Răng nanh sắc lạnh dán sát vào động mạch, phần tàn nhẫn vốn thuộc về ma cà rồng trên người hắn hoàn toàn bộc lộ ra.
Trong đầu hắn vang lên lời xúi giục hãy sơ ủng cậu, hãy chiếm giữ cậu đi.
Nếu bị ma cà rồng sơ ủng thì khó tránh khỏi việc sẽ tôn kính và không tách rời khỏi ma cà rồng đó được.
Như vậy thì cậu có thể ở bên hắn vĩnh viễn, nhân loại quả thực quá yếu ớt và bé nhỏ.
Khi đó thì trong mắt thiên sứ sẽ chỉ có hình ảnh của hắn, sẽ không còn cái tên Evans chết tiệt gì đó nữa, thiên sứ sẽ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn, chỉ nghĩ đến đây thôi là hắn đã kích động đến mức huyết dịch chảy ngược.
Moss khẽ liếm lên làn da mềm mại ấy, mãi đến khi phát huy tác dụng gây mê thì mới cẩn thận dịu dàng cắm răng nanh vào.
Đường Hi hoàn toàn không cảm thấy đau, thậm chí còn do cảm giác tê dại mà sinh ra khoái cảm khó nói thành lời.
Cậu vô thức cọ cọ lên người hắn, cứ như tự tay dâng bản thân đến tận miệng người đàn ông vậy.
Moss buông cậu ra, hắn trích một giọt máu đầu tim để lên ngón tay.
“Em nguyện ý để ta sơ ủng em không?” Moss chăm chú nhìn cậu, giọng nói trịnh trọng hệt như cầu hôn.
Đường Hi choáng váng như đang ở trong sương mù, cậu chỉ theo bản năng ôm chặt lấy nhân viên dọn phân làm nũng, muốn giảm bớt cảm giác khô nóng trên người.
Cậu dán mặt lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nơi có nhịp tim trầm ổn đều đặn vang lên, nhưng nhịp tim này càng ngày càng gấp gáp, cũng lớn hơn nữa.
Hầu kết Moss khẽ giật, hắn ngầm thừa nhận sự đồng ý của Đường Hi.
Vậy nên hắn nhẹ nhàng đặt ngón tay của mình vào trong miệng cậu.
Nếm được vị máu tanh Đường Hi theo bản năng cau mày, nhưng khí tức mị hoặc của nhân viên dọn phân khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác an tâm.
Vì vậy cậu không chút do dự vươn đầu lưỡi liếm lấy rồi nuốt xuống.
Moss như khen ngợi thưởng cho cậu một nụ hôn: “Ngoan lắm.”
Giọt máu đầu tim chui vào bụng khiến bụng cậu rạo rực một phen, sau đó lan ra tay và chân.
Hắn xoa nắn tai mèo an ủi: “Ngủ đi em, mau ngủ thôi nào.”
Cuối cùng Đường Hi cũng không chống đỡ nổi nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại không biết đã qua bao lâu, cậu vẫn còn được Moss ôm vào trong lòng.
“Em...” Cậu vừa mở miệng thì đã nhanh chóng ngậm lại.
Cổ họng có chút đau, trong bụng rỗng tuếch như bị bỏ đói ba ngày liền, cơn đói cồn cào hành hạ cậu.
Đường Hi sợ hãi:【1551, bộ tôi đã ngủ ba ngày không ăn cơm hả?】
1551:【Mới có một ngày thôi.】
Cơn đói bụng cồn cào làm cậu nhớ lại những ngày còn làm mèo nhỏ thường hay đói bụng, do lúc đó không thể để lộ thân phận trong xã hội loài người được, còn chưa đủ mười tám tuổi nên cũng không thể tìm được việc làm nên cậu thường hay chịu đói.
Sau khi học được chiêu dùng hình dạng mèo nhỏ để lừa ăn gạt uống thì cậu mới thoát được những ngày đói khát.
