Trong mấy ngày lưu
vong này, Tô Di đã từng nhiều lần nghĩ tới cảnh tượng khi cô gặp lại
Mạnh Hi Tông. Bất luận là lúc tuyệt vọng khi bị coi là nô lệ hay lúc vui mừng khi cướp được phi thuyền, đẩy lùi được đội quân truy binh của
Trùng tộc, trong đầu cô chỉ hiện lên hình bóng của Mạnh Hi Tông, bên tai luôn vang lên giọng nói trầm ấm, nồng nàn của anh. Không biết bắt đầu
từ khi nào, anh đã trở thành động lực giúp cô chạy trốn.
Cô từng
nghĩ, lúc liên lạc được với anh, thậm chí một ngày nào đó khi gặp lại,
vẻ mặt anh sẽ vẫn nhàn nhạt như thế. Có lẽ anh sẽ nói: “Em giỏi lắm!
Nhưng cứ ở bên tôi đi, đừng lung tung nữa!” Nhưng khi đó, trong ánh mắt
sâu thẳm, thâm trầm của anh nhất định cũng sẽ có nét cười không thể kiềm chế được.
Song, cũng không phải giống như lúc này, hai người
cách xa nhau đến mấy hành tinh, cách nhau cả mười vạn lính đánh thuê,
anh là Sĩ quan chỉ huy, cô là phi công, bọn họ không thể nói được gì.
Chỉ có chiếc mũ bảo hộ lạnh như băng dán chặt vào đôi gò má nóng bừng
của cô, nhắc nhở cô đã sắp đến giờ tử chiến. Dãy đá khổng lồ im lìm
trước mắt nói cho cô biết tất thảy đều không phải chỉ là một cơn ác
mộng.
Bọn họ thậm chí còn chưa được gặp lại đã phải rơi vào cảnh sinh ly tử biệt.
Cô hiểu rõ, anh cũng hiểu thấu.
Từ Hạm trưởng đến những sĩ quan bình thường, phàm là những người biết mối
quan hệ giữa họ, cũng đều thấu hiểu. Vào thời khắc này, trước mặt mười
vạn binh lính, trước tình cảnh vài phút nữa thôi đội quân cảm tử sẽ chấp hành nhiệm vụ quan trọng cho cuộc đại quyết chiến... dù là ai thì cũng
không thể mở miệng nói một lời.
Không thể nói cô là người phụ nữ của Ngài chỉ huy nên có thể được miễn tham gia nhiệm vụ?
Không thể nói cô nhất định phải ở lại nơi này, vì ít nhiều cô đã thu hút Trùng tộc mò tới, cô ở lại thì có ích gì kia chứ?
Trong lúc hai chủng tộc quyết chiến, trong thời khắc tổn vong của mấy triệu
con người, việc cô là người phụ nữ của ai đã chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì cả tiểu đội Tia chớp đen, cho đến hàng ngàn hàng vạn quân lính
đều sẽ phải bước đi trên con đuờng này. Chỉ là cô tiên phong đi trước
một bước mà thôi.
Mà trên pháo đài vũ trụ Minh Long lúc này, Mạnh Hi Tông lần nữa lại được nghe giọng nói dịu dàng, quen thuộc kia vang
vọng lại một cách chân thật, tựa tiếng sét câm lặng chiếu sáng góc khuất của nỗi đau yên ắng đã sớm bị anh đè nén tận sâu trong tâm khảm. Chưa
bao giờ trong lòng anh lại có cảm giác vui buồn lẫn lộn như lúc này. Cô
còn sống, cô thực sự còn sống!
Cả Liên minh chìm trong khói bom
lửa đạn cũng không thể khiến cô bỏ mạng; trở thành tù binh của Trùng tộc nhưng không vì thế mà cô chịu khuất phục, cướp lại được một chiếc phi
thuyền, cứu mấy trăm con người, trốn thoát sự truy kích của quân địch.
Mà thời khắc này, cô lại nghiễm nhiên nằm trong đội quân của anh, đảm
nhận chỉ thị tối cao, thuộc đội quân tiên phong chỉ được phép thắng,
không cho phép thất bại.
