Công chúa bước vào
cabin. Cô ta đã thay sang một bộ váy dài hoàn hảo, khuôn mặt và mái tóc
dài cũng được chỉnh trang sạch sẽ, gọn gàng, cả khuôn mặt lộ ra vẻ sáng
bóng, mịn màng. Đối lập với nét thanh xuân tươi đẹp này là những vết máu loang lổ trên chiếc váy dài của cô ta. Từ lúc nào cô ta đã trở thành
cao thủ võ lâm rồi? Thậm chí còn lợi hại hơn cả Nguyệt Mặc? Tay không mà có thể chống lại được Báo Săn, bóp méo cả cửa khoang?
“Cô không nghe lời!” Đôi môi mỏng của cô ta mím lại, uyển chuyển tiến đến gần.
Việc đã đến nươc này, Tô Di cũng không giả bộ nữa, thậm chí cũng không thèm
nhiều lời, liền chĩa súng thẳng vào tim cô ta, bắn liên tiếp. Nhưng nhìn vẻ ngoài công chúa gầy yếu là vậy mà lúc này lại giống như quỷ mị,
nhanh nhẹn đến khó tin, một giây trước, cô ta còn đứng trước của khoang, một giây sau, Tô Di chỉ thấy bóng dáng cô ta chớp động trong nháy mắt
rồi ngay sau đó đã đứng chễm chệ trước mặt Tô Di tự bao giờ.
Cổ
tay Tô Di bỗng truyền đến một cơn đau nhức, khẩu súng lục nhanh chóng bị đoạt mất. Cơn đau nhức từ cổ tay nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể,
hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất. Cô định thần nhìn lại, khuôn mặt
cười cợt của công chúa gần ngay trong gang tấc, cánh tay mảnh khảnh của
cô ta bóp chặt lấy cổ cô, dễ dàng nhấc bổng cô lên cao. Trong nháy mắt,
Tô Di cảm thấy khó thở, cô khe khẽ thở gấp, nhấc chân đá mạnh vào đầu
gối của công chúa, nhưng phản ứng của cô ta mau lẹ đến kinh người, một
tay bắt gọn bắp chân Tô Di, năm đầu ngón tay bất giác bấu chặt. Cơn đau
đớn không gì kể xiết nhanh chóng truyền từ bắp chân Tô Di lan ra khắp cơ thể. Cô thậm chí còn nghe rõ tiếng xương chân của mình gãy vụn, kêu
răng rắc. Công chúa chỉ dùng tay không mà cũng có thể bóp gãy đầu khớp
xương của cô!
Công chúa hơi nghiêng đầu, tựa hồ đang thưởng thức
vẻ thống khổ trên gương mặt Tô Di, giọng nói lại nhẹ nhàng như đang thì
thầm với người tình: “Sau này đi theo ta, không được phép chống đối
nữa.”
Tô Di đã đau đến chết đi chống lại, hô hấp càng lúc càng
trở nên khó nhọc, cơn choáng váng cùng cảm giác đau buốt cùng lúc hành
hạ, khiến cô vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Lúc này, công chúa mới thả lỏng
tay, cơ thể Tô Di trượt ngã xuống mặt đất, cô như con cá vớ được nước,
thở dốc từng hơi. Hớp từng ngụm không khí.
“Cấu tạo cơ thể cô tuy rằng hoàn mỹ nhưng lại quá yếu ớt.” Công chúa nhìn cô từ phía trên,
chậm rãi nói. “Cô như vậy, sao có thể chống đỡ được ta đây?”
Trong lòng Tô Di thầm mắng một tiếng: “Đồ thần kinh!”, rồi xoay người, bò ra
bên ngoài khoang thuyền. Cô biết công chúa mạnh mẽ đến kinh người nhưng
bên ngoài khoang thuyền kia vẫn còn Nguyệt Mặc, cô vẫn còn một chút hy
vọng!
Cơn đau trên bắp đùi khiến chân trái của Tô Di gần như
không thể dùng sức, nhưng cô vẫn cố chật vật, nỗ lực bò. Trong mắt công
chúa, hành động này xem ra hết sức thú vị! Bởi cô ta không lập tức ngăn
cản sự trốn chạy yếu ớt của Tô Di, trái lại còn cúi đầu, bật cười khanh
khách.
