Mèo Cưng Của Anh

Chương 66: Chương 66: Nhất định phải hạnh phúc




Âu Dương Tử lái xe đưa Tôn An Kỳ đến một căn nhà nhỏ gần bãi biển. Vì sợ mẹ anh lấy an toàn của người nhà Ưu Tử Lan ra để uy hiếp cô nên anh đã đưa họ đến đây và âm thầm cho người bảo vệ. Vậy mà không ngờ tới, mẹ anh lại ra tay với cô.

Tôn An Kỳ trầm mặc không nói, đôi mắt sắc sảo tĩnh lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Nếu như... Ưu Tử Lan thật sự là con gái của bà vậy thì mẹ của Âu Dương Tử, hãy xác định tội lỗi của mình đi. Còn nếu như... Nếu như không phải thì sao? Thì mọi hy vọng mà bà ấp ủ bao lâu nay sẽ biến mất.

Chiếc xe dừng lại ở một làng chài nhỏ, Âu Dương Tử xuống xe, bước chân đi về phía trước. Một cậu bé tầm mười lăm tuổi nhìn thấy anh liền háo hức chạy đến đón. Âu Dương Tử xoa đầu cậu bé, trên môi nở ra một nụ cười. Đó là Ưu Tác Vi, em trai của Ưu Tử Lan.

“Anh! Chị hai đâu?”

“Chị em bận rồi. Mẹ đâu?”

“Mẹ ở kia, đang giúp mọi người lựa cá.”

Tác Vi đưa Âu Dương Tử và Tôn An Kỳ đi đến nơi mà mọi người đang ngồi lựa cá. Hai người lạ mặt với dáng vẻ sang trọng xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn của những người dân làng chài. Tác Vi chạy tới nói gì đó với mẹ mình rồi đưa tay chỉ về phía Âu Dương Tử. Nhìn thấy anh thì bà liền vui vẻ đứng dậy, đi tới chào hỏi.

“Âu Dương thiếu! Cậu lại tới sao?”

“Bác gái! Gọi con là Âu Dương Tử được rồi.”

“Như vậy thì ngại lắm.”

“Đều là người một nhà cả thôi.”

Mẹ của Ưu Tử Lan cười cười, nét chất phát hiện rõ trên gương mặt hiền lành của người phụ nữ. Tôn An Kỳ âm thầm đánh giá một lượt thì cũng thấy nhẹ lòng. Nếu như con gái của bà được người này nuôi dưỡng thì cũng là một điều tốt.

“Vị này là...”

“Chào chị! Tôi là Tôn An Kỳ. Hôm nay muốn đến chỗ chị hỏi thăm chút chuyện.”

“Được! Mời chị vào nhà.”

Căn nhà nhìn bên ngoài có vẻ đơn giản nhưng bên trong lại được trang trí rất sang trọng. Mẹ của Ưu Tử Lan cười cười nhìn Âu Dương Tử.

“Chị Kỳ, đây đều là Âu Dương thiếu đã cho chúng tôi.”

Lấy ghế mời khách, bà đi vào trong bếp rót nước. Tôn An Kỳ mỉm cười, gật đầu cảm ơn, bà lấy ra một tấm hình đưa cho mẹ của Ưu Tử Lan.

“Chị đã từng thấy qua chiếc lắc tay này chưa?”

Mẹ Tử Lan nhận lấy tấm hình, đôi mắt nheo lại khi nhìn thấy chiếc lắc tay vàng. Đó...Là thứ mà bà luôn cẩn thận cất dấu. Đôi mắt khắc khổ nhìn Tôn An Kỳ rồi không nói không rằng mà đứng dậy đi vào trong phòng. Lát sau bà đi ra, trên tay mang theo một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đưa cho Tôn An Kỳ...

____________

Hàn Thước đỡ Tiêu Yến trở về phòng,. chuyện của Văn Thành và Hy Y xem như được giải quyết ổn thỏa. Tiêu Yến mỉm cười đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng phiu của mình, giọng nói vô cùng ngọt ngào.

“Bảo bối, con đúng là phúc tinh của mẹ.”