Anh chỉ cảm thấy giọng nói cố gắng tiết
chế, giả vờ trấn tĩnh kia cứ như thể một cây kim sắc nhọn, ghim sâu vào
khiến trái tim anh bỗng nhiên co thắt đau đớn. Anh không sao đè nén nổi
nỗi nhớ nhung gương mặt nhỏ nhắn, những đầu ngón tay ấm áp mơn trớn và
ánh mắt ngượng ngùng của cô mỗi đêm rúc vào trong lòng anh, còn cả hình
ảnh khi cô rời đi ngày hôm đó, đôi mắt ấy còn dịu dàng, sáng trong hơn
cả ánh sao trời.
Sau đó, anh lại nghe thấy hơi thở của mình có
chút gấp gáp, rõ ràng là ở ngay đầu mũi và trong lồng ngực nhưng cứ như
được truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó. Tựa hồ thông qua tần số truyền tin, muốn cùng người phụ nữ đang ở dãy đá khổng lồ xa xôi kia hòa chung nhịp thở.
Cô từ lâu đã là người phụ nữ của anh, dù là quá khứ, hiện tai hay tương lai.
Dù sống hay chết...
Nhưng anh không những không bảo vệ được cô, mà còn đưa cô bước vào con đường chết tàn nhẫn.
Như vậy, người sắp đi vào cõi chết kia, rốt cuộc là Tô Di hay là một phần
cơ thể và linh hồn anh? Vì thế, nỗi đau đớn, giày vò đã bị đè nén trong
nhiều ngày qua lại lần nữa ồ ạt kéo về như vũ bão. Trong mắt anh lần đầu tiên xuất hiện ánh nước long lanh, nhưng ngay lập tức đã bị anh mạnh mẽ ép xuống.
Anh ngẩng đầu, thấy các sĩ quan trong Trung tâm chỉ
huy tác chiến tất thảy đều đang nhìn mình. Anh chuyển máy truyền tin từ
tay trái sang tay phải, lần nữa đứng vững lại.
Nhưng Mạnh Hi Tông không biết rằng, trong mắt các viên sĩ quan ở đây, khuôn mặt anh tuấn
của Ngài chi huy luôn kiên cường, bất khuất chợt trở nên lạnh lẽo, uy
nghiêm đến đáng sợ.
Các viên sĩ quan hoặc nhiều hoặc ít đều biết
nội tình, bọn họ thậm chí còn trầm mặc hơn cả Mạnh Hi Tông. Mộ Tây Đình
nắm cổ áo người bên cạnh, hỏi: “Cô ta nói gì cơ? Cô ta là Tô Di ư? Đúng
không?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Mộ Tây Đình chỉ há hốc miệng mà không thể thốt nổi một lời.
Mà bên phía Tô Di, tất thảy mọi người đều cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng lại chỉ có thể giữ
yên lặng. Viền mắt Ly Tử và Nhị Cầu đã ươn ướt, Rebecca trên phi thuyền
Trùng tộc không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Carlo lại mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Song, trong giây phút yên lặng tương đối ngắn ngủi đó, Tô Di lại thấu hiểu được sự trầm mặc của anh. Hít sâu một hơi, cô có thể
khống chế bản thân mình không tỏ ra nghẹn ngào nhưng không cách nào
khống chế nổi tiếng thở dài khe khẽ vang lên sau cùng. Cô không biết,
tiếng thở dài này lại giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua
trái tim của Ngài chỉ huy, khiến anh vốn đã kiên định là vậy lúc này lại như một pho tượng bất động, cả cơ thể trở nên cứng nhắc.
Cô lấy lại bình tĩnh, trong giọng nói chỉ còn lại sự kiên quyết: “Ngài chỉ huy, cảm ơn ngài. Tôi sẽ dốc hết sức mình.”
Em sẽ dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ cố gắng sống sót, sống để trở về bên anh.
Cô nghẹn ngào, không nói được thêm bất cứ câu nào nữa.