“Quả thật rất đáng yêu…” Cô ta cất lời khen. “Một cô nàng
ngoan cường, Tô Di, ta càng lúc càng thích cô rồi đây! Đợi ta đổi sang
cơ thể của đàn ông…”
Tô Di cơ hồ ngã lộn nhào khỏi Báo Săn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyệt Mặc đã ngồi dậy tại chỗ, đang đưa tay dụi mắt.
“Nguyệt Mặc! Ccứu tôi!” Tô Di hét lớn một tiếng.
Cơ thể Nguyệt Mặc cách cô chỉ vài mét bỗng trở nên cứng đờ, ngước mắt nhìn qua, cặp mắt kia vẫn mờ mịt nhưng hừng hực như cũ. Đúng lúc này, Tô Di
bỗng thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bay vọt lên! Sau lưng là một bàn tay mềm mại, công chúa đã nhấc bổng cô lên.
“Xoẹt” một tiếng, bả vai Tô
Di có cảm giác mát lạnh, cô cúi đầu nhìn, chiếc áo mặc trên người đã bị
công chúa xé rách, lộ ra hơn nửa bầu ngực trắng nõn. Một giây sau, lưng
cô bị một bàn tay đẩy mạnh, cô giống hệt một món đồ chơi, bị người ta
thẳng tay ném về phía Nguyệt Mặc. Nguyệt Mặc nhanh như cắt, vươn cánh
tay dài chụp lấy cô. Ánh mắt anh ta dường như đã hoàn toàn mất kiểm
soát, lướt dọc phần da thịt lộ ra của cô, hô hấp trở nên nặng nề, gấp
gáp.
“Ta muốn chứng kiến các ngươi giao - hợp. Giọng nói nhàn
nhạt của công chúa truyền đến. “Nếu không, ta sẽ giết chết các ngươi
ngay lập tức!”
Cơ thể Tô Di vốn yếu ớt, phen giày vò này đã rút
cạn sức lực của cô. Nhưng cô biết, Mạnh Hi Tông nhất định sẽ mau chóng
tới đây. Cô chỉ cần kéo dài thời gian là sẽ có thêm một chút hy vọng.
“Nếu cô muốn tôi thì sao lại đẩy tôi cho anh ta?” Tô Di hỏi.
Công chúa cười cười, đang định mở miệng, lại chợt như nhìn thấy điều gì, mỉm cười, không trả lời. Trong lòng Tô Di thầm kêu: “Không ổn rồi!”
“Tô Di…” Ngươi đàn ông đang ôm siết lấy cô bỗng nhiên buông tiếng thở dài
nặng nề. Trong nháy mắt, cô choáng váng mặt mày, liền bị gã đàn ông đặt
nằm xuống đất… Tô Di nào phải đối thủ của anh ta? Trong bóng đêm, ánh
mắt anh ta đen thẫm, đục ngầu, anh ta nắm chặt bả vai cô, dồn dập đặt nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần, mềm mịn như tuyết. Tô Di dùng hết sức lực
toàn thân để giãy giụa, nhưng chỉ hoài công vô ích. Nguyệt Mặc vẫn gắt
gao siết chặt, không cho cô có cơ hội nhúc nhích. Tiếng trách cứ khàn
khàn nơi cổ họng Tô Di khiến Nguyệt Mặc tỉnh táo đôi chút. Nhưng cô lại
không biết rằng phần da thịt trắng nõn, mịn màng anh ta đang đụng tới
chỉ càng khiến ngọn lửa dục tình trong lòng người đàn ông bùng cháy dữ
dội…
“Xin thứ lỗi! Xin thứ lỗi!” Anh ta lẩm bẩm trong vô thức,
miệng và tay lướt dọc khắp người cô. Trái tim Tô Di chìm sâu xuống vực
thẳm, cô có cảm giác mình tàn đời đến nơi rồi.
Trên đỉnh đầu chợt thấy xuất hiện một bóng đen, đó chính là công chúa, cô ta đang đứng
phía sau hai người, lẳng lặng nhìn. Tô Di thực sự không biết phải nói
gì, hai quân sắp giao chiến, thế mà điều công chúa một lòng hướng tới
lại chỉ là điều này! Tại sao cô ta lại cố chấp đến vậy? Tại sao lại muốn theo đuổi thân thể của một người phụ nữ mà cô ta cho rằng là hoàn mỹ?
