Mạnh Hi Tông ngẩng
đầu, nhìn Rắn Hổ Mang của Người máy cùng với Báo Săn màu đen đang gầm rú bay qua đỉnh đầu như cuồng phong. Phía trước, pháo đài và công sự phòng ngự dưới mặt đất tựa như những con quái thú khổng lồ, dưới sự oanh tạc
liên hồi của đạn pháo, như thể những đóa hoa bị nghiền nát, tuyên bố một cách rõ ràng rằng tinh cầu này đã rơi vào tay giặc.
Khẩu súng
của anh nằm chỏng trơ dưới mặt đất, máy đo khí ở cổ tay cho thấy lượng
oxy đã gần tới mức cạn kiệt. Cũng may mà bọn họ đã chiến thắng.
Ba ngày trước, tiểu đoàn hậu cần mặt đất chỗ anh tạm thời bị điều đến tiền tuyến. Mọi người đều cho rằng đến đó để tiếp tục làm phi công. Nhưng
đám người máy lại đưa bọn họ lên tiền tuyến, thậm chí còn để bọn họ gia
nhập vào lượt quân đổ bộ lên mặt đất đầu tiên. Có rất nhiều nhân viên
hậu cần mặt đất từ lúc tòng quân đến giờ, thậm chí còn chưa đụng tới
súng ống, tham gia vào đợt tấn công này đúng là chỉ có chết.
Tiểu đội của họ phụ trách phối hợp với không quân, đánh chiếm thành phố này. Nhưng đây là một địa điểm quân sự quan trọng, đội trưởng tiểu đội phát
động cuộc tấn công dồn dập như vũ bão, thương vong hóa ra còn nặng nề
hơn cả lúc đầu.
Giờ đây, Mạnh Hi Tông tay không tấc sắt cũng
không phải là đối thủ của những binh sĩ cường tráng, thấy mình sắp rơi
vào chỗ chết, anh liền nổi giận. Anh gọi đội trưởng tiểu đội đến, lần
nữa sắp xếp lại binh lực. Đội trưởng tiểu đội nào dám không nghe theo,
liền hành sự theo kế hoạch. Thế mà lại thành công!
Mặc dù cái giá phải trả quá đắt, cả tiểu đội vũ trang có hơn một trăm người, mà giờ
này chỉ còn lại mười người bọn họ. Nhưng bọn anh vốn chỉ là bia đỡ đạn,
vốn không nên vì chiếm thành trì mà phải liều mình, chết một cách nhục
nhã.
Chiến trận ác liệt diễn ra cả một đêm, lúc này, Mạnh Hi Tông thực sự cảm thấy choáng váng. Căn bệnh này thực ra đã có từ trước khi
bị Người máy tấn công. Chỉ là anh không nói cho Tô Di biết mà thôi. Bắt
đầu từ lúc nào nhỉ? Anh nhớ rõ ràng, đó là từ khi bọ họ rời khỏi hành
tinh Pha Lê. Có lẽ là do ảnh hưởng bởi chất phóng xạ nào đó trong cột đá pha lê kia, anh đã bôn ba ngoài vũ trụ nhiều năm, cũng dính không ít
bệnh tật. Nhưng lần này anh trở về bình an, có lẽ sẽ khiến Người máy
thất vọng lắm! Phái một đội quân đổ bộ lên mặt đất như vậy, còn đúng lúc đến lượt anh thay phiên lao động thì bị sắp xếp đến nơi này, tham gia
chiến đấu, dù là vô tình hay cố ý thì cũng đều có người đứng sau thao
túng. Vấn đề cấp bách lúc này là làm sao để anh có thể giả chết rồi bí
mật trở về. Nếu không, anh không thể tránh được mưu đồ hãm hại của đối
thủ cho đến lúc phản công.
Đang mải suy ngẫm, phía sau chợt có một binh sĩ nói: “Cấp trên, tiếp theo phải làm thế nào?”
Mạnh Hi Tông thu lại ánh nhìn xa xăm, trả lời: “Trước tiên, chúng ta quay lại chiến hạm đã. Gửi tín hiệu đi.”
Phía sau đột nhiên có một bóng đen lướt qua. Tuy cơ thể Mạnh Hi Tông đã suy
yếu nhưng kinh nghiệm cận chiến của anh, người thường sao dám so bì! Vừa mới cảm nhận được sự khác thường, anh gần như lập tức nghiêng đầu,
không có bất cứ động tác thừa thãi nào…
“Pằng!” Anh né được một viên đạn vốn nhắm thẳng vào đầu mình.
