Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 51: Chương 51




Hình như tự cao quá rồi! Bình tĩnh nào! Con gái phải mong manh yếu đuối! Cho dù tôi có đá gãy hàm tên kia thế nào đi chăng nữa cũng phải cố tỏ ra thật sợ hãi.

“Á!” Tôi hét lên một cái khiến cả đám giật nảy mình lên.

“Máu! Cứu tôi!” Tôi giương cổ lên hét, hét to hết mức có thể.

“...” Bọn họ đơ cả người ra.

Cái khí chất bá đạo ngang tàn lúc nãy đâu rồi! Còn chẳng khác gì bá chủ thiên hạ cơ mà! Sao bỗng nhiên trở thành một nữ bánh bèo yếu đuối hèn nhát thế này!?

“Cô...” Tên béo vẫn phải quỳ xuống sàn trợn tròn mắt lên nhìn tôi.

“Cái quái gì thế này!? Thần kinh cô không ổn định hả? Hay bị mất trí nhớ tạm thời? Rõ ràng đàn em của tôi bị cô đá cho một phát không thể đứng dậy nổi, cô còn ở đó bày đặt sợ hãi?” Tên mập béo không chịu được mà hét lên.

Thấy lão đại tức muốn nổ phổi, 9 đàn em còn lại đồng loạt xông lên lần nữa.

“Ấy, từ từ đã nào! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị cơ mà!” Tôi còn chưa kịp nói xong thì đã phải dừng lại mà né những cú đấm mạnh liên tiếp xông vào người tôi.

“Ăn gian!” Né được hết những cú đấm chết người đó, tôi lại giở trò ăn vạ.

Dây trói tay mãi vẫn không chịu đứt! Ông trời à, ông hại tôi tới mức này vẫn chưa thấy thê thảm sao?

Tôi cố tình lùi về phía sau, tiến tới một góc của chiếc cột chống đỡ nhà, vừa tìm cách kéo dài thời gian vừa mài dây tiếp.

“Người anh em thiện lành! Có gì từ từ nói chuyện! Tôi là con gái, nói chuyện bằng vũ lực không hay lắm đâu!” Tôi cố cười một cách thân thiện nhất có thể.

“Nói chuyện bằng vũ lực? Thì sao, mày là con gái thì sao chứ?” Cả đám tiếp tục nổi điên lên mà xông vào tôi.

Hết cách, tôi lại đành phải tránh. Trời ạ! Dây vẫn chưa đứt! Sao nó dai quá vậy? Nhưng...hình như nó có mỏng đi một chút.

Hay là thử dùng sức xem!? Tôi nghĩ thế rồi nhanh chóng làm luôn. Tôi dồn hết sức vào tay rồi kéo ra. Quả nhiên sợi dây đã đứt.

“Tự do rồi!” Tôi sung sướng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ con vậy.

“... Cô ta bị điên hả? Tình thế này rồi mà vẫn...” Đám người đó nhìn bộ dạng của tôi mà trợn tròn mắt.

“Tâm lý cũng kì dị quá đi!”

“Biến thái! Hết sức biến thái!”

Tôi liếc con mắt sắc như chim ưng nhìn về phía bọn họ. Không biết họ ở trong giới giang hồ bao nhiêu năm, nhưng nãy giờ theo dõi, xem ra bọn họ cũng chỉ là lũ tép riu mà thôi.

“Đại...Đại ca!” Bọn họ bỗng nhiên mặt xanh tái mét lùi lại phía sau.

“Một lũ vô dụng! Một đứa con gái mà chúng mày cũng phải kêu tao!?” Đang đau đớn mà vẫn bị làm phiền, tên to mập đó bực mình hét lên. Thế mà việc dùng sức ấy lại khiến cho hắn ta lại thêm đau đớn.

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Thế mà nãy giờ mất tới gần 30 phút rồi.

Không dây dưa mất thì giờ với bọn chúng nữa, tôi phủi phủi bụi trên tay áo. Đi thẳng tới gã to béo, ngồi quỳ xuống nhìn hắn ta. Thế mà đàn em hắn lại nhường đường cho tôi đi mới hay chứ. Tôi vào ngay đề tài:

“Nói đi, rốt cuộc người có giọng nói của con gái lúc nãy là ai? Sao lại liên quan đến Hàn Nặc Minh!”

Hắn giương đôi mắt khinh khỉnh, ngoảnh đi chỗ khác, ngó lơ tôi một cách tàn nhẫn.

“Ông...” Tôi bực mình suýt chút nữa thì đấm cho hắn ta một phát.

“Chị đại à! Tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi mới vào giang hồ chưa lâu, hơn nữa đây là nhiệm vụ đầu tiên, chị...có thể nương tay không?” Đám đàn em ở phía sau ôm nhau mà than.

Nghe bọn chúng cầu xin thảm thiết, khoé miệng tôi khẽ co giật. Sao lại có cảm giác tôi mới là dân xã hội đen vậy!?

“Mới vào giang hồ? Thì mấy người cũng đã là giang hồ!”

“Rốt cuộc người đã sai mấy người đi bắt tôi là ai? Đã thế còn gài bom? Đúng là đồ vô nhân tính! Dù sao tôi cũng chỉ mới 17 tuổi thôi đấy!”

“1...17 tuổi?” Cả đám trợn tròn mắt lên nhìn tôi chằm chằm.

Đám người kia thi nhau đưa tay lên ôm mặt. Vào giang hồ, thế mà còn để thua một đứa con gái chưa tốt nghiệp cấp 3. Mất mặt quá!

“Một con nhãi ranh 17 tuổi mà tụi mày cũng thất bại! Đúng là đồ vô dụng!” Một giọng nói khàn khàn của đàn ông vang lên.

Ai? Lại có thêm ai vào nữa?

Tôi còn chưa kịp quay ngang quay dọc để xem xét tình hình thì đột nhiên sau gáy tôi bị ai đó đánh cho một cái. Tôi chả kịp phản ứng gì mà lăn ra đất.

“Lão...lão đại! Anh tới rồi!” Tên to mập nhìn tên vừa đánh tôi mà cười hớn hở.

Mắt tôi đột nhiên nhoè đi, cảm giác như mí mắt nó sắp sập xuống vậy. Khó lắm tôi mới có thể liếc lên nhìn tên thủ phạm vừa đánh cho tôi một quả chí mạng. Người đó...

“Anh...là Chu Chí Bằng?” Tôi chỉ kịp nói ra câu hỏi ngắn gọn đó rồi ngất lịm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.