Một tuần sau
Quán Lưu Ly chính thức mở cửa khai trương quán...
Những người quen biết đều rủ nhau đến để ủng hộ quán mới. Cả quán cà phê rộn rã tiếng nói cười, người người đều vui vẻ chúc mừng cô chủ mới khai trương quán. Chỉ mới ngày đầu mà đã đông kín khách, Tiêu Yến và Hy Y bận đến nỗi không kịp thở. Hạo Thiên cũng tất bật với việc pha chế đến nỗi không có thời gian để kịp quan sát xung quanh.
Hai kẻ hóng hớt cũng rủ rê đi tới ủng hộ với điều kiện tiên quyết là không cho Hàn mặt lạnh biết. Nếu không thì hai người chắc chắn chẳng có cơ hội để vào trong quán mà ngồi uống cà phê đâu.
Tiêu Yến nhanh tay bưng khay đến bàn của Văn Thành và Tử Anh. Hai tách cà phê nóng hổi thơm phức được đặt xuống, Tiêu Yến cúi đầu cảm ơn khách theo phép lịch sự.
“Mợ chủ! Tôi không nhận nổi cái cúi đầu này của mợ đâu!”
“Phải đó! Tiêu Yến! Chúng ta đều là người quen cả mà, khách sáo làm gì chứ.”
“Hai người...”
“Nghe mợ mới mở quán cà phê nên đến để ủng hộ đó mà!”
“Văn Thành! Tôi...đã li hôn rồi, anh đừng gọi tôi là mợ chủ nữa!”
Phải! Cô li hôn rồi. Đã không còn là người vợ hợp pháp của Hàn Thước nữa, cũng đã không còn là mợ chủ của anh nữa. Anh cứ gọi cô như thế chỉ càng làm cho cô khó xử thêm mà thôi. Chuyện trong quá khứ, cô không muốn nhớ lại nữa.
“Hai người cứ tự nhiên! Tôi còn đang bận, xin phép.”
Hai người im lặng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Yến rồi thở dài. Cô gái này nhỏ bé lắm nhưng lại kiên cường đến mức đáng sợ. Chứng kiến những chuyện xảy ra giữa cô và Hàn Thước, nói thật lòng thì đến cả hai người cũng thấy đau đớn thay cho cô. Nghĩ lại thì quả thực là phải mạnh mẽ kiên cường lắm mới có thể đứng dậy mà đi tiếp. Nếu đổi lại là những người khác, e là đã tuyệt vọng đến mức tự tử bảy bảy bốn chín lần rồi.
“Xem ra lần này Hàn Thước sẽ gặp khó khăn không ít.”
“Kẻ cô đơn như anh cũng có thể nói đến mấy chuyện này sao?”
“Cậu không nói móc tôi một câu thì cậu sẽ chết đúng không?”
“Ha...Ha ha... tôi chỉ nói sự thật thôi mà!”
Hai người này không gặp nhau thì thôi, còn nếu như đã gặp thì y như là trâu với chó, thật chẳng ra làm sao. Tiêu Yến tất bật với công việc mà chẳng thể nào để ý đến xung quanh. Trước cửa quán, một nam một nữ đi vào, sự sang trọng và phong thái cao quý của họ đã thu hút vô số ánh nhìn của tất cả những người có mặt ở đó. Bước tới cạnh Tiêu Yến, cô gái mỉm cười gọi khẽ tên cô.
“Yến Yến!”
Giọng nói này nghe sao quen tai quá. Tiêu Yến nghi ngờ nhìn lên, quả thật là cô ấy. Đôi mắt xinh đẹp không giấu được sự kích động và vui vẻ, Tiêu Yến đặt khay xuống bàn, vòng tay ôm lấy người trước mặt.
“Nhu Nhu! Cậu về từ lúc nào vậy?”
“Mình vừa mới về thôi!”
Lâm Ý Nhu đẩy nhẹ Tiêu Yến ra, cô chăm chú quan sát người bạn thân thuở nhỏ. Ánh mắt long lanh nhìn sơ qua một chút, cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
“Yến Yến, hình như cậu ốm đi nhiều rồi.”
“Không có đâu! Nào ngồi xuống đã. Hai người muốn uống gì?”
