Trước đây, Tô Di không biết mình rốt cuộc sợ hãi Mạnh Hi Tông đến mức nào,
nhưng giờ khắc này, khi nhìn thấy anh ta, thậm chí ngay cả dũng khí để
quay đầu lại cô cũng không có. Tại sao anh ta lại ở nơi này? Tính tình
anh ta vốn thích những nơi yên tĩnh, sao hôm nay lại có nhã hứng đến một nơi ồn ào, náo nhiệt như vậy?
Trở lại Chiến Hoàng, cô mới hiểu
rõ sự tự do của mình thực chất vẫn là do Mạnh Hi Tông ban cho. Nếu như
anh ta thực sự muốn cô thì cô có thể trốn đi đâu được chứ! Chỉ là nửa
năm qua sống trong yên bình, cô luôn nghĩ, có lẽ trong lòng Mạnh Hi
Tông, cô đơn giản chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng
sao, anh ta sẽ chẳng vì cô mà đi gây chuyện, tự gánh thêm phiền phức.
Nhưng cuối cùng, hôm nay cũng không tránh được cảnh tương phùng.
Cô chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, một đôi tay to lớn, mạnh mẽ đã vững
vàng đặt lên vòng eo thon nhỏ của cô. Đám đông vây quanh bất giác ồ lên
kinh ngạc, một giây sau, cơ thể cô được nhấc bổng lên, ngã vào một vòng
ôm lạnh tựa băng giá. Anh ta ngồi xuống chỗ của cô rồi đặt cô lên đùi
mình, bàn tay vẫn ôm chặt hông cô. Hành động đó tựa như một thói quen,
vô cùng thuần thục. Anh ta đưa tay, cởi chiếc áo sơ mi đen của mình ra,
không nói một lời, đắp chiếc áo lên cơ thể gần như trần trụi của cô rồi
siết vào lồng ngực. Chiếc áo rất dài và rộng, che hết nửa thân trên,
xuống đến bắp đùi Tô Di, trong nháy mắt đã ngăn trở những ánh mắt đang
nhìn cô hau háu. Hông của Tô Di bị Mạnh Hi Tông ôm siết, cả người áp sát vào vòm ngực rắn chắc của anh ta. Cô hơi choáng váng, ngẩng đầu nhìn,
ánh mắt vừa chạm tới khuôn cằm góc cạnh đã lập tức cụp xuống. Tim cô đập như trống dồn.
Mười vạn quân Lính đánh thuê, đa số đều không
nhận ra Mạnh Hi Tông, huống chi ở đây toàn những sĩ quan cấp thấp. Nhị
Cầu “hừ” lạnh một tiếng, vài người phía sau gã đã rút súng, nhắm ngay
vào Mạnh Hi Tông. Tuy khí chất của người vừa tới hùng mạnh đến nỗi khiến Nhị Cầu cũng có chút kinh hãi nhưng gã vẫn tỏ ra bực tức, quát: “Mày ở
đâu tới đây hả? Cút ngay!”
Ly Tử lại nheo mắt, nói: “Nhị Cầu, câm miệng!”
Mạnh Hi Tông vẫn thản nhiên, coi như không nghe thấy, một thanh niên từ phía sau vội vã bước tới, đưa cho anh ta một chùm chìa khóa rồi lập tức lui
ra. Nhị Cầu và Ly Tử nhất thời mở trừng mắt kinh ngạc.
“Mười
chiếc Báo Săn!” Giọng nói trầm thấp của Mạnh Hi Tông lại vang lên, gần
ngay đỉnh đầu của Tô Di. Bên trong lớp áo sơ mi, những ngón tay thô ráp
của anh ta theo thói quen, nhẹ nhàng ve vuốt vòng eo thon nhỏ, mịn màng
của cô, khiến cơ thể nhạy cảm của cô lập tức tê dại.
Nhị Cầu và Ly Tử không lên tiếng. Đều là những người hám lợi nên có cơ hội tốt như thế này sao họ nỡ cự tuyệt cơ chứ?
