Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 53: Chương 53




Nếu gọi cho Hàn Nặc Minh thì chẳng phải tôi sẽ liên lụy tới cậu ta sao? Rồi chẳng khác gì tôi mới là người làm hại cậu ấy.

Nghĩ vậy, hai bàn tay đang cầm lấy điện thoại buông thõng xuống. Bên ngoài đột nhiên có tiếng đi lại, hình như bọn chúng cử người canh gác bên ngoài, không cho tôi bỏ trốn. Thấy bất an, tôi chạy lại cửa sổ, trèo lên nhìn ra bên ngoài. Một khuôn mặt ngoảnh đầu lại nhìn tôi khiến tôi giật bắn mình. Vậy mà sau này cũng có thêm một tên canh gác. Cuối cùng là chẳng còn chút chỗ nào để tôi có thể trốn đi được. Chẳng lẽ lại phải gọi cho cậu ta?

Thế là tôi lại chạy tới chỗ điện thoại, không ngần ngại mà bấm số điện thoại của Hàn Nặc Minh gọi ngay. Ngay lập tức hắn ta bắt máy, nhưng không nói gì.

“Hàn Nặc Minh! Hàn Nặc Minh!” Tôi khẽ gọi thật nhỏ.

Tôi không thể để bọn chúng biết tôi có điện thoại được, nếu không chắc bọn chúng sẽ giết tôi thật.

“Gương phẳng?” Hắn ta cất tiếng hỏi. Chẳng biết vì sao mà tôi thấy trong giọng cậu ta có chút thở dốc, cậu ta mệt à? Nhưng mà, cái tên cậu ta hỏi tôi, nghe mà tôi muốn xuyên qua cả điện thoại mà đấm cho cậu ta vài nhát.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì hắn ta đã cất tiếng:

“Cô đang ở đâu hả? Bị bắt mà vẫn còn thản nhiên thế này sao? Thật uổng công tôi đi tìm cô suốt mấy tiếng đồng hồ!”

Tôi giật bắn mình đưa điện thoại ra xa. Hắn ta to tiếng với tôi, giọng hắn to như thể làm thủng luôn màng nhĩ của tôi rồi. Tôi nóng ran cả người, vậy mà hắn ta lại đang đi tìm tôi. Đúng rồi, lúc đó tôi đi chung với cậu ta mà, nên chắc vì không thấy tôi đâu nữa nên cậu ta mới phát hoảng lên đi tìm. Nghe tiếng thở hổn hển của Hàn Nặc Minh mà tôi xót cả ruột gan, vì tôi mà cậu ta phải tốn nhiều công sức đến vậy.

“Tôi...xin lỗi!” Tôi lí nhí trong miệng.

Bỗng nhiên bên kia chợt im lặng, không nghe thấy nói gì nữa. Cậu ta đi đâu rồi?

“Cô đang ở đâu?”

“Chỗ nãy...tôi không biết!” Tôi thật sự không thể định hình được đây là đâu, kể cả phương hướng đông tây nam bắc cũng không xác định nổi.

Một tiếng thở dài phát ra trong điện thoại. Hàn Nặc Minh đi tìm tôi liên tục đến mức mệt muốn đứt hơi, bây giờ đã cuống lắm rồi.

“Chia sẻ vị trí đi!”

“Hả!”

Tôi ngẩn người ra. Đúng rồi, sao tôi ngốc vậy, máy điện thoại bây giờ có chức năng chia sẻ vị trí mà!

Tôi vỗ bốp bốp vào trán rồi gửi vị trí của tôi cho Hàn Nặc Minh. Tiện thể xem nơi tôi đang ở. Hóa ra là ở gần rừng. Nơi này vốn là địa hình đồi núi, ít người tới đây nên bọn chúng mới nhốt tôi ở đây. Tôi không quên nhắc nhở cậu ta:

“Cậu mau gọi cảnh sát đi! Ở đây có rất nhiều tên, hơn nữa còn cả Chu Chí Bằng, hán không phải tay tầm thường đâu! Cậu đừng có ngốc mà một mình tới đây đấy!”

Nhưng tôi còn chưa kịp nói xong thì bên kia đã ngắt máy. Không xong rồi, chắc chắn là cậu ta đi luôn rồi. Tôi gọi lại mà cậu ta cũng không bắt máy. Xong rồi! Phen này thế là tiêu rồi! Tôi hại Hàn Nặc Minh rồi!