Mấy binh lính bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, tất cả đã vây lại, xúm xít hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Hi Tông vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhanh như cắt nâng súng lên, bắn
xuyên qua đầu tên lính kia. Sau đó, không chút do dự, anh chĩa thẳng
súng vào đám binh lính vây quanh.
“Giơ tay lên!” Anh quát lớn một tiếng.
Mấy tên lính bỗng nở nụ cười.
Hai gã binh sĩ phía sau bọn họ kinh ngạc hỏi: “Mấy người làm gì vậy? Ngài chỉ huy, đã xảy ra chuyện gì…”
“Pằng! Pằng! Pằng!” Tên binh sĩ đứng phía trước đột nhiên xoay người, bắn vào hai người lính đó.
Lòng Mạnh Hi Tông trầm hẳn xuống. “Các người là người máy?” Anh hạ giọng hỏi.
Tên binh sĩ dẫn đầu cười cười, nói: “Đúng vậy! Không hổ danh là Ngài sĩ quan chỉ huy của nhân loại!”
“Kẻ nào muốn giết tôi?” Mạnh Hi Tông cất cao giọng: “Hãy để tôi được chết một cách rõ ràng!”
Tên binh sĩ đó giơ tay lên, chào Mạnh Hi Tông đúng theo nghi thức quân đội
rồi nói: “Thưa ngài, tôi tôn trọng năng lực chỉ huy của ngài. Đây là
mệnh lệnh của cấp trên.”
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, Mạnh
Hi Tông lợi dụng lúc tên binh sĩ đó nói, tóm lấy nòng súng của tên dẫn
đầu, giơ súng, bắn trúng hai tên trong số đó.
“Pằng!” Phát súng
của một tên binh sĩ khác bắn thủng bộ đồ du hành vũ trụ của Mạnh Hi
Tông. Anh nhanh tay rút con dao găm giấu trong giày ra, cắt đứt cổ họng
của tên đó.
Một tên khác thấy vậy, liền nhân cơ hội xông lên, đâm con dao nhọn vào thẳng lồng ngực Mạnh Hi Tông. Anh lập tức đứng không
vững, cả người lảo đảo, cuối cùng kiệt sức, ngã xuống. Ba tên binh sĩ
còn lại vây tới, nhìn Mạnh Hi Tông nhắm nghiền mắt, nằm sõng soài dưới
mặt đất.
“Hắn chết rồi sao?”
“Bồi thêm hai viên nữa.”
“Pằng! Pằng!” Mạnh Hi Tông bỗng nhiên mở choàng hai mắt, giơ súng, bắn càn quét một vòng.
Trong lúc đám lính ngã xuống, một viên đạn cũng kịp thời găm đúng vào lồng
ngực của anh. Cả chiến trường đột nhiên yên ắng như tờ. Bầu trời đỏ ối,
dãy núi tĩnh lặng, máu chảy thành sông.
Khi tin tức đại quân
Người máy đã chiếm lĩnh thành công hành tinh Thú tộc cách xa một vạn năm ánh sáng được truyền đến, trên tinh hệ Vĩnh Hằng lại có không ít người
tổ chức hoạt động ăn mừng.
Cùng với lời công bố hết sức khiêm tốn còn có danh sách những quân nhân Người máy và con người đã anh dũng hy
sinh trong chiến dịch. Trong danh sách dài dằng dặc đó, nếu không nhìn
kĩ, có lẽ sẽ không phát hiện ra cái tên “Mạnh Hi Tông” lẫn trong đám hỗn độn này. Thậm chí, kể cả có nhìn thấy thì cũng có mấy ai nghĩ ra được,
đó chính là Ngài sĩ quan chỉ huy Lính đánh thuê lừng lẫy một thời.
Nhưng, có người lại vì nhìn thấy cái tên này mà vô cùng đau đớn.
Tại căn cứ ở Nam bán cầu, bởi vì mệnh lệnh điều binh của Người máy quá đột
ngột nên đám người Giản Mộ An mất tin tức của Mạnh Hi Tông đã vài ngày.
Bây giờ, nhìn thấy danh sách này, mặt người nào người nấy đều tái mét,
kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Nhìn thấy danh sách này còn có
Thiếu tướng Hình Kỳ Lân trấn giữ ban chỉ huy hậu phương. Cuộc chiến
giành được thắng lợi không hề khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Hắn ngồi ngẩn
ngơ cả đêm trong phòng làm việc của mình. Sáng hôm sau, hắn chỉ ra một
quyết định. Bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải đưa Tô Di đi. Đây là
nguyện vọng duy nhất hắn muốn thực hiện vì Mạnh Hi Tông, cho dù có bị
Hình Nghị giết chết, hắn cũng phải thực hiện cho bằng được.
