Khi đó, Tiểu Mạnh tìm Tiểu Tô đã nhiều năm mà không thấy, vì thế, anh vẫn đóng giả làm Tiểu Thương, lặng lẽ đến thành phố Tự Do.
Tại dinh thự của Cục trưởng cục An ninh Thương Chủy, thành phố Hy Vọng.
Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên sofa. Đội trưởng đội quân cảnh bước nhanh tới, trong ánh mắt có vẻ vui mừng khôn xiết.
“Cục trưởng, dựa vào bức ảnh mà ngài cung cấp, chúng tôi đã tìm thấy phu
nhân.” Ngừng lại giây lát, hắn lại nói: “Nhưng tình trạng của phu nhân…
không được tốt lắm!”
Trong lúc Tô Di bị đám xã hội đen quấy rối,
một đội quân cảnh đã kịp thời tới đưa cô đi. Khi đó, cô đang ở trong một nhà hàng, bưng đồ ăn lên cho khách thì bị mấy tên côn đồ đòi hôn một
cái mới chịu tính tiền, khiến cô vô cùng xấu hổ và tức giận. Đúng lúc
này, một đội quân cảnh áo đen tiến vào, nhìn thấy Tô Di cũng tỏ vẻ ngờ
vực. Sau đó, bọn họ đưa cô đi.
Việc này không chỉ làm cho cô cảm
thấy lo lắng không yên mà còn khiến đám xã hội đen đầu đường xó chợ kia
phải kinh ngạc. Bọn chúng không hiểu tại sao một nhân vật tầm cỡ như Đội trưởng đội quân cảnh lại có thể chú ý tới một cô gái nghèo khổ mà đưa
cô ta đi. Khi Tô Di tỉnh lại sau một giấc ngủ say, cô phát hiện ra mình
đang nằm trên chiếc giường lớn trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Quần áo trên người đã được thay sang bộ mới. Lúc này, cô đang mặc một chiếc
váy ngủ màu vàng nhạt, chất liệu rất đẹp. Cô nghi hoặc nhìn xung quanh
một lượt, chợt một giọng nói trầm ấm gần như lập tức vang lên.
“Ngủ ngon không?” Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, anh ta ở trần,
để lộ lồng ngực rắn chắc, cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiên
nghị, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia như ẩn chứa những cảm xúc hết sức
phức tạp. Tựa như một ngọn lửa u tối đang bùng cháy.
Tô Di khẽ run rẩy.
Người đàn ông này có vẻ rất nguy hiểm.
Thế nhưng… tại sao?
“Bà xã, rốt cuộc, anh cũng tìm thấy em rồi!” Người đàn ông thở dài một
tiếng, giơ tay ôm lấy gương mặt cô, như thể đó là thói quen mà anh đã
làm rất nhiều lần rồi.
Tô Di kinh hãi đến mức mặt trắng bệch! Anh ta đang nói tiếng Trung! Anh ta còn gọi cô là bà xã? Có phải anh ta
nhận nhầm người rồi không?
“Anh không nhận nhầm đâu!” Bàn tay thô ráp của người đàn ông lẳng lặng trượt xuống, ôm lấy chiếc eo thon của
cô, anh hít sâu một hơi, như thể đang ngửi hương thơm trên cơ thể cô.
“Em là Tô Di, đến từ Trái đất. Anh là Mạnh Hi Tông, vị hôn phu của em.
Chúng ta đều lưu lạc đến tinh hệ xa lạ này. Em đã mất hết ký ức về những năm tháng trước đây, nhưng đừng lo, anh sẽ giúp em nhớ lại anh.”
“Anh có bằng chứng gì không?” Tô Di cảnh giác nhìn anh, không ngờ anh lại có thể nói ra lai lịch của mình một cách chuẩn xác như vậy.
Mạnh Hi Tông ôm cô với vẻ yêu thương đầy kìm nén, anh bế cô ngồi lên đùi mình,
thấp giọng nói về nhóm máu, tình hình gia đình, thậm chí còn kể vanh
vách những thói quen, sở thích của cô nữa… Tô Di chỉ biết rơi nước mắt,
rốt cuộc, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh rồi!
“Tại sao lại có thể như vậy?” Tô Di nghẹn ngào. “Trái đất đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh cũng không biết.” Ánh mắt của Mạnh Hi Tông dán chặt vào đôi môi anh đào của cô hồi lâu, cuối cùng, không kìm nén nổi nữa, anh cúi đầu, ngấu
nghiến hôn cô. “Sau này, tất cả cứ giao hết cho anh, bà xã!”
Tô
Di bất giác lảng tránh anh, mặc dù anh đã nói mình là vị hôn phu của cô, nhưng lúc này, cô vẫn có cảm giác đang hôn một người đàn ông xa lạ.
Mạnh Hi Tông giữ chặt đầu cô, không cho phép cô né tránh, thuần thục hôn cho đến tận khi cô thở hổn hển mới buông ra.
Anh đưa tay cởi đồ
của cô, muốn tiến sâu hơn. Tô Di sợ hãi, gắng sức đẩy anh ra. “Anh đừng
làm như vậy, cho dù anh đúng là vị hôn phu của tôi thật thì bây giờ tôi
vẫn chưa nhớ ra anh, tôi cần một thời gian để thích nghi.”
Mạnh
Hi Tông sửng sốt, nhưng tên đã lên cung thì không thể không bắn, anh
nhìn túp lều nhỏ căng phồng giữa hai chân mình, lẳng lặng nói: “Trước
kia, em rất thích làm chuyện đó với anh.”
Lần này, đến lượt Tô Di ngây người.
“… Thật sao?” Cô nhìn cơ thể cường tráng của anh, mặt đỏ bừng.
Mạnh Hi Tông kéo tay cô, đặt lên người mình.
“Vậy ít nhất cũng phải thế này…”
“…” Mặt Tô Di nóng như phải bỏng.
Bàn tay bé nhỏ có chút cứng nhắc nhưng Mạnh Hi Tông lại hít sâu một hơi, ra vẻ hài lòng. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm: “Anh cứ tưởng không bao giờ
tìm được em nữa. Anh tưởng em đã chết rồi…”
Lời nói rất thản
nhiên nhưng vô cùng xúc động. Lòng