Hàn Thước nhìn cô cười mà trong lòng lại bình yên đến lạ. Sau bao nhiêu năm tháng xa cách, cuối cùng hai người cũng đã có thể ở bên nhau. Thật mong sao bình yên này có thể kéo dài mãi mãi để anh được nhìn thấy cô cười mỗi ngày.

“Tiêu Yến...”

“Hửm!”

“Chúng ta... Kết hôn đi.”

Tiêu Yến nhìn anh, biểu cảm trên mặt đầy bất ngờ. Nhưng rồi cô lại bật cười, bàn tay mềm mại đưa ra áp lên má anh.

“Anh đang cầu hôn em?”

“Không thì sao?”

“Em không đồng ý đâu! Chẳng lãng mạn gì cả. Không có hoa, không có nến cũng không có nhẫn. Anh không có thành ý...”

“Được! Vậy chờ em khỏe lại, anh sẽ cho em một lời cầu hôn lãng mạn nhất.”

“Hứ!”

Cô cười tươi tắn, trong đáy mắt hiện rõ sự hạnh phúc. Sóng gió đi qua, bình yên sẽ tới. Sau những ngày mưa to gió lớn, ánh mặt trời cuối cùng cũng đã soi sáng con đường của anh và cô. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu tổn thương, giờ đây sẽ được đền bù xứng đáng.

Hàn Thước đưa tay xoa nhẹ lên má cô, có lẽ giữa hai người không cần phải dùng quá nhiều từ ngữ để diễn tả. Chỉ là một ánh nhìn, một nụ cười cũng đủ để khiến cho đối phương cảm thấy bình yên. Anh ôm cô vào lòng, cô dang tay ôm lấy anh, mùi hương nam tính của anh mạnh mẽ vây lấy cô.

“Tiêu Yến, em có từng nghĩ sẽ yêu một người khác ngoài anh không?”

“Có! Đã có lúc em muốn thử yêu một người khác. Nhưng rồi mới hiểu, dù họ có tốt với em thế nào thì em cũng không thể yêu họ. Bởi vì anh là người duy nhất mà em muốn yêu.”

“Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã gây ra cho em.”

“Đều là quá khứ rồi! Chúng ta cũng không ai muốn. Nếu anh cảm thấy có lỗi, vậy thì dùng cả đời để bù đắp lại là được.”

Anh cúi đầu nhìn cô, Tiêu Yến của hôm nay đã lạc quan vui vẻ hơn rất nhiều. Như vậy thì rất tốt.

“Tiêu Yến! Ngày chúng ta kết hôn, anh sẽ tặng cho em một món quà bất ngờ.”

“Quà gì vậy?”

“Bí mật!”

Tiêu Yến lườm anh một cái, anh lại bật cười rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Có lẽ họ sẽ hạnh phúc.

Bên ngoài phòng bệnh, Lưu Hạo Thiên nép mình sau bức tường quan sát hết mọi chuyện xảy ra. Cô đã hạnh phúc rồi, anh nên vui mừng mới đúng. Tại sao trong lòng lại cứ thấy khó chịu thế này.

Anh đơn phương yêu cô suốt bao nhiêu năm dài đằng đẵng, vậy mà đến cả một ánh nhìn cô cũng không buồn nhìn anh. Nhưng mà cô hạnh phúc là anh yên lòng bởi vì anh biết rõ, Hàn Thước chắc chắn sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho cô. Còn anh, anh sẽ âm thầm dõi theo từng bước đi của cô trên suốt chặng đường dài còn lại.

Trên dãy hành lang của bệnh viện, Lưu Hạo Thiên lầm lũi bước đi như kẻ vô hồn. Vậy là anh đã không còn một chút hy vọng nào nữa rồi. Thôi thì đoạn tình cảm đó anh cứ cất vào một góc nhỏ trong tim đi. Mang theo cả nụ cười của cô gái năm mười bảy tuổi cùng với nỗi tương tư cất hết vào lòng. Ở đó, một góc nhỏ trong tim mình anh sẽ dành riêng cho Tiêu Yến.

“Tiêu Yến...Em nhất định phải hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.