Tôi ôm điện thoại vào lòng, tim đập loạn xạ lên. Cầu mong cậu ta đừng hành động hồ đồ mà tới đây một mình. Nếu không chăc bọn chúng sẽ không tha cho cả hai đâu!

Nhưng không thể cứ phụ thuộc vào Hàn Nặc Minh mãi được. Tôi cũng phải làm gì đó để hạ mấy tên lính canh ngoài kia. Ngó quanh căn phòng một hồi, tôi chỉ tò mò những chiếc thùng các-tông được xếp thành một chồng ở góc tường. Lúc nãy tay bị trói không thể xem bên trong là gì, bây giờ được tự do rồi nên tôi liền chạy lại mở từng chiếc thùng ra.

“Cái gì đây?” Tôi bất ngờ vì bên trong thùng toàn là những chiếc bao trắng, bên trong là những bột trắng.

“Lẽ nào là...” Không ngờ bọn chúng cũng là một lũ buôn bán lậu thuốc phiện.

Bỏ những thứ này ở đây, là cố ý để cho tôi biết sao? Hay là do sự bất cận của bọn chúng? Mà thôi kệ, có bằng chứng đây, khi nào thoát ra ngoài tôi sẽ giao nộp nó cho công an.

Tôi cầm lấy trước một bịch rồi xé ra. Những tên canh gác ngoài kia có nguy cơ cũng là những tên nghiện ma túy. Thế là tôi liền thò đầu qua chiếc cửa sổ bé xíu, nhìn tên bặm trợn phía dưới, cổ nở một nụ cười thật đáng yêu:

“Anh gì ơi! Tôi vừa kiếm được rất nhiều ma túy nè! Anh thích không?” Tôi vừa nói vừa giơ ra chiếc bịch lúc nãy.

Thế mà tôi đoán đúng, hắn ta cũng là một tên nghiện ma túy hạng nặng. Đã thế, hai tên phía trước cũng chạy ùa về phía sau. Đúng là ma túy có thể khiến người ta mất hết nhân tính mà. Tôi tặc lười nhìn bọn chúng khẩn khoản cầu xin mà muốn một gậy đánh cho một trận. Chắc bọn chúng bị đại ca cấm hút lâu rồi, nên bây giờ mới thèm nhỏ dãi thế này.

“Nếu muốn thì mở cửa cho tôi đi, tôi mắc tiểu!” Tôi cố nũng nịu đáng yêu nhất có thể.

Làm mình đáng yêu trước mặt 3 tên này thật sự khiến tôi phải sởn cả da gà.

Bọn chúng răm rắp nghe theo, ngay lập tức cánh cửa được mở, tôi lại cất bịch thuốc đi:

“Đưa tôi đi vệ sinh đã chứ!”

“Đi theo tôi!” Cả 3 bọn chúng chưa hút đã say, nghe lời tôi răm rắp. Trông bọn chúng mất hết kiên nhẫn rồi.

Cả 3 đưa tôi ra ngoài, được hít thở khí trời thật là sảng khoái. Tôi liền ném bịch thuốc kia cho bọn chúng, ngay lập tức 3 tên kia như những con chó bị bỏ đói, xúm lại tranh giành nhau liên tục. Nhân lúc đó, tôi dùng những chiêu thức đã học được đánh cho cả ba tên một cái. Cả 3 nằm xuống đất ngất lịm mà không kịp thốt ra từ nào.

Tôi phủi phủi hai bàn tay, đối phó với đám đệ tử của tên béo kia đúng là dễ dàng chưa từng thấy. Tôi chỉ sợ tên Chu Chí Bằng kia thôi, tôi lo không biết tôi có bị phát hiện không? Hắn ta mà thấy tôi ra ngoài được chắc hắn đem tôi đi thủ tiêu luôn.

Tôi định chạy đi, nhưng bất ngờ phía sau đã xuất hiện những giọng nói cách đó rất xa:

“Có tiếng động lạ? Không lẽ cô ta lại làm loạn?” Giọng nói của Chu Chí Bằng cất lên.

“Cô ta quá to gan rồi! Thế mà vẫn dám trốn đi được! Lần này không thể tha cho cô ta được! Bắt được ả thì anh thích làm gì thì làm đi!” Giọng của An Thái.

Bọn họ đang ở xa chỗ tôi, có lẽ là đang đi tới. Nguy rồi, hình như Chu Chí Bằng tức giận rồi, lát nữa hắn không thấy tôi trong phòng có lẽ hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mất.

Tôi toát cả mồ hôi hột, cố chạy thật nhanh về phía trước. Phía trước là nơi nào tôi cũng không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.