Diệp Tử Đan sau khi bị đánh thuốc mê thì từ từ tỉnh lại, mắt nhìn một lượt xung quanh. Tầm nhìn của nó lờ mờ do tác dụng của thuốc, nhưng nó vẫn dễ dàng nhận ra cựu học trưởng của mình - Dương Bạch đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế tựa đối diện.
Nó yếu ớt nói:
- Anh Bạch... đây... là đâu?
Cậu nghe tiếng khẽ ngẩng đầu lên nhìn, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Tay cậu chạm lên khuôn mặt trắng trẻo của Tử Đan, ánh nhìn biến chất như mơn trớn khắp cơ thể nó.
- Ngủ ngon chứ, Tử Đan?
- Anh Bạch, trả lời em đi... sao em lại ở đây... hộc... khó thở quá - Nó nuốt khan, họng nó đau rát một cách kì lạ.
- Em đoán thử xem. - Cậu ghé sát vào cổ nó, ngửi lấy mùi hương dịu ngọt, di chuyển dần xuống hõm vai mà hôn.
Mặt nó nhăn nhó, mọi thứ dần rõ ràng hơn, xâu chuỗi trong tâm trí nó.
- Đừng... anh Bạch, anh bắt em sao? Mau cởi trói cho em...
- Không được.
Dương Bạch áp mặt vào gò bồng đào đầy đặn, liếm khe rãnh rồi cúi người nhẹ nhàng hôn lên phần đùi trắng nõn của nó. Tử Đan cố giãy giụa nhưng vô ích, hai tay và hai chân nó bị trói nghiến vào thành giường.
- Buông ra! - Nó dùng hết sức bình sinh đập mạnh đầu mình vào đầu Dương Bạch, khiến cậu đau điếng, ngả hẳn người ra sau.
- Em dám? - Cậu nghiến răng, vồ mạnh lên người nó mà giở trò đồi bại.
Chiếc váy trễ vai bị Dương Bạch giật xuống, kéo theo cả chiếc bra trắng. Bàn tay to lớn của cậu cứ thế nắn bóp ngực nó, khiến chúng biến dạng, nhũ hoa hồng hào bị kích thích mà căng cứng lên đầy khiêu gợi. Tử Đan cố la hét, lăng mạ cậu nhưng vô ích, tên này hoàn toàn không quan tâm.
Chợt, một con dao phóng đến cắm phập vào bức tường trên đầu hai người. Dương Bạch đơ người, vội vã rời cơ thể nó mà đứng ngay ngắn, kính cẩn cúi đầu:
- Người của tôi tôi còn chưa ăn mà anh dám cả gan?
- Thiếu gia, tôi thật không dám.
Xuất hiện ở cửa là một người đàn ông cao chừng 1m9, nổi bật với mái tóc vàng. Quần áo anh ta đơn giản với gam chủ đạo là màu tối: áo phông kẻ sọc đen trắng kết hợp với quần jogger hai khoá kéo ở đùi. Sành điệu là thế nhưng gã lại ăn mặc xộc xệch, trông như vừa kết thúc một ngày làm việc vất vả, không kịp sửa soạn gì. Nhưng đáng chú ý hơn cả là đôi mắt màu hổ phách băng lãnh đến rợn người.
Gã liếc mắt về phía Tử Đan, xong trở lại với Dương Bạch:
- Anh là muốn con ả này?
- Tôi không, thưa thiếu gia.
Gã bước chậm rãi đến bên giường, rút mạnh con dao đang cắm trên tường ra, lia nhẹ. Hai sợi dây trói tay Tử Đan bất ngờ đứt phựt một cái. Gã bóp mạnh cằm nó, thô bạo kéo lên. Dù không bị trói nhưng nó thật sự không thể thoát được, tên này quá khỏe, chỉ giữ cằm thôi mà cả người nó đã không cục cựa nổi. Mắt gã long sòng sọc, miệng cười lên điên dại:
- Muốn ả chứ gì? Nào, ăn đi!
- Thiếu gia, tôi xin phép ra ngoài trước.
- Mày cứ thử bước một chân ra khỏi căn phòng này xem?
Dương Bạch nghe thế đứng khựng lại ngay, biết ông chủ đang nổi giận lập tức cúi thấp người quỳ xuống. Vu Hải phá lên cười, bế Tử Đan đặt lên đùi mình. Nó ngay lập tức giãy giụa, nắm lấy cơ hội hòng trốn thoát. Gã liếc đôi mắt sắc lạnh về phía nó, ánh lên tia phẫn nộ. Con dao trên tay gã lia nhẹ qua má nó hai ba lần, xong gã liếm lên lưỡi dao, nhếch môi:
- Định trốn hả? Không dễ đâu. Đã lọt vào tầm ngắm của ta, thì cô có chạy đằng trời cũng không thoát.
- A... ngươi là... tên hôm nọ đánh nhau với Đại Vỹ, Hồ Bộc Hàn. - Nó xanh mặt, lắp ba lắp bắp.
Gã chép miệng, đặt khẽ mũi dao lên đôi môi mỏng của nó làm cả người nó cứng đờ, không dám cả thở.
- Gọi ta là Vu Hải. Chứ cứ Bộc Hàn, Bộc Hàn làm ta ngứa tai lắm. - Gã lại cười, cả người rung bần bật - À, quên mất mày. Chỗ này không cần mày nữa, nên ra ngoài mở cho tao chai vang, nhé Dương Bạch?
- Vâng.
Dương Bạch vừa toan đứng lên thì Vu Hải chém một nhát dứt khoát lên vai cậu, máu theo vết thương bắn ra tung toé, văng cả lên mặt gã và Tử Đan. Cậu ôm lấy vai, lảo đảo lùi lại vài bước, cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu nào. Hơi thở cậu nặng nhọc, chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, rồi bước từng bước ra khỏi phòng, đóng chặt cửa.
Mặt Tử Đan tái mét, mắt trợn tròn sợ hãi, cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi. Con người này, thật đáng sợ. Thuộc hạ của gã mà gã cũng thẳng tay chém giết không tha, không còn nhân tính nữa hay sao. Nó nín lặng, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Vu Hải nhận ra ngay. Gã vứt con dao xuống đất, đưa lưỡi liếm vết máu dính trên má nó, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ thỏa mãn.
- Máu của anh ta... sẽ làm dơ bẩn vẻ đẹp thuần khiết của cô mất, tiểu bạch thỏ.
- Làm ơn... thả tôi ra... - Nó rụt cổ xuống, mắt nhắm chặt.
Gã nhếch môi, cởi chiếc áo phông ra ném sang một bên, để lộ thân hình săn chắc, múi nào ra múi nấy đẹp mê hồn. Vu Hải đè mạnh cơ thể nó xuống, liếm môi, dục vọng ngập tràn nơi đáy mắt:
- Nói một tiếng thèm khát ta đi... Ta sẽ cho cô thử một cảm giác chưa từng nếm qua.
____________///___________
Dự là chap sau có ngược