Tinh
hệ Vĩnh Hằng nhìn từ bên ngoài thì có vẻ rất yên bình nhưng bên trong rõ ràng ẩn náu một lực lượng báo thù luôn chực chờ hành động. Khi Hình
Nghị nhận được tin tức này, hắn chỉ quay sang nhìn người phụ nữ mang vẻ
mặt lạnh lùng ngồi trước mặt mình.
Cô vẫn chưa biết tin Mạnh Hi Tông đã chết.
Hình Nghị nghĩ, giết chết chồng cô rồi, ngoại trừ vòng ôm của hắn, cô không còn con đường nào khác.
Hành tinh Thú tộc, ngày thứ hai sau khi bị chiếm đóng.
Quân đội Người máy cũng có đội cứu viện riêng. Khác với bác sĩ của loài
người, trách nhiệm trên chiến trường của bác sĩ Người máy là thu gom tứ
chi của người máy còn có thể dùng được, tu bổ những người máy còn sức
chiến đấu. Khi một vị bác sĩ đến khu vực đồng bằng ở ngoại thành, hắn ta lập tức nhíu chặt hàng mày. Xác chết, khắp nơi đều là xác chết. Có con
người, cũng có Thú tộc. Đương nhiên, lẫn trong số đó cũng có vài bộ phận của người máy. Không thể nghi ngờ gì nữa, tình hình này sẽ khiến công
việc của hắn trở nên khó khăn hơn.
Có lẽ là lo lắng cho hiệu quả
công việc nên hắn liền lấy máy thăm dò năng lượng tinh thể ra. Đây là
cách thức đơn giản nhất. Chiếc máy đắt giá này sẽ phát hiện ra được mọi
năng lượng tinh thể thuộc về người máy, thuận tiện trong việc phân biệt
bọn họ với loài người. Đương nhiên, một vài người máy chỉ cài đặt tinh
thể có năng lượng thấp, nếu không dò ra được thì chỉ có thể trách số
phận của bọn họ quá xui xẻo mà thôi. Bác sĩ mang máy thăm dò, dẫn theo
một trợ thủ, tiến vào bãi xác chết.
Không có tín hiệu.
Không có tín hiệu.
Có lẽ, đội tiên phong cảm tử này đều là con người? Hắn nghĩ như vậy.
Khoan đã!
Hắn mở to mắt, nhìn trân trân vào màn hình, một tín hiệu tinh thể đang thoi thóp rồi từ từ tăng dần lên. Hắn hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn rồi bước
nhanh về phía có tín hiệu. Nếu như đã đạt tới cường độ này thì chí ít
cũng là năng lượng tinh thể ở mức cực đại mà chỉ có sĩ quan cấp Thiếu
tướng trở lên mới được lắp đặt. Sao có thể lẫn trong đám xác chết này?
Không, không phải chỉ ở cấp Thiếu tướng!
Khi bác sĩ xông tới trước một đống xác chết chồng chất, trừng mắt nhìn
chiếc máy thăm dò tinh thể trong tay, chỉ thấy phát ra một tiếng “răng
rắc” giòn tan rồi chiếc máy đắt đỏ tỏa khói trắng, bốc cháy. Tay bác sĩ
này đã phục vụ trong quân đội được mấy nghìn năm, hắn biết, cho dù là
Ngài sĩ quan chỉ huy Hình Nghị thì e là cũng không thể có được nguồn
năng lượng mạnh mẽ nhường đó. Hắn có chút kích động, trân trân nhìn
người đàn ông chậm rãi ngồi dậy trên mặt đất.
Hắn thấy trên ngực
và bụng anh ta có vô số vết dao và đạn bắn, mà kỳ lạ là những vết thương đó đang dần hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Hắn còn ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Hắn nhớ lại khi còn ở thời kỳ Đế quốc phồn thịnh, trong phòng thí nghiệm của Hoàng gia Đế đô, hắn đã từng
ngửi thấy mùi tinh thể quý giá tồn tại từ cái thời xa xưa trong truyền
thuyết này. Mùi hương tinh khiết và ngọt ngào như vậy… Bác sĩ như thể
nhìn thấy lại nền văn minh Người máy thời đại hoàng kim mấy trăm triệu
năm về trước.
