Hai người đang làm gì thế? Giọng của Mộc Thượng Thần cất lên.
Đúng rồi, lâu lắm tôi mới được gặp lại cậu ấy. Nhưng mà...bây giờ đang giữa tiết học, sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?
Cậu làm gì ở đây? Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lớp chúng tớ học thể dục, tớ về lớp lấy vài đồ cho lớp!
Bây giờ bỗng nhiên tôi thấy Mộc Thượng Thần dịu dàng lại ôn nhu đến lạ, không như ai kia, miệng lưỡi ác độc, nói không thương tiếc.
À! Hàn Nặc Minh cất giọng, Ôn Đại Linh cũng học chung lớp với cậu nhỉ?
Đúng thế! Mộc Thượng Thần khó hiểu trả lời, Chẳng lẽ hai người cũng nghi ngờ cậu ấy?
Chẳng lẽ cậu ấy trông giống một người đáng tin vậy sao? Tôi lo lắng hỏi.
Ôn Đại Linh là người sống nội tâm, hay tự cô lập mình với mọi người, nhưng cậu ấy học rất giỏi, luôn giúp đỡ bạn bè. Thế nên tùy cậu ấy có hơi rụt rè và ít nói nhưng mọi người ai cũng thích cậu ấy!
Nghe tới đây, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá rồi, vậy là nguy cơ cậu ấy không phải hung thủ lại được nâng cao hơn rồi. Nhưng lát nữa cũng phải bám theo để xem cậu ấy tới thư viện nào mới chắc chắn được.
Đúng lúc đó, giọng cô giáo cất lên:
Hai em kia! Bị chịu phạt rồi còn đứng nói chuyện hả? Có muốn tôi tằng hình phạt lên không?
Thế là tôi giật mình đứng nghiêm túc, Mộc Thượng Thần cũng vội bỏ đi, chỉ có Hàn Nặc Minh là vẫn ung dung như thể mình chẳng có gì sai.
Mà đúng là cậu ta đâu có sai. Bỗng nhiên dở hơi tự tạo lỗi cho mình rồi ra đây chịu phạt cùng với tôi. Cậu ta cũng rảnh rỗi ghê.
Một tiết học trôi qua bình thường thì nhanh lắm, vậy mà hôm nay nó trôi dài đằng đẵng như gần mấy thế kỉ. Tôi đứng chờ chân cũng sắp tê luôn rồi. Vậy mà hắn ta chẳng xí nhê gì, tôi ghen tị lắm luôn
Tôi rã rời bước vào lớp học. Ngồi bóp bóp cái chân trong sự đau đớn vô hạn. Chân ơi chân hỡi! Là chị đã có lỗi với em! Em đừng trách chị nha!
Này! Hai người ở ngoài kia coi bộ cũng tình cảm quá hén! Hai cô bạn bắt đâu chọc tức tôi.
Tình cảm cái gì chứ!? Bực mình còn chưa xong! Chả hiểu vì lý do gì mà tự viện cớ ra ngoài đó đứng. Là đang muốn chọc điên tôi đây mà! Tôi tức rối đấm một phát vào bàn.
Tiếng sấm nghe chói tai vang lên. Hic! Tôi cũng đâu có biết là đấm được mạnh đến thế đâu! Hại mọi người phài sợ sệt mà mặt mũi trắng bệch lên rồi kìa.
Cô cũng khoẻ ghê nhỉ? Đến cả Hàn Nặc Mình cũng tới chọc tức tôi.
A! Ngày hôm nay sao xui thế không biết!? Chắc tôi tổn thọ mấy mấy năm quá!
Thấy tôi cau có như vậy, cậu ta cũng chẳng thèm chọc tiếp tôi nữa. Mặc tôi bỏ đi chơi với mấy bạn nam. Còn Chi Lộ và Ninh Ngọc, vừa chứng kiến một cú đấm suýt nữa thì vỡ bàn của tôi khiến hai bà thần hồn bạt vía, không dám nói lên một lời, cắm cúi vào sách vở mà không dám nhìn tôi luôn.
Eo ôi! Đến cả tôi cũng phải khiếp sợ mình!
- -------------
Buổi trưa tan học, tôi đi ra ngoài cổng trường đợi cậu ta. Hai cô bạn của tôi thì về đường khác.
Mà cũng không hiểu sao Hàn Nặc Minh lâu thế không biết. Tôi đứng đợi cậu ta đến muốn khuỵu cả chân rồi cũng không thấy mặt mũi cậu ta đâu. Chẳng lẽ cậu ta lúc nãy chỉ là đang nói đùa tôi thôi sao!?
Nghĩ vậy, tôi ấm ức trong lòng. Mọi người về gần hết rồi, sân trường vắng tăng vắng ngắt, tôi cứ thấy trống trải sao ấy, lại còn thấy rờn rợn nữa chứ.