Trong nháy mắt, Nguyệt Mặc định tiến hành bước tiếp theo. Toàn thân Tô Di run lẩy bẩy, cô không còn chút sức lực nào để giãy giụa, chỉ biết trừng mắt nhìn từng hành động của anh ta. Lòng cô hoàn toàn chìm sâu xuống vực
thẳm, cảm thấy vừa hối hận vừa tuyệt vọng. Đôi mắt tràn ngập lửa dục của anh ta nhìn cô chằm chằm, lướt dọc từ cơ thể non nớt, trắng mị tới
khuôn mặt khả ái, bất lực đó. Đằng sau ánh mắt vì ham muốn mà trở nên
đục ngầu dường như còn ẩn chứa vẻ đau thương, xót xa cùng cực.
Tô Di hiểu, Nguyệt Mặc đang cố dùng ý chí sau cùng của mình để chống lại
dục vọng bùng phát dữ dội. Cô thực sự muốn khóc òa lên, nhưng đến chút
sức lực để bật khóc cô cũng không có. Công chúa vẫn đứng bên quan sát,
hai người bọn cô sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng cô cũng không còn quan
tâm nữa. Cô chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Nguyệt Mặc,
không ngừng nhỏ giọng trấn an: “Không sao, không sao, tỉnh táo lại đi,
anh có thể làm được mà…”
Dần dần, động tác của Nguyệt Mặc chậm lại, hơi thở cơ hồ cũng bình ổn.
“Xin lỗi!” Anh ta thấp giọng nói, giơ tay ấn vào trán mình.
“Thật chán quá đi!” Giọng nói của công chúa lẳng lặng vang lên, lộ ra chút
bực dọc khó chịu. Một giây sau, Tô Di bỗng thấy đầu váng mắt hoa. Cơ thể cao lớn, cường tráng của Minh chủ võ lâm Nguyệt Mặc bị ném văng ra xa,
dễ dàng như quẳng một đứa trẻ con. Dưới ánh trăng ảm đạm, đôi mắt công
chúa sáng quắc khác thường, cô ta từ trên cao nhìn xuống cơ thể Tô Di
lúc này đang áo quần xốc xếch, nở nụ cười nhàn nhạt. Cô ta khom lưng,
cúi người, hai tay giữ chặt lấy cơ thể Tô Di, đều ghé sát xuống, hẳn là
muốn hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Tô Di chỉ cảm thấy toàn thân run bắn đến tê dại, khuôn mặt cô gái trước mắt này xem ra còn đẹp hơn
cả mình. Nhưng trong đôi mắt sáng rỡ như ánh trăng đó, lửa dục lại hiển
hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Tô Di nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của
công chúa theo bản năng, lại thấy một bóng đen ào đến như mãnh hổ, lao
thẳng về phía cô ta.
Bàn tay đang giữ chặt lấy Tô Di của công
chúa chợt buông lỏng, không thể không bật người dậy tiếp chiêu tấn công
bất ngờ của Nguyệt Mặc vừa đánh tới. Dưới ánh trăng sáng ngần, bóng dáng của hai người đuổi đánh với tốc độ nhanh tựa vũ bão. Đó là tốc độ mà Tô Di không thể phân biệt được bằng mắt thường, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng vài đòn tấn công của Nguyệt Mặc, còn động tác của công chúa quá
nhanh nhạy và sắc bén, cô căn bản không thể nhìn ra.
Công chúa
rất nhanh đã chiếm thế thượng phong! Trong lúc tranh đấu, không ngừng
nghe thấy tiếng thân thể bị trúng những đòn mạnh và tiếng “hừ” khe khẽ
của Nguyệt Mặc. Cuối cùng, lồng ngực của Nguyệt Mặc bị công chúa đánh
mạnh một quyền, cơ thể nặng nề ngã nhào xuống đất, cách chỗ Tô Di chưa
đầy một mét, giãy giụa một lát rồi dường như rất khó có thể đứng lên lần nữa.