“Một ván.” Mạnh Hi Tông đập tay xuống mặt bàn. “Thắng, mười chiếc Báo Săn
này sẽ thuộc về các người. Thua, các người phải để lại tất cả tài sản,
trần truồng rồi cút khỏi đây!”
Ngay lập tức, cả quán bar lặng ngắt như tờ.
Năm phút sau.
Nhị Cầu khóc không ra nước mắt. Ly Tử thì vẫn còn ngơ ngác, tựa như chưa
phản ứng lại kịp. Từ trên lầu, mười mấy tên lính đánh thuê bước xuống,
cầm chặt tay hai người họ rồi cười hì hì. Nhị Cầu khẽ cắn răng, cởi bỏ
hết quần áo. Ly Tử nheo mắt nhìn Mạnh Hi Tông vài giây rồi mỉm cười, dứt khoát cởi nốt chiếc áo lót còn sót trên người, thản nhiên ném chúng vào giữa đám đông. Tuy không biết rõ thân phận của Mạnh Hi Tông nhưng cũng
dễ nhận ra so với bọn Nhị Cầu và Ly Tử, cấp bậc của anh ta cao hơn
nhiều. Ly Tử ngả người về phía trước bàn đánh bài, hai bầu ngực trắng
nõn vun cao kiêu ngạo. “Cấp trên, tôi là Thượng úy tiểu đoàn 3, biệt
danh Ly Tử, hân hạnh được đón tiếp ngài bất cứ lúc nào.”
Bầu
không khí trong quán bar càng lúc càng căng thẳng. Trong ánh mắt chăm
chú của mấy trăm người tại đây, Nhị Cầu và Ly Tử lại đơn giản chịu thua. Nhị Cầu ôm ngang người Ly Tử, cười phá từng tràng dài, tựa như gã là
một tướng quân thắng trận khải hoàn, oai phong sải bước ra khỏi quán
bar.
Một lát sau, bầu không khí trở nên hết sức yên tĩnh, mọi
người lập tức tập trung sự chú ý lên người Mạnh Hi Tông và Tô Di. Đám
thuộc hạ của Tô Di cũng rút súng, chĩa ngay về phía anh ta.
“Buông Trung úy ra!” Mặc dù trong tình cảnh địch nhiều ta ít nhưng bọn họ lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.
“Muốn chết à, thằng nhóc kia?”
Mạnh Hi Tông còn chưa lên tiếng, đoàn người vây quanh đã la ó không ngừng.
Tuy ban nãy xem chỉ để giải trí nhưng đường đường là sĩ quan quân Liên
minh ở địa bàn của lính đánh thuê lại dám rút súng, gây hấn với sĩ quan
cấp cao của bọn họ, quả thực khiến mọi người ai nấy đều bừng bừng lửa
giận.
“Các người câm miệng hết đi!” Tô Di nằm trong lòng Mạnh Hi
Tông, chỉ thò cái đầu ra, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nói: “Các cậu về
trước đi! Đây là mệnh lệnh!”
Lưu Khiết là người thận trọng nhất
trong số họ, kéo kéo áo mấy người còn lại, trong tiếng huýt sáo la ó của đám lính đánh thuê, gần như cứ đi được ba bước, cậu ta lại quay đầu
nhìn Tô Di một lần, khó khăn lắm mới dứt khoát đi khỏi đó. Trước những
ánh mắt chăm chú, tò mò của đám đông, Mạnh Hi Tông ôm Tô Di đứng dậy. Vì anh ta chỉ dùng một cánh tay để ôm ngang hông cô nên nhất thời cơ thể
cô trượt hẳn xuống. Theo phản xạ, đôi chân dài của cô ngay lập tức quặp
chặt hông anh ta. Anh ta nở nụ cười thâm trầm, mặc cho đôi chân dài của
cô quấn lấy, lẳng lặng đi lên tầng.
