mình hy sinh cho nhân loại mà không màng mạng sống của chính mình.
Mọi người không cần biết anh hùng giờ đây đã biến thành tang thi, dù sao bây giờ hình tượng của Lục Mãng theo một cách nào đó đã trở thành tín ngưỡng trong lòng mỗi người.
Mà tang thi Lục Mãng cũng không cần có quá nhiều liên hệ với nhân loại.
Đường Hi vô cùng rõ ràng, bây giờ Lục Mãng đã không còn là con người mà là vua tang thi thật một trăm phần trăm.
Lục Mãng giơ tay lên, uy áp của vua tang thi lập tức được thả ra ngoài.
Đám thi thi gào thét một trận, vừa gào vừa chậm rãi rút lui.
Hoàng Nguyên Miểu sợ đến nỗi suýt chút nữa đã rớt xuống khỏi tường thành, cậu ta xoa xoa cánh tay: “Ai ya anh, quả nhiên là vua tang thi.”
Cậu ta quay đầu lại định nói với Lục Mãng cái gì đó nhưng lại phát hiện chỗ đứng của hai người họ giờ đây đã trống rỗng.
“Ủa!?” Cậu ta chạy đến hai bước rồi mờ mịt dừng lại.
Xung quanh hoàn toàn không còn bóng dáng của bọn họ, cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.
Trần Dao khẽ lắc đầu ngăn cậu ta lại.
Bọn họ yên lặng nhìn nhau.
Có vài chuyện đã được định sẵn là không có cách nào có thể trở lại như xưa.
Hoàng Nguyên Miểu cũng không tìm nữa, cậu ta quay đầu nhìn lại những người còn sống sót, rành mạch nói ra tin làn sóng tang thi đã bị đẩy lùi.
Tiếng hoan hô vang dội nhấn chìm bọn họ, cậu ta loáng thoáng nghe được có người gọi tên Lục Mãng, dường như căn cứ có linh hồn của hắn trên trời che chở bảo vệ.
Hoàng Nguyên Miểu chậm rãi thở dài, yên lặng cúi đầu hướng về phương xa.
Đường Hi được Lục Mãng ôm đi, khí đen đã khiến bọn họ ẩn hình.
1551 cứ nghĩ mãi mà chẳng hiểu, nó liên tục gửi báo cáo lên trên, nghi ngờ thế giới này đã xảy ra vấn đề.
Trong cốt truyện, sau khi biến thành tang thi thì Lục Mãng cũng không lợi hại như vậy, nhưng cố tình bây giờ hắn đã như vậy rồi.
Đường Hi yếu ớt hỏi:【Cậu cảm thấy rốt cuộc nhân viên dọn phân có thân phận gì?】
1551 không dám trả lời, những điều trước nay đều nhắm về một hướng, đó là có lẽ nhân viên dọn phân là một thẩm phán.
Ký ức của Lục Mãng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng khi ở bên cạnh Đường Hi thì cũng đã bù đắp được phần nào.
Càng nhớ lại những ký ức ấy thì hắn càng thích ăn giấm chua, bắt nạt Đường Hi trên giường đến thảm thương.
Đường Hi có chút tiếc nuối, do ký ức đã khôi phục được chút ít nên nhân viên dọn phân nào còn thành thật dễ lừa như lúc trước nữa, lúc trước thì chỉ biết trút giận lên đám tang thi, còn bây giờ thì chỉ biết bắt nạt mèo nhỏ.
Nhân loại và tang thi tranh đấu trăm năm, cho dù phát sinh ra bất cứ chuyện gì thì Lục Mãng và Đường Hi vẫn ở phe trung lập.
Có lẽ là tang thi đã mất đi vua tang thi nên chúng nó cũng không chiếm thế thượng phong như trong nội dung cốt truyện, thậm chí số lượng cũng đã bắt đầu bị khống chế.
Do trước đây nguyên chủ bị cái căn cứ nhỏ đối xử tàn bạo nên bây giờ thân thể Đường Hi cũng chịu theo ảnh hưởng của nguyên chủ, dần trở nên yếu ớt.