“Cho tớ một capuchino. Anh ấy...có lẽ nên cho anh ấy một ly trà đào!”
“Được! Đợi một chút!”
Lâm Ý Nhu và Tiêu Yến cùng với Lục Triết Diễn quả thật là bạn bè từ lúc còn bé. Đến năm cô lên mười tuổi thì cùng gia đình sang định cư ở Mỹ, từ đó chưa từng trở về. Mãi cho đến hai năm trước, khi cô cùng Lâm Tú đến dự buổi tiệc mừng sinh nhật của Lục Triết Ân thì cô mới gặp lại Triết Diễn. Cũng từ đó mà đem lòng yêu anh. Thời gian trở về không dài nên cô không thể tìm gặp Tiêu Yến, hiển nhiên cũng không hề hay biết những chuyện đã xảy ra.
Tiêu Yến háo hức bưng nước đến cho cô bạn thân. Cô thật sự rất muốn ngồi tiếp chuyện với Ý Nhu để hỏi thăm cô bạn này một chút, thế nhưng mà...Cô lại đang rất bận.
“Xin lỗi nha, không ngồi tiếp chuyện với cậu được!”
“Không sao! Cậu bận quá, có cần tớ giúp gì không?”
“Không... Không cần! Cậu cứ tự nhiên nha. Đợi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Được!”
Cứ mãi trò chuyện với Ý Nhu mà cô không để ý đến xung quanh. Tiêu Yến xoay người rời đi, luống cuống thế nào lại vấp chân ngã. Một bàn tay giữ lấy cô kéo về phía sau, cả cơ thể nhỏ bé rơi trọn vào vòng tay của ai đó. Mùi hương nước hoa nam tính mạnh mẽ vây lấy cô, Tiêu Yến thừa biết người ôm mình là ai. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng trước mặt anh cúi đầu nói tiếng cảm ơn.Người đàn ông dường như chẳng để tâm đến hành động của cô, anh kéo cô lại gần mình, ánh mắt không hài lòng nhìn cô.
“Em không thể cẩn thận hơn một chút sao?”
“Tôi...”
“Sau này cẩn thận một chút!”
Ý Nhu nhìn cách Hàn Thước ân cần với Tiêu Yến mà cảm thấy vui vẻ trong lòng. Xem ra người đàn ông này rất quan tâm Tiêu Yến.
“Yến Yến! Anh ấy là...”
“Anh ta...”
“Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Vừa nói anh vừa nắm chặt tay cô trước ánh mắt của Triết Diễn và Ý Nhu. Tiêu Yến ngây người nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp lườm anh một cái định lên tiếng giải thích thì đã bị anh ngăn lại.
“Đi thôi! Chúng ta còn đang rất bận. Sẽ tiếp chuyện với bạn của em sau.”
Chưa kịp đợi cô phản ứng thì anh đã kẹo cô đi.
“Anh là bạn trai của tôi từ khi nào vậy?”
“Mới vừa lúc nãy!”
“Anh...Anh điên rồi đúng không?”
“Đúng vậy! Anh yêu em và nhớ em đến phát điên lên rồi.”
Tiêu Yến cạn lời thật rồi!
Hai người đi đến trước mặt của Tử Anh và Văn Thành, Hàn Thước lạnh lùng lườm hai người một cái.
“Còn không biết đứng lên ra đây mà phụ à!”
Tử Anh và Văn Thành nhìn nhau bằng ánh mắt bất lực. Cứ như thế, hai người trở thành nhân viên phục vụ không công. Tiêu Yến rất bận nên cũng không đôi co với anh làm gì, cô lại tiếp tục với công việc của mình. Có được sự giúp đỡ của hai anh thanh niên nghiêm túc kia, cô và Hy Y cũng đỡ mệt hơn một chút. Hàn Thước nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô tất bật chạy ra chạy vào thì khẽ mĩm cười. Anh đi đến quầy pha chế đứng cạnh Hạo Thiên.
“Lưu thiếu gia, anh đến đây tiếp cận cô ấy để lắm gì,?”
“Tôi không hiểu anh đang muốn nói gì!”
“Hừm... không hiểu cũng không sao. Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng bao giờ có ý nghĩ xấu nào với cô ấy.”
“Tôi sẽ không làm tổn thương người mình yêu giống anh đâu.”