Hừ! Không đợi gì nữa cả! Về! Tôi bực mình hét lên rồi quay gót bỏ đi.
Ai ngờ, chỉ mới kịp quay gót, còn chưa buớc đi thêm được bước nào thì đã bị ai đó kẹp cổ lại.
Ặc! Bỏ tôi ra, Hàn Nặc Minh! Cậu định kẹp chết tôi đó à!? Tôi không thở được mà vùng vãy lên ai oán.
Cô đúng là chảng có chút kiên nhẫn nào cả! Đúng là mèo ngốc! Cậu ta thở dài một cái.
Ai bảo cậu lâu thế cơ chứ!? Trường vắng tanh vắng ngắt rồi, còn không thấy cậu đâu. Mất dấu Ôn Đại Linh rồi kìa! Tôi phụng phịu.
Ai nói mất dấu? Cậu ta lườm tôi một cái.
Lẽ nào cậu ấy vẫn còn trong trường?
Hàn Nặc Minh khẽ gật đầu một cái.
Cô ta đi tới thư viện của trường. Bực thật chứ! Vậy ra thư viện mà cô ta nói tới là thư viện trường à? Hàn Nặc Minh cau có.
Thấy cậu ta khó chịu vì như phải ngậm một vố đau, tôi lại thấy vui vui, hà hê vô cùng. Cuối cùng thì tôi không cần động tay động chân cũng có người khác chọc được cậu ta nổi điên lên.
Thấy thế, Hàn Nặc Minh mảt lạnh lườm tôi một cái, kéo tôi đi về phía dãy nhà có thư viện.
Trời ạ! Cậu có thôi cái trò kẹp cổ người ta này đi không hả? Khó thở quá đi! Tôi kêu lên.
Bước tới phòng thư viện, chúng tôi không vào phòng luôn mà đứng lấp ló phía ngoài xem xét tình hình bên trong đã.
Ôn Đại Linh im lặng tiến tới những kệ sách to dùng tìm cho mình vài quyển sách rồi ngồi xuống bàn im lặng đọc.
Thời gian cứ trôi đi, ngoài việc từng trang sách được lật dần đi thì chẳng có gì đặc biệt.
Tôi bắt đầu thâý mệt rồi, tôi thở hắt ra rồi ngồi xổm xuống:
Vừa mệt vừa đói bụng! Hay chúng ta đi ăn gì đi? Đừng có quên lúc nãy cậu đã hứa sẽ bảo tôi một chầu ngon rồi đấy!
Biết rồi! Biết rồi! Cậu ta bực mình nói.
Tôi có thể đoán được suy nghĩ của cậu ta. Chắc chắn Hàn Nặc Minh vẫn chưa bỏ cuộc đâu, nhưng tại sao cậu ấy lại tin Ôn Đại Linh là thủ phạm hơn chứ!? Rõ ràng cậu áy không có hành động gì khả nghi, đến cả thư viện, nơi đáng nghi nhất cũng đã được vén màng rồi còn gì.
Tôi để mặc cậu ta theo dõi, tôi bước tới lan can nhìn ra bên ngoài. Thư viện nằm ở tầng 3 nên gió thổi mát lâm. Ít ra nó cũng giúp tôi đỡ mệt hơn được chút chút.
Dưới sân bỗng nhiên xuất hiện một bóng người bước vào. Không phải giáo viên, người đó vẫn còn mặc đồng phục học sinh kia kìa. Nhưng người đó tới trường gì vào giờ này? Cũng gần 12 giờ rồi còn gì.
Nè, Hàn Nặc Minh! Tôi thấy bất an nên đành khẽ gọi cậu ta.
Hửm? Cậu ta đang chăm chú xem xét từng động tác cử chỉ của Ôn Đại Linh nên không chú ý tới tôi lắm.
Tôi vội bước tới chỗ Hàn Nặc Minh, ôm lấy tay cậu ta, sợ sệt nói:
Có người vừa vào trường! Là học sinh! Người đó đang đi tới dãy nhà này!
Hả! Hàn Nặc Minh bây giờ mới chú ý tới tôi.
Nghe tôi nói, cậu ta liền bắt tôi đứng lại canh Ôn Đại Linh, còn mình thì chạy xuống cầu thang xem xét tình hình.
Biết là sẽ không sao, nhưng tôi đứng một mình ở đây thế này, vẫn thấy sợ sợ sao ấy. Có cách nào để có thể vừa canh cô ta vừa chạy theo Hàn Nặc Mình được không ta!?
Nghĩ một hồi, tôi mới tìm ra được hạ sách cuối cùng. Thôi thì...đành liều mạng dùng máy quay và ghi âm lén vậy! Chứ đứng đây hoài, tôi khó chịu lấm!