Trên khuôn mặt diễm lệ của công chúa không vương chút ý
cười. Cô ta khẽ quát một tiếng, nhấc hai tay lên, ở cự li cách hơn mười
mét, hướng về phía hai người mà đánh tới. Nói thì chậm mà xảy ra lại
nhanh, dường như Nguyệt Mặc vận dụng hết sức lực cuối cùng của mình,
xoay người một cái, nằm phủ lên người Tô Di.
Cơ thể nặng nề đè
chặt lấy Tô Di, giống như phải chịu một lực đánh cực mạnh, cơ thể anh ta chấn động một hồi, ánh mắt đen thẫm trong nháy mắt mở trừng trừng, khóe miệng chảy xuống một dịch thể nóng ấm. Tô Di ôm lấy cơ thể gần như tê
liệt của anh ta, cảm thấy mình quả thực sắp phát điên đến nơi rồi!
Đúng lúc này, luồng ánh sáng bạc mạnh mẽ lóe lên rồi vụt tắt. Mấy đường hỏa
tuyến vững chắc tựa những tia chớp màu vàng kim từ trên trời giáng
xuống, trong nháy mắt đã xé đôi màn dêm u tối. Đó chính là súng máy của
đội quân Báo Săn Lính đánh thuê, sau cú nhảy trong chớp mắt, đã trực
tiếp bắn phá mục tiêu dưới mặt đất.
Tô Di được Nguyệt Mặc đang
hấp hối ôm chặt lấy, ngước mắt chỉ thấy trong làn mưa bom bão đạn, thân
hình của công chúa giống như một con rồng màu trắng, dùng tốc độ cực
nhanh, tránh được hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác của Lính
đánh thuê.
“Huyết Ưng! Tấn công!” Cô ta hét lớn một tiếng, nhưng
bản thân lúc này lại đang ở giữa trận đồ bắn phá của súng máy, không sao thoát ra được.
Đáp lại lời cô ta là tiếng nổ rung trời và ánh
lửa lóe sáng phía đằng xa. Tô Di nghe hiểu tiếng động cơ kia - Mạnh Hi
Tông sao có thể để công chúa có cơ hội phản công kia chứ? Pháo đài vũ
trụ và đội quân Báo Săn trực tiếp thực hiện bước nhảy siêu quang tốc
xuống gần mặt đất, việc trước nhất là ném bom phá hủy toàn bộ Huyết Ưng, càn quét giết chết lực lượng quân đội, sau đó nhanh chóng đổ bộ xuống
đất liền, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chiếm lĩnh toàn cục!
Quả nhiên, một lát sau, vài chiếc Huyết Ưng bị nổ chỉ còn lại nửa thân máy
bay, chao đảo trên bầu trời rồi rất nhanh bị hỏa lực của Lính đánh thuê
bắn hạ. Cùng những chiếc Huyết Ưng bị hủy hoại nặng nề là vẻ mặt kiên
cường, bất khuất đến quỷ dị của công chúa.
Lính đánh thuê đã đổ
bộ lên đất liền, từ mấy góc tối, thuận lợi bắn lén công chúa bằng súng
tự động. Cơ thể mảnh mai của cô ta lắc lư, dao động rồi chợt ngã xuống
đât. Lính đánh thuê từ một góc tối lập tức lao đến, kéo cơ thể mang đầy
thương tích của cô ta lên. Vô số súng ống nhắm thẳng vào người, để cô ta quỳ mọp dưới đất.
Một tên lính đánh thuê buông lời lăng mạ: “Mẹ kiếp! Trúng mấy phát đạn mà vẫn chưa chết, ả đàn bà này cũng ghê gớm thật!”
“Các ngươi sẽ phải trả giá…” Mái tóc dài xổ tung của công chúa che gần nửa khuôn mặt, giọng nói yếu ớt theo gió truyền tới.