Mà bên trong Trung tâm chỉ huy tác chiến, sắc mặt của Mạnh Hi Tông càng
trở nên lạnh lùng hơn. Bất luận là ai nhìn thấy thần thái của anh lúc
này cũng đều cảm nhận được sự tức giận đang chìm trong bóng đêm ấy đáng
sợ nhường nào. Bất luận là ai nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của anh bây
giờ cũng có thể cảm nhận được một sự giết chóc đang vô cớ nảy mầm.
Nhưng mà, giọng nói của anh lại đối lập hoàn toàn.
Mười vạn lính đánh thuê, những con người sắp đối mặt với một trận tử chiến
bỗng nhiên nghe thấy giọng nói chưa bao giờ dịu dàng đến thế của Ngài
chỉ huy khẽ khàng nói với nữ phi công giới thiệu sau cùng: “Mèo Con,
phải sống sót!”
Đây là mệnh lệnh cuối cùng mà anh dành cho cô,
mặc dù biết rằng tỷ lệ sống sót của cô là vô cùng nhỏ nhoi. Vào thời
khắc này, ở trước mặt tất cả binh lính của mình, anh không gọi theo cấp
bậc mà cứ thế gọi cô là “Mèo Con”.
Sống sót, người phụ nữ của tôi.
Tôi sẽ đến cứu em, nhất định sẽ tới cứu em.
Tín hiệu truyền tin bị ngắt giữa chừng.
Viền mắt Tô Di ầng ậc nước, cô cởi bỏ mũ bảo hộ, cố sức lau khô dòng nước
mắt, không để bất kỳ đồng đội nào thấy rằng mình đang khóc.
Thiếu tá Y Đại dường như đã nhận ra điều gì, anh ta nhìn chằm mấy chiếc Báo
Săn màu đen trước mặt, không nói một lời. Ở đây, có ai không là chồng
của ai, có ai không là vợ của ai? Hơn nữa, bọn họ đã dấn thân vào nơi
này, đội biên phòng Trùng tộc rất nhanh sẽ tới thôi, bất luận là tiến về phía trước hay lùi về phía sau, đều rất khó có con đường sống. Để cô vì nhiệm vụ mà hy sinh một cách vinh quang có lẽ còn đáng giá hơn là chết
trong sự phục thù của Trùng tộc.
“Tiểu đội Tia chóp đen, toàn thể chú ý!” Giọng nói của Y Đại vững vàng như núi. “Dựa vào tọa độ tôi gửi, thiết lập vị trí để thực hiện bước nhảy siêu quang tốc. Sau khi nhảy
đến bên trong tầng khí quyển hành tinh thứ nhất, thứ hai, thứ ba của
Trùng tộc, các bạn sẽ gặp phải hệ thống phòng ngự mặt đất mạnh mẽ và tối tân nhất của chúng. Các bạn có ba mươi phút để cấy mười đầu đạn hạt
nhân, phá hủy hệ thống quân sự và công sự. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ,
nếu các bạn còn sống, nhiên liệu cũng không đủ để thực hiện bước nhảy
siêu quang tốc thứ hai. Sau khi đáp máy bay xuống mặt đất, các bạn cũng
sẽ bị lũ Trùng tộc trả thủ mà giết chết hoặc cũng có thể trở thành tù
binh sống của bọn chúng. Các bạn đã rõ chưa?”
“Rõ!” Hơn hai mươi
con người cùng đồng thanh đáp. Trong giọng nói của họ không hề có sự do
dự hay buồn khổ nào. Lúc này, Tô Di đang ngồi ở vị trí lái của một chiếc Báo Săn, cô cố gắng hết sức, nhắm rồi lại mở mắt, không để cho tiếng
nói trầm ấm của Mạnh Hi Tông có cơ hội vương vấn quanh tâm trí cô, cũng
không để cái chết uy hiếp khiến ý chí và tinh thần của mình trong phút
chốc bị dao dộng và trở nên mềm yếu. Cô chỉ còn lại duy nhất một ý niệm
kiên định trong đầu, đó chính là sống sót.
“Chuẩn bị động cơ...” Giọng nói của Y Đại lần nữa vang lên. “Làm theo nhịp hiệu lệnh của tôi... Năm, bốn, ba, hai, một. Nhảy!”