Hắn nhìn người đàn ông đó ngẩng mặt lên. Đó là một
khuôn mặt cực kỳ điển trai, lông mày đen rậm như mực, đôi mắt sáng lấp
lánh như ánh sao, vô cùng tinh khiết và mê hoặc. Có người nói, chỉ có
đứa trẻ loài người mới sinh mới có màu mắt đẹp như vậy. Nhưng hắn lại
tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp đó trong đôi mắt của người đàn ông này. Không
chỉ riêng màu mắt! Rõ ràng có một quầng sáng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ
gương mặt và cơ thể của người đàn ông, khiến anh ta trông như một vị
thần. Bác sĩ biết, đó chính là ánh sáng trị liệu của năng lượng tinh thể siêu cấp phát ra. Hắn chậm rãi quỳ một gối trước mặt anh, đây là lễ
tiết cao quý nhất của Người máy. Người máy trợ thủ ở đằng sau không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng lập tức quỳ theo.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài là ai?” Bác sĩ cung kính hỏi.
Ngài là ai?
Vì sao chết rồi mà vẫn có thể sống lại? Vì sao lại có tinh thể siêu năng lượng tồn tại trong truyền thuyết?
Ngài là người? Hay là người máy?
Trong khoảng thời gian Mạnh Hi Tông mất đi ý thức, đầu óc trống rỗng, mịt mờ. Sự mịt mờ đó dường như đã trầm lắng từ rất lâu rồi, đột nhiên, như thể
có một luồng ánh sáng chói lọi bừng lên giữa màn ý thức đục ngầu tưởng
như đã chết của anh. Sau đó, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh quen
thuộc đang chậm rãi nảy sinh từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, lan tỏa
khắp toàn thân, từ từ tràn ngập, từ từ rõ ràng.
Trong sức mạnh ấm áp đó, anh bỗng nhìn thấy một cái “tôi” khác. Ký ức giống như ánh mặt
trời, dần dần chiếu rọi tâm thức của anh. Đoạn hồi ức đó rất dài, có sự
cô đơn, đằng đẵng cả nghìn năm; cũng có những kích động, hoảng sợ lướt
qua; có sự sung sướng, lạnh lùng, khát máu; cũng có sự điên cuồng như xé ruột xé gan. Cái tôi vốn xa lạ đến vậy nhưng lại nhẹ nhàng tựa tơ mảnh
quấn chặt lấy trái tim anh, để anh hiểu rõ một điều rằng, đó mới chính
là con người thực sự của anh.
Ký ức như một dòng suối, chậm rãi
chảy qua linh hồn anh. Anh cảm nhận được sự đau đớn, bi thương, dày vò…
cứ thế theo dòng ký ức mà dần dần khôi phục. Thì ra, cơn đau đó đã gắn
liền với anh trong khoảng thời gian dài như vậy, gắn với tình yêu của
anh, gắn với cái chết của anh, gắn với sự lưu lạc hàng trăm triệu năm
trong hố đen của anh. Vậy mà anh lại quên, sao anh có thể quên được chứ? Quên mất nụ cười của cô, quên mất đôi mắt lấp lánh như ánh sao của cô.
Cũng đã quên rất rất lâu về trước, anh đã từng nắm tay cô hứa hẹn, đến
chết không xa rời.
Mạnh Hi Tông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị bác
sĩ với vẻ mặt trang nghiêm trước mắt. Sau đó, anh ngước nhìn bầu trời,
như thể có thể xuyên thấu từng lớp, từng lớp mây mù, nhìn ra hàng tỷ năm ánh sáng phía ngoài kia, nhìn thấy một vị Nguyên soái Người máy trẻ
tuổi vì một cô gái loài người mà phản bội tổ quốc, rời bỏ quê hương, từ
bỏ thân thể người máy. Anh cũng thấy năng lượng tinh thể bị hố đen vô
tận áp chế, thấy tất cả những ký ức và năng lượng của mình ngủ vùi theo
năng lượng bị mất đi. Cho đến khi thân thể này chết đi một lần nữa, tinh thể mới bắt buộc phải khởi động lại chương trình trị liệu, đánh thức ý
thức và năng lượng đã ngủ say. Hôm nay, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, rốt
cuộc cũng trở lại là chính mình!
Trên gương mặt bỗng hé nở nụ
cười, anh lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Cả chủng tộc cúi đầu tuân lệnh dưới chân
anh, cả vũ trụ mênh mông tựa hồ gói gọn trong lòng bàn tay anh.
“Tên họ ta đã từng vứt bỏ trong tộc Người máy của mình…” Anh khẽ cười, nói: “Hình Diệu.”