Trước giờ cậu luôn bảo vệ thức ăn của mình, nhịn đói chính là thứ cậu sợ nhất, cũng khó chấp nhận nhất.
Cho nên khi Moss nâng cằm của cậu lên thì liền thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt.
Moss lập tức hoảng hốt, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Em sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?”
Đường Hi càng khóc dữ hơn, được người mình tin tưởng an ủi thì càng cảm thấy tủi thân.
Cậu cũng mơ hồ nhận ra sự khó chịu của mình đều là do nhân viên dọn phân gây ra, tuy ở trước mặt người ngoài cậu vẫn luôn cứng rắn chuyên quyền nhưng khi ở trước mặt nhân viên dọn phân thì đặc biệt yếu ớt.
Rấm rứt khóc nói khó chịu.
Moss càng hoảng hơn, hắn bắt đầu hận cái tính đố kỵ chiếm cứ đầu óc mình lúc nãy.
“Chỗ nào đau?” Hắn hỏi.
Đường Hi nghẹn ngào sờ bụng: “Em đói.”
Đôi mắt mèo trong suốt ngập nước khiến người khác xiêu lòng.
Nghe cậu trả lời, Moss không những thả lỏng mà còn áy náy hơn, hắn đưa cổ tay mình đến bên môi Đường Hi, dỗ dành cậu hé miệng.
“Là ta không nghĩ đến việc này.”
Vừa biến thành ma cà rồng thì sẽ rất đói, cơ thể Đường Hi lại yếu ớt nên ngủ cả ngày, cảm giác đói bụng không được lấp đầy này càng nhân đôi lên, tuy rằng không đói đến chết nhưng cũng rất khó chịu.
Nếu dựa theo bản tính của ma cà rồng thì đã nhịn không được mà điên cuồng phá hủy xung quanh, nhưng mèo nhỏ Đường Hi lại vô cùng ngốc nghếch, khi khó chịu thì cũng chỉ rúc vào lòng hắn mà khóc, đến răng nanh đã mọc ra cũng không dám dùng.
Nhưng cổ tay Moss vừa đưa đến miệng cậu thì cậu đã theo bản năng cắn lên.
Ma cà rồng nhỏ mới chuyển đổi còn chưa học được cách hút máu, không có gây tê gì hết mà đã vội vàng cắn lên rồi.
Cổ tay bị cắn rách nhưng Moss vẫn yêu chiều nhìn cậu không chớp mắt, thậm chí còn đưa tay lại gần hơn.
Máu của ma cà rồng thủy tổ, cho dù chỉ cần một giọt thôi là cũng đủ để tất cả bọn ma cà rồng cấp thấp đỏ mắt tranh đoạt với nhau.
Tuy chỉ có một giọt nhưng nó lại tựa như thần huyết, trực tiếp nâng cao huyết thống.
Đường Hi ôm chặt lấy cổ tay hắn hút không kiêng nể, đột nhiên cảm thấy có chút say.
Cậu nhả ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Moss, khúc khích cười nói: “1551, máu này có vị rượu nè.”
Tựa như rượu vang đỏ, không đắng chút nào, thậm chí còn khiến người khác say mê.
Ít nhất đối với cậu mà nói thì vừa ngon vừa nghiện.
1551 sợ đến đứng hình.
Cũng may là giọng cậu đang rầm rì nên cũng không nghe rõ, Moss tưởng cậu đang y a y ô(1) làm nũng với mình, không nghĩ đến cái tên khác.
(1)噫呜呜噫 đồng âm với 1551, có thể hiểu là xấu hổ, ngượng ngùng hay làm nũng.
Khi cậu nhả răng ra, vết cắn trên cổ tay hắn lập tức khép lại, chẳng có máu tươi chảy ra.
“Uống ngon không?” Lần đầu tiên bị hút máu, dục vọng trong mắt hắn chực chờ lăn lộn.
Không biết là do ham muốn của bản thân Đường Hi hay lúc ma cà rồng hút máu nước bọt có tác dụng kích tình mà đã đánh thức dục vọng trong hắn.