Gã lính đánh thuê nghe không hiểu ngôn ngữ của cô ta, trầm giọng chửi một
câu gì đó rồi đập mạnh báng súng vào gáy cô ta. Trong nháy mắt, công
chúa ngã nhào trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Mấy gã
đánh thuê khác đi tới, kéo Nguyệt Mặc rời khỏi người Tô Di. Nguyệt Mặc
cũng bị chĩa súng vào người, quỳ mọp dưới đất bên cạnh cô. Dưới ánh mắt
khinh miệt của đám Lính đánh thuê, Nguyệt Mặc chật vật cởi áo khoác
ngoài của mình, đắp lên người Tô Di, che khuất thân thể mang đầy thương
tích của cô. Nhưng hành động này lại khiến anh ta bị đám lính đánh thuê
hung hăng đá cho mấy phát.
Sau đó, xung quanh là khoảng không yên tĩnh dài dằng dặc, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của quân Lính đánh
thuê cùng một vài âm thanh của súng ống, đạn dược thỉnh thoảng lại vang
lên. Cuối cùng, một đôi boot đen, sáng bóng chợt xuất hiện trước mắt Tô
Di. Bóng dáng cao lớn ấy trong nháy mắt đã che khuất toàn bộ ánh sáng
trên đỉnh đầu cô.
“Cô gái ngoan cố này…” Anh thở dài một tiếng, bàn tay to lớn nắm chặt lấy hông cô rồi nhấc bổng cô lên.
Cô khẽ kêu một tiếng đau đớn, cơn đau ở bắp đùi chợt tăng lên. Động tác
của người đàn ông chỉ hơi dừng lại một chút, cánh tay thuần thục ôm cô
vào lòng, tựa như người lớn đang ôm một đứa trẻ nhỏ.
Tô Di thiếu
chút nữa đã rơi lệ. Bởi từng cho rằng nơi này là Trái đất nên cô đã dùng đạn hạn nhân để uy hiếp anh. Cô trung thành với đất nước, cũng có nghĩa là phản bội lại anh. Nhưng anh dường như thấu hiểu nỗi lòng cô, còn nói chỉ cho phép cô trốn đi một lần…
Cô là một trong vô số đồ chơi
của người đàn ông này, nhưng rốt cuộc cô vẫn phải dựa vào sự cứu vớt của anh. Rốt cuộc, lồng ngực của anh lại là nơi an toàn nhất, yên bình
nhất, yên bình đến nỗi cô muốn buông bỏ mọi sự cố chấp để rồi chìm đắm
trong giấc ngủ mê man.
“Là ai đã làm?” Giọng nói trầm thấp của
anh truyền đến, ánh mắt đen thẫm lướt qua những vết hôn bầm tím trên
người cô. Gương mặt anh tuấn với ngũ quan như tạc của anh lạnh đến thấu
xương. Anh hướng mắt qua một bên, ánh nhìn rơi xuống người Nguyệt Mặc.
“Là hắn?”
Tô Di đau đớn khẽ thở dốc, lại bị câu chất vấn này khiến cho cả kinh, nhất thời cứng đờ người, không thốt nên lời.
“Anh ta không làm gì tôi…” Cô khẽ nắm lấy vạt áo của anh. “Ngài chỉ huy, anh ta có thể vì ngài mà…”
Nhưng Mạnh Hi Tông căn bản không chịu nghe lời cô nói. Hai người quần áo xộc
xệch, lại còn thứ mùi đặc trưng kia nữa, bấy nhiêu đó đã đủ để nói lên
tất cả. Anh cười lạnh, rút khẩu súng lục bên hông ra, nhắm thẳng vào
Nguyệt Mặc, “pằng pằng pằng” vài phát. Nguyệt Mặc vốn đã bị trọng thương không kịp “hừ” một tiếng đã ngã bệt xuống đất. Đám lính đánh thuê đứng
bên cạnh lập tức kéo thi thể của anh ta đi.
Tô Di giật mình, không thốt nên lời.
Mà Mạnh Hi Tông hoàn toàn không để tâm đến vẻ khiếp sợ của cô, anh một tay cởi bỏ chiếc áo choàng đàn ông khoác trên người cô, đón lấy bộ quân
phục sạch sẽ vừa được đưa tới trở mình bọc cô lại, sau đó bước nhanh về
phía Báo Săn đỗ bên cạnh.
Lúc đi ngang qua chỗ công chúa đang hôn mê bất tỉnh, anh không liếc mắt nhìn lấy một lần, trầm giọng hạ lệnh: “Đưa cô ta đi!”