Trên bầu trời của hành tinh Trùng tộc, quanh năm bị những tầng mây mù dày
đặc bao phủ thành một mảng trắng xóa, ảm đạm, tựa một đám sương mịt mờ
không tan, đọng lại giữa khoảng không của một vùng đất trống.
Trên mặt đất rét buốt đóng băng đã lâu, từng chiếc phi thuyền lẳng lặng hạ
cánh. Có rất nhiều đoàn người bị Trùng tộc lăm lăm vũ khí trong tay xua
đuổi, đi đến nơi tụ tập những công nhân khai thác tài nguyên thiên nhiên ở sâu trong núi.
Hang động của Trùng tộc phần lớn được xây bên
trong núi. Ở sườn núi, những hầm trú ẩn mọc lên nhan nhản, nhiệt độ ấm
áp hơn bên ngoài rất nhiều. Công trình quân sự và nhà xưởng được xây
dựng ở vùng đồng bằng hoặc dưới chân núi, thuận tiện cho việc vận chuyển và khai thác tài nguyên.
Thế nhưng, nhiệt độ này đối với Trùng
tộc đã là cực kỳ rét buốt, đối với con người lại càng kinh khủng hơn.
Đoạn đường từ sân bay đến chỗ tập trung công nhân không dài lắm nhưng
mọi người ai nấy đều lạnh đến độ sắc mặt trắng bệch, môi tím tái. May mà tất thảy đều là thanh niên trai tráng nên vẫn chưa có ai bị gục. Song
khi bọn họ đi vào con đường đơn sơ, lộ thiên của công trường, liền thấy
một đám Trùng tộc đang kéo lê những thi thể con người bị đông cứng vì
lạnh giá, ném ra phía bên ngoài như ném rác.
Đây chính là tương lai của bọn họ.
Đoàn người chỉ biết căm phẫn trong lặng lẽ. Chủng tộc cấp cao nhất tinh hệ
rốt cuộc lại bị đám Trùng tộc thấp kém giẫm nát dưới chân, tùy ý cướp
đoạt và chà đạp.
Quản đốc là một con côn trùng màu vàng sẫm, thân hình to bằng năm người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn giống hệt một
con thú khổng lồ. Trên người nó có mấy chiếc gai màu xám tro, cứng như
thép, đại diện cho sức chiến đấu cực kỳ hung hãn. Nó đang đứng ở trước
cửa trại tập trung, phía sau là một đội côn trùng lao công.
“Phục tùng! Tuyệt đối phục tùng!” Nó dùng ngôn ngữ của con người một cách
thuần thục, nói: “Nhân loại và Trùng tộc chung sống hòa bình! Trong
tương lai đều là những con dân của Nữ vương...”
Tên quản đốc bỗng nhiên ngừng lời. Nó ngẩng cái đầu dẹp lép lên, đôi mắt kép màu đen có
chút nghi hoặc nhìn lên bầu trời. Nó nghe thây tiếng rít trầm thấp mà
sắc bén, tựa như trong không khí có vật gì đó bị xé rách! Thính giác của Trùng tộc nhạy bén hơn con người rất nhiều, lúc này, tất thảy bọn chúng đều ngẩng đầu, khiến cho đoàn người đứng phía bên này cũng ngẩng đầu
nhìn theo.
Trên bầu trời mờ tối, vắng lặng, chẳng biết từ lúc nào lại có mấy chiếc phi cơ chiến đấu nhỏ bé màu mực. Chúng tiến đến như
những mũi tên vừa rời khỏi dây cung, chợt cắt ngang bầu trời tĩnh lặng.
Mấy chiếc máy bay nhanh chóng biến mất, từ trên cao rơi xuống mặt đất.
Mà khi đám mây hình nấm khổng lồ, sáng như ngọc lần đầu tiên mọc lên ở
một nơi xa xôi, vô số cộng sự phòng ngự trên mặt đất cơ hồ giật mình
tỉnh dậy sau giấc mộng dài, vô số đạn pháo như những con châu chấu nhanh chóng bay ngập bầu trời, tấn công bất ngờ về phía những chiếc máy bay
chiến đấu đột nhiên xuất hiện kia.