Hắn quen đường quen nẻo cúi đầu chính xác chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải kia lại.
Môi răng duyện vào nhau, chiếc lưỡi mềm mại cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ khác cùng nhau nhảy múa.
Moss tri kỷ thu răng nanh của mình lại, nhưng ma cà rồng mới biến đổi lại mơ mơ màng màng thuận theo bản năng, tuy răng nanh của cậu rất nhỏ, so với ma cà rồng thông thường thì có hơi đáng thương nhưng lại vô cùng sắc bén, lúc hôn Moss không cẩn thận nên khiến hắn rách môi chảy máu.
Máu tươi vương trên khóe môi của hai người, lại bị ma cà rồng nhỏ tham lam liếm sạch.
Biết được vị ngon, Đường Hi vô thức rướn người về phía trước không ngừng mút lấy bờ môi lạnh lẽo của người đàn ông, muốn nhiều hơn thế nữa.
Đối mặt với con mồi nhỏ đầy chủ động này, Moss kéo dài nụ hôn tràn ngập vị máu tanh.
Vô cùng vất vả mới có thể thoát ra khỏi màn chắn, 1555:...!
Lúc được thả ra Đường Hi ngơ ngơ ngác ngác, còn nhỏ giọng rầm rì muốn thêm.
Ai có thể chịu nổi mèo nhỏ làm nũng đây.
Thiếu chút nữa Moss đã cắt mạch máu của mình đưa cho cậu uống, cũng may là lý trí vẫn còn sót lại.
“Ngoan nào, hôm nay em không thể hút máu nữa.”
Máu có huyết mạch càng cao đại biểu cho ham muốn càng nhiều.
Nếu uống quá nhiều thì lại trở thành một gánh nặng, nhưng nếu là máu của con người thì cũng không cần để ý đến điều này.
Nhưng chỉ cần Moss nghĩ đến việc ma cà rồng nhỏ liếm vào cổ người khác, dán môi lên da thịt kẻ khác, hút loại máu thấp kém đó thì hắn lại không nhìn được, trong lòng dâng lên cảm giác bạo ngược.
Nhất định không thể để việc này xảy ra, đây là ma cà rồng hắn nâng niu chiều chuộng nhất, không cần phải đi hút máu kẻ khác để lấp đầy bụng.
Nhìn ma cà rồng nhỏ đang cố gắng tiêu hóa, Moss quyết định mình phải làm gì đó để giúp cậu.
Hắn đưa tay cởi cúc áo ra, nhớ lại một số tri thức mình đã học lúc trước, định sẽ nghiêm túc thảo luận tri thức huyền bí này với cậu.
Moss nhẹ nhàng thay đổi từ thế của ma cà rồng nhỏ đang nằm trong lòng mình, hắn đưa tay tìm kiếm điểm thoát máu, ngón tay cũng chậm rãi di chuyển xuống.
Vừa mới đến eo thì lồng ngực hắn bỗng trống rỗng, một người lớn như vậy nói biến mất là biến mất, thay vào đó là một con mèo nhỏ trên đùi nhỏ giọng kêu meo meo.
Nửa phút sau Moss mới cứng ngắc cúi đầu xuống nhìn vòng tay trống rỗng của mình, trên đó chỉ còn lưu lại cảm giác mềm mại.
Đường Hi cảm thấy hình người tiêu hóa chưa đủ nên trực tiếp biến về nguyên hình, dù sao nhân viên dọn phân cũng đã thấy tai và đuôi mèo của cậu rồi.
Nhưng dường như lần này nguyên hình của cậu có chút kỳ lạ, sau lưng lại có thứ gì đó nặng trình trịch.
Đường Hi choáng váng đứng dậy, bốn cái chân ngắn ngủn vì mất thăng bằng nên vấp vào nhau té xuống.
Đúng là bốn cái chân đi theo bốn hướng khác nhau mà.