Trong ánh mắt của đám lính
đánh thuê, hành động này của hai người hết sức ám muội. Chiếc áo sơ mi
của người đàn ông đã cởi ra từ nãy, để lộ một mảng ngực màu lúa mạch, mà cô nàng Mèo Hoang Nhỏ nổi tiếng kiêu ngạo, dũng mãnh kia lại giống như
vật cưng trong lồng, ngoan ngoãn, dịu dàng tựa đầu vào ngực người đàn
ông đó, đôi chân thon dài, trắng muốt bị ép phải quấn chặt lấy hông anh
ta, tựa một lời mời vô thanh, thỉnh cầu anh ta hãy đón nhận cô. Người
đàn ông bước từng bước chậm rãi lên tầng hai, đám đông đứng vây quanh tự giác dạt sang hai bên nhường đường. Trên tầng là những phòng VIP được
bao riêng, không nghi ngờ gì nữa, đêm nay, người đàn ông này sẽ ăn sạch
sành sanh Mèo Hoang Nhỏ.
“Tuyệt quá!” Có người ở tầng dưới hô to, “Cấp trên, nhất định phải để cô ấy mở miệng cầu xin mới được!”
“Đúng thế! Phải để nữ sĩ quan Liên minh biết rằng lính đánh thuê mới là đàn ông thực sự!”
“Rầm!” Cửa phòng VIP đóng chặt lại, trong nháy mắt, mọi vật chìm trong yên
lặng, ngăn cách mọi tiếng huyên náo bên ngoài. Gian phòng được bài trí
vô cùng lịch sự, tao nhã và sạch sẽ, ánh đèn neon dìu dịu, đồ đạc được
bày trí hết sức tinh xảo. Trần nhà được làm hoàn toàn bằng thủy tinh
trong suốt, có thể nhìn thấy vô vàn vì sao lấp lánh trên nền trời, tựa
dòng sông ánh sáng chảy trôi vô định. Trên chiếc bàn vuông cạnh giường
để một chai rượu, vài món ăn vặt, hai chiếc ly vẫn còn chút rượu, chứng
tỏ ban nãy, Mạnh Hi Tông đã cùng ai đó bàn luận công việc tại đây.
Anh ôm cô, bước từng bước chậm rãi đến bên giường. Tô Di chỉ cảm thấy từng
mạch máu trong cơ thể mình đông cứng lại, cơn say rượu đã bị anh làm cho tỉnh táo phân nửa. Trái tim cô đập thình thịch, cơ hồ có một dịch thể
nóng giãy đột ngột lấp đầy lồng ngực cô. Rốt cuộc, anh cũng buông cô ra, nhưng không vội vã đè lên người cô mà ngồi xuống bên giường, một tay cố định hai cánh tay cô trên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má ửng hồng.
Anh thấp giọng nói: “Người phụ nữ của tôi đã bị mấy
trăm con mắt đàn ông nhìn thấy sạch trơn, có khác nào bị người ta tát
vào mặt không?”
Ánh sao trên đỉnh đầu anh lặng lẽ lóe sáng, làm
tôn lên vẻ đẹp trai không ai bì kịp, mơ hồ còn có vài nét dịu dàng.
Nhưng những lời anh vừa nói lại khiến Tô Di cảm thấy sợ hãi.
“Tôi sẽ không để bọn họ nhìn thấy.” Cô lẩm bẩm. “Nếu còn thua nữa, tôi định sẽ bỏ chạy.”
Mạnh Hi Tông nghe thấy vậy, đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh nhìn cô mấy
giây rồi đột nhiên cúi đầu, ngấu nghiến hôn lên môi cô. Hôn đến mức
khiến cô thở hồng hộc, đầu óc choáng váng anh mới buông cô ra. Anh nằm
nghiêng bên cạnh cô, vẫn cầm chặt hai tay cô như cũ, giống như một con
sói, bắt đầu nhẹ nhàng cắn, liếm hết vành tai lại trượt xuống cổ khiến
cô hồn xiêu phách lạc, toàn thân tê dại.