Đám Trùng tộc trên mặt đất bắt đầu chạy loạn, hoảng sợ la lên. Từng chiếc phi cơ chiến đấu của Trùng
tộc rất nhanh đã lần lượt bay lên trên không, đuổi theo hướng chiếc Báo
Săn vừa biến mất! Đám công nhân loài người thì bị sóng địa chấn của đạn
hạt nhân từ xa không ngừng truyền tới khiến tất thảy đều lắc lư một hồi
rồi ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng một phen. Nhưng bọn họ lại
kích động vô cùng.
“Là quân đội của chúng ta!” Có người nói. “Nhất định là họ tới cứu chúng ta rồi!”
Trên bầu trời xảy ra một trận hỗn chiến.
Đối mặt với hệ thống phòng ngự lớn mạnh của Trùng tộc, bảy chiếc Báo Săn,
từng chiếc, từng chiếc nhanh chóng bị bắn hạ, chỉ để lại trên bầu trời
từng đám mây mù dày đặc, sau đó cũng tan rã. Song, bọn họ đã hoàn thành
nhiệm vụ một cách xuất sắc. Trong vòng mười mấy giây, bọn họ đã thả
xuống ít nhất ba mươi đầu đạn hạt nhân. Thứ vũ khí này đã phá hủy hơn
nửa số công trình quân sự trọng yếu trên hành tinh, bao gồm cả sân bay,
xưởng chế tạo vũ khí và trung tâm kiểm soát không lưu trong hệ thống
phòng ngự mà trước đây Lính đánh thuê từng điều tra ra. Điều này có
nghĩa là gần như toàn bộ lực lượng phòng ngự ở đây đều đã tan rã.
Con người trên mặt đất lâm vào cảnh hỗn loạn. Bọn họ bắt đầu la hét chói
tai, kinh hãi hô lên, bắt đầu chạy trốn về phía Báo Săn đang bay lượn.
Trong lòng lần nữa dấy lên hy vọng muốn sống, mặc dù bọn họ thậm chí còn không thấy được bất kỳ viện binh nào từ trên trời bay xuống.
Chỉ là thế cục bị mất kiểm soát trong một thời gian ngắn. Những chiếc máy
bay chiến đấu theo lên không trung cũng đã trở về từng chiếc một, tổng
chỉ huy mặt đất rất nhanh đã thông báo với toàn quân, toàn bộ máy bay
chiến đấu của loài người đổ bộ đều đã bị phá hủy.
Những con người lưu vong nhanh chóng rơi vào sự xô đẩy và trấn áp của Trùng tộc. Mặc dù trong lúc hỗn loạn, những người tại công trường gần như đã chạy trốn
khắp nơi nhưng không ngừng có người bị binh lính Trùng tộc bắt trở về.
Xuất phát từ mệnh lệnh của Nữ vương, bọn chúng không dám tàn sát con
người, thế nhưng bù lại, chúng đánh đập, hành hạ bằng cách quất roi, bỏ
đói và cho chịu lạnh, tất thảy những thứ này đều đang nhăm nhe chờ đợi
loài người.
Phi thuyền chiến đấu của Thiếu tá Y Đại là chiếc rơi
sau cùng. Đúng lúc bụng máy bay bị đạn pháo của Trùng tộc bắn trúng, anh ta mừng rỡ khi nghe thấy người phụ trách ở hai hành tinh kia báo cáo
rằng nhiệm vụ đã được hoàn thành. Trong quá trình phi thuyền chiến đấu
rơi xuống, bằng giọng nói bình tĩnh, lời lẽ ngắn gọn nhất, anh ta đã
gắng sức báo cáo tin tức này cho tổng bộ.
“Ngài chỉ huy, tấn công thôi!”
Đúng lúc giọng nói của Y Đại nhẹ nhàng vang lên trong tần số truyền tin thì
trong Trung tâm chỉ huy tác chiến cũng không có ai lên tiếng hoan hô
chúc mừng như những chiến dịch trước đây. Bởi vì lúc Y Đại đang báo cáo, đường truyền chợt mất tín hiệu, mọi vật trở về đúng trạng thái im lìm
vốn có.