“Meo meo meo?” Trên lưng em có gì vậy?
Đường Hi hoảng sợ ngẩng đầu lên hỏi nhân viên dọn phân nhưng lại phát hiện vẻ mặt hắn đột nhiên có chút cứng ngắc.
Quả thật bây giờ Moss có hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp này,
Bảo bối của ta đâu? Ta để bảo bối có hương vị ngọt ngào của ta ở đây mà, giờ đâu mất rồi?
Không thể trông cậy được nhân viên dọn phân, Đường Hi chỉ có thể dựa vào chính mình, cậu cố gắng quay đầu lại xem.
Kết quả là cậu lại thấy được một đôi cánh nhỏ ở trên lưng mình.
Cánh nhỏ màu đen ngoan ngoãn ở sau lưng cậu, do trong lòng chủ nhân hơi hoảng nên nó cũng vô thức giương ra, lại không thuần thục khép vào.
Nỗi sợ trong lòng biến mất, thay vào đó chính là sự tò mò theo bản năng, meo meo xoay vài vòng muốn chạm vào cánh nhỏ.
Cuối cùng cũng tự vấp té nhưng lần này cậu không té xuống đùi nữa mà là được đôi tay dịu dàng đỡ lấy.
Moss cố gắng kìm nén dục vọng đang mãnh liệt dâng trào, hắn ôm mèo nhỏ cọ cọ lên cái bụng mềm mại của cậu.
“Meo.”
Mèo nhỏ bất mãn duỗi móng vuốt vỗ vỗ lên mặt hắn, muốn đẩy hắn ra.
Moss rơi vào trầm tư, không lẽ cách sơ ủng của hắn sai rồi?
Không phải em ấy nên yêu mến bám dính lấy ta à...!
Moss không tin xách mèo nhỏ cách xa mình chút, muốn nhìn phản ứng bất an của cậu.
Kết quả Đường Hi thuận thế giương cánh nhỏ ra lảo đảo bay lên.
Nhưng cánh có hơi nhỏ nên cậu có chút vất vả, phải đập cánh nhanh mới bay lên được.
Cậu nhanh chóng bay nhào lên giường, chui vào trong chăn chỉ để lộ ra cái đuôi xù lông.
Đuôi nhỏ đung đưa như khiêu khích Moss.
Moss nhịn rồi lại nhịn, hắn vươn tay ôm cậu vào trong lòng.
Đường Hi thích ứng rất nhanh, thở khò khè giẫm giẫm móng vuốt lên người hắn.
Hỏa dục trong người không được dập tắt, Moss khó chịu vươn hai ngón tay kẹp lấy đôi cánh nhỏ: “Ta thật muốn giam cầm em.”
Hắn cảm thấy dường như Đường Hi không quan tâm đến tình trạng hiện giờ lắm.
Cánh nhỏ mới mọc ra nên không biết cách thu về, đành mặc cho người đàn ông bắt nạt.
Đường Hi không vui lật người lại làm lộ ra bụng nhỏ lông xù, đè đôi cánh dưới thân không cho hắn chạm vào: “Meo!” Em biết mà, không phải giam cầm đâu.
Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, cậu đã lấy làm quen, lúc biến thành nguyên hình thì cũng không cần phải duy trì thiết lập tính cách, nhân viên dọn phân vẫn cho cậu ăn ngon.
Sao phản ứng của quý tộc nhỏ được nuông chiều từ bé lại bình thản như vậy chứ?
Moss há miệng để lộ răng nanh, quyết định lập lại tôn nghiêm của ma cà rồng thủy tổ, phải làm cho ma cà rồng nhỏ tôn kính người Cha này.
Vậy nên hắn ném mèo con lên gối mềm, lạnh lùng đứng dậy: “Ta phải đi ra ngoài một chuyến, bé con ngoan ngoãn đừng chạy trốn đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tên khốn này, nhân viên dọn phân đã biến mèo nhỏ thành ma cà rồng luôn rồi.