Vua tang thi mang theo mèo nhỏ của hắn chu du khắp thế giới, đi khắp các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thỉnh thoảng ghé qua căn cứ nhân loại vui chơi một chút.
Hai người ở trong thế giới của riêng mình, cho dù đối phương không phải là con người nhưng Đường Hi vẫn vô cùng vui vẻ.
Mãi đến một ngày, cậu chợt dự cảm rằng mình sắp phải đi, lập tức dùng hết khí lực trao cho Lục Mãng một nụ hôn, vô cùng ủy khuất hỏi: “Sao anh lại không muốn nói cho em biết anh là ai?”
Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ không được đáp lại, yên lặng nhắm mắt.
Không ngờ ngay khoảnh khắc mình sắp được truyền tống, cậu lại nghe được một tiếng thở dài.
Dường như nó được truyền đến từ một nơi xa xăm tịch mịch, vô cùng hiu quạnh cô liêu.
“Tễ Vụ.”
Trở lại không gian hệ thống, Đường Hi sững sờ.
1551 không nghe thấy gì, nó chậm rãi bay tới trước mắt Đường Hi, nghi hoặc hỏi: “Cậu sao vậy?”
Đường Hi dần hoàn hồn: “Tễ Vụ là ai?”
1551 khó hiểu nói: “Tôi không biết.”
Nó cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng cũng có phần xa lạ.
Đường Hi chậm rãi chớp mắt: “Nhân viên dọn phân tên là Tễ Vụ.”
1551:!!!
Thoạt nhìn nó còn vui vẻ hơn Đường Hi, kích động bay vòng vòng.
“Tốt quá rồi, rốt cuộc cậu cũng biết hắn là ai rồi!”
Nhưng nó chợt nhận ra Đường Hi xem chừng cũng không vui lắm, vậy nên nó lập tức dừng lại, cẩn thận hỏi.
“Cậu sao vậy? Sao lại không vui?”
Gương mặt Đường Hi vô cùng bình tĩnh.
Cậu hỏi: “Có thẩm phán nào tên Tễ Vụ không?”
1551 lắc đầu: “Không biết nữa, chúng tôi chỉ gọi bọn họ là thẩm phán, chỉ có những thẩm phán mới dùng tên để xưng hô với nhau.”
Nó hơi kinh ngạc, nhưng điều này lại nằm trong dự liệu của nó: “Cậu cũng nghi ngờ nhân viên dọn phân là một thẩm phán sao?”
Đường Hi chậm rãi gật đầu, lần trước gặp được thẩm phán quản lý 1551, cậu cảm nhận được trên người anh ta có cái gì đó.
Nhưng hơi thở quen thuộc kia cũng không phải thuộc về anh ta cho nên lúc đó cậu cũng không tiện nói.
1551: “Vậy để tôi đi hỏi thăm một chút thì chắc là sẽ tìm được hắn, ký chủ, cậu cũng không vui à!?”
Đường Hi lắc đầu: “Anh ấy vẫn không đến gặp tôi.”
Nhưng lại nói tên cho cậu biết, càng khẳng định những suy đoán của cậu.
Qua mỗi thế giới thì nhân viên dọn phân cũng không nhớ được cậu, chẳng qua là lúc làm vai ác thì mới không có ký ức, còn lúc gần thoát khỏi thế giới, chân chính trở về thành nhân viên dọn phân thì hắn mới có thể nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, kể cả những thứ liên quan đến bản thân hắn.
Có thể nói cho cậu biết tên, nhưng tại sao lại không thể tự mình đến gặp cậu.
Đường Hi vô cùng không vui.
Trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một kế hoạch xấu xa.
Đường Hi chột dạ sờ sờ mũi, cảm thấy suy nghĩ này của mình cũng xấu quá rồi, nhưng vẫn không nhịn được đứng lên nói với 1551: “Đi thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo nhỏ học xấu.jpg.