“Nhảy!” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạnh Hi
Tông vang vọng trong tần số truyền tin. Anh vẫn không hề nhúc nhích,
đứng thẳng trước đài chỉ huy tác chiến, trên gương mặt anh tuấn vẫn giữ
nguyên sự trầm ổn, nghiêm nghị.
Các Hạm trưởng đã đợi từ rất lâu
đều lập tức ra lệnh, những sĩ quan hậu cần mặt đất chạy qua chạy lại,
các phi công xếp thành hàng dài, đứng trên boong thuyền chực chờ bước
lên máy bay chiến đấu. Hơn một trăm chiến hạm dốc toàn lực xuất kích,
trải qua hai lần liên tiếp thực hiện bước nhảy siêu quang tốc, bay thẳng tới bên ngoài tầng khí quyển của ba hành tinh Trùng tộc.
Chiến
tranh hết sức căng thẳng. Kể từ một khắc kia trở đi, Mạnh Hi Tông vẫn
đóng tại Trung tâm chỉ huy tác chiến, chưa lúc nào rời đi cũng không có
lấy một chút tươi tỉnh. Mọi người trên chiến hạm hiệu Minh Long này đều
biết, Ngài chỉ huy đã đưa người phụ nữ mà mình yêu thương nhất vào đội
quân tiên phong.
Trái tim của anh đã chết, chỉ có chiến tranh và máu tươi mới có thể giúp anh an tĩnh trở lại.
Hành tinh thứ nhất của Trùng tộc. Trên mặt đất.
Tô Di chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, mọi thứ xung quanh hiện lên trước mặt chỉ rặt một mảnh khói sáng đến gai người, khiến cô bất
giác chảy nước mắt. Cô nhìn thấy thi thể của phó lái nằm lù lù bên cạnh. Cô đưa tay qua, phát hiện cậu ta đã tắt thở. Trong lòng đau xót khôn
nguôi, cô rút khẩu súng lục, do dự một lát rồi bước ra khỏi khoang lái.
Trước mắt là một khu rừng trọc, bùn đất dưới chân đã bị đông lạnh, cứng ngắc. Cô đang đứng trên lãnh thổ của Trùng tộc, nhất thời chẳng biết phải
chạy trốn đi đâu. Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động cơ máy
bay. Trong lòng chợt trầm xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy
một chiếc phi thuyền chiến đấu loại nhỏ màu lam đang bay là là phía
trên, cách rừng cây chừng một trăm mét.
Cô bỏ chạy thục mạng!
“Pằng! Pằng! Pằng!” Tiếng súng máy trên bầu trời không chút lưu tình nã xuống, cô mới chạy được hơn mười mét, chợt nghe phía sau có tiếng “bùm” rất
lớn vang lên. Không cần quay đầu lại cũng biết xác chiếc Báo Săn đã bị
súng máy bắn trúng mà nổ tung.
Sóng xung kích cực đại như một cú
đấm mạnh mẽ khiến cô ngã sõng soài trên mặt đất. Mắt cô hoa lên, lỗ tai
cũng ù đi, không nghe được bất cứ thứ gì. Cô chẳng khác nào một người
vừa mù vừa điếc, gắng hết sức lực chạy về phía trước. Cũng may rừng cây
này có địa thế khá hiểm trở, cô rất nhanh đã chạy được tới một ngọn đồi, tránh xa khỏi tầm bắn của chiếc phi thuyền kia. Mà khi tầm mắt dần dần
thấy rõ, Tô Di nhìn lại con đường mình vừa chạy đến, cây cối và mặt đất
đã bị đạn pháo bắn thủng lỗ chỗ.
Cô biết mình không thể dừng lại, dọc theo đường mòn của ngọn đồi, xoay người tiếp tục chạy trốn. Đang đi được vài bước, cô liền trông thấy trên ngọn đồi, ba con côn trùng màu
đen vai vác súng, nhô cái đầu ra. Trái tim cô chợt run bắn, lập tức xoay người tìm đường khác, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy ngay bốn con côn trùng màu đen khác đang đứng lù lù ở nơi đó. Hiển nhiên đây là đội côn
trùng chịu trách nhiệm truy lùng trên mặt đất. Chúng đang bao vây cô ở
cự ly chưa đầy hai thước.