Giọng nói trầm thấp của
anh khẽ vang lên bên tai cô: “Trong vòng nửa năm, bán kính di chuyển đạt đến năm trăm năm ánh sáng, nữ phi công Liên minh kiêu ngạo, Mèo Hoang
Nhỏ không dễ chọc vào…” Anh chậm rãi nói lại tất cả những lời đồn đại về cô. “Xem ra, trong khoảng thời gian này, em sống rất tốt, rất vui vẻ!”
Cô run giọng nói: “Cũng là nhờ vào tay nghề đào tạo của anh.”
Anh lật người về phía trước cô, bàn tay lần xuống nhanh chóng cởi phăng
chiếc quần nhỏ của cô ra. Lòng bàn tay ấm áp bắt đầu tiến vào nơi tư
mật, nhẹ nhàng lả lướt. Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, nói với giọng thờ ơ: “Quay về bên tôi, tôi sẽ đưa em đi tìm Trái đất!”
Mạnh Hi Tông buông hai tay cô ra, xoa nắn bầu ngực mềm mại. Anh đột nhiên thâm trầm cười khẽ một tiếng. “Tốt lắm!”
Lần đầu tiên, Tô Di không cảm thấy căng thẳng, hoảng sợ khi bị anh xâm
chiếm. Cô giống như trúng phải bùa chú, nằm yên bất động, chỉ có ánh mắt sáng rực vẫn chăm chú ngắm nhìn thân thể cường tráng và khuôn mặt điển
trai của anh. Sau giây phút yên lặng, cô đột nhiên giơ tay lên, nhẹ
nhàng, dịu dàng nắm lấy bàn tay đang mặc sức tung hoành trên ngực mình.
“Anh…” Cô run giọng nói. “Anh vừa nói sẽ đưa tôi đi tìm Trái đất ư?”
Anh giơ tay giữ chặt khuôn mặt cô, hôn tới tấp, hàm hồ đáp: “Ừ!”
“Vậy… Cái giá tôi phải trả là gì?” Cô bị anh hôn đến ngạt thở nhưng rốt cuộc
vẫn hỏi ra được mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng sau giây phút kinh
ngạc lẫn vui sướng ban đầu.
Từ trước tới nay, anh chưa từng giúp
đỡ ai mà chỉ làm những việc trao đổi lợi ích. Mà cô thì từ thể xác đến
trái tim, từ lâu đã bán cho anh rồi. Vậy mà lúc này, anh lại nói muốn
đưa cô đi tìm Trái đất. Đó là một việc khó khăn đến nhường nào, bởi từ
trước đến nay, chưa có ai từng nghe nói đến hai từ “Trái đất”. Vậy nên,
cô phải trả giá đắt đến mức nào đây? Mà cô còn gì để ngã giá nữa? Anh sẽ không yêu cầu cô bán đứng nhân loại hay giao cô cho người đàn ông khác
đấy chứ? Rốt cuộc, tại sao anh lại hứa hẹn với cô?
Nhưng câu hỏi
của cô lại khiến Mạnh Hi Tông chợt khựng lại. Trong nháy mắt, anh rút
ngón tay ra, môi cũng rời khỏi môi cô, cúi đầu, chau mày, nhìn cô với
ánh mắt nguy hiểm. Lần đầu tiên, câu hỏi của cô khiến anh cảm thấy khó
xử. Lúc này, anh mới ý thức được rằng, đây cũng là lần đầu tiên mình cam kết với một người mà không hề suy nghĩ thiệt hơn hay yêu cầu đối phương phải trả giá. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong cuộc đời lính đánh
thuê của Mạnh Hi Tông. Anh lẳng lặng nhìn cô, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng đáng sợ.
Ý chí sắt đá chưa bao giờ rung động trước bất cứ
thứ gì, thế mà cái lần cô bị nhiễm trùng dịch, khóc lóc nói lời cảm tạ
lại khiến anh tức giận đến thế! Vật cưng của Mạnh Hi Tông này từ lúc nào lại để cho bọn Trùng tộc xấu xí, dơ bẩn quyết định sống chết?
Đi vào vùng nhiễm phóng xạ, đối với anh chỉ là một cái phẩy tay. Anh đã
từng ra ra vào vào nơi đó rất nhiều lần, sự đau đớn dày vò thể xác ấy
chỉ khiến anh càng thêm phần tỉnh táo, đúng như những gì đã nói với cô - anh thích cảm giác đối mặt với cái chết. Cứu cô rồi, rõ ràng cảm nhận
được ánh mắt cô nhìn mình phức tạp hơn. Nhưng anh cảm thấy chẳng sao cả, cô chán ghét cũng được mà cảm động cũng tốt, anh chẳng để tâm. Nhưng
sau khi anh tiết lộ thân phận thật của mình, cô lại ngang nhiên chạy
đến, ra điều kiện với anh, rằng cô muốn được tự do. Hành động dũng cảm
này thực sự khiến anh bật cười. Cô nghĩ anh cần cô tìm cách cứu viện ư?
Thế nên, anh đã vô cùng sảng khoái mà nói với cô rằng, cô không hề có tự do. Bị anh cự tuyệt, cô như một chú mèo nhỏ, chỉ biết giơ chân chạy
trốn nhưng vẫn bị anh dễ dàng bắt về. Sau đó, anh lại nghe Lý Tích Trung báo lại, rằng cô không tiếc đặt mình vào tình thế nguy hiểm, lập tức
nghĩ cách cứu anh.
Mèo Con sống có tình có nghĩa thế sao? Thú vị thật!
Vậy mà sau khi vơ vét tài sản của Liên minh thành công, ngày hôm đó, mười
vạn quân Lính đánh thuê tụ tập ăn mừng, dục vọng của Mạnh Hi Tông bị hồi ức yên ắng đó hấp dẫn, nhưng Mộ Tây Đình lại nói với anh rằng, cô không trở về bên anh nữa.
Anh cảm thấy thật nực cười. Cảm giác đó tựa
như con mèo nhỏ của mình đang cố sức vùng vằng, bướng bỉnh, muốn trốn
chạy khỏi sự kiểm soát của chủ nhân. Cảm giác này khiến anh lại càng
thấy cô thêm đáng yêu. Bởi suy nghĩ như vậy mà anh chấp nhận dung túng
cho cô tự do vùng vẫy bên ngoài vài tháng. Hôm nay, vô tình gặp lại nhau ở quán bar, cô lại gần như lõa thể xuất hiện trước mặt anh, để mặc
những ánh mắt sáng rực của đám đàn ông nhìn mình hau háu, còn muốn tiếp
tục đánh bạc thắng thì mới về. Cô thực sự coi anh không tồn tại hay sao?
Chỉ là, cơ thể mềm mại, thơm mát này một lần nữa trở về bên người, một lần
nữa được ngắm nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, một lần nữa cảm nhận sự run
rẩy của cô khi nằm dưới cơ thể mình. Anh chợt phát hiện ra bản thân mình nhớ nhung cơ thể cô nhiều hơn trong tưởng tượng. Sau đó, lời hứa hẹn cứ thế thốt ra, tùy ý, vô tư, không suy xét quá nhiều, thậm chí còn quên
hẳn nguyên tắc trả giá.
Trên gương mặt Mạnh Hi Tông hiện lên nét
cười thờ ơ. “Đám binh lính ngoài kia đã nhắc nhở tôi rằng, thân là một
người đàn ông, nhất định phải để em mở miệng cầu xin tôi trên giường mới được!”
Anh không nhìn cô nữa, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, hai tay dứt khoát đẩy một cái, đôi chân thon dài, trắng muốt của cô lập tức tạo thành tư thế hết sức ám muội.