Sau khi từ Báo Săn
đổi sang một chiến hạm cỡ trung, Tô Di vẫn bị Mạnh Hi Tông nhốt trong
một khoang thuyền biệt lập, mãi cho đến lúc chiến hạm đáp xuống một thị
trấn nhỏ lạnh giá ở Nam bán cầu, Mộ Tây Đình mới nhận được lệnh mở cửa
khoang, thả Tô Di ra. Tô Di vừa bước tới cửa khoang đã thấy Mạnh Hi Tông đứng trước mặt. Cô thản nhiên đi lướt qua anh, anh liền sa sầm, với
tay, nắm chặt lấy hông cô, đưa cô xuống chiến hạm. Đi phía sau còn có
một đoàn lính đánh thuê cao cấp. Tô Di mặc dù không đến mức trình diễn
màn bạo lực trước mặt mọi người một lần nữa, nhưng kể từ lúc phản kháng
thất bại vài tiếng trước, cô căn bản không còn tâm trí đâu để đi lấy
lòng anh, chỉ một mực im lặng.
Song khi bọn họ đặt chân lên mặt
đất, vừa nhìn thấy cảnh đẹp dưới bầu trời xanh biêng biếc, Tô Di liền
cảm thấy choáng ngợp đến nghẹt thở. Trên mặt đất lạnh cóng, từng dòng
sông nhỏ đóng băng, trong vắt và sáng ngần tựa cẩm thạnh. Dòng nước rất
sạch sẽ lại mang màu xanh lam. Một gốc cây khổng lồ màu trắng chìm sâu
dưới nước, rõ ràng là đã bị mục nát nhưng lại đem đến cho người ta cảm
giác tinh khiết không gì sánh được. Cách đó không xa là những căn nhà gỗ xinh xắn, đơn giản và vô cùng ấm áp. Ở nơi xa hơn, dãy núi giống như
một người khổng lồ đang cúi rạp, ẩn hiện trong làn mây mù, nhìn mọi
người từ phía xa. Trong lòng Tô Di nảy sinh ảo giác như lạc vào thế giới thần tiên. Nơi này lại trong lành, ôn hòa đến vậy, tách biệt hẳn với
những nơi khác.
Một đội lính đánh thuê lái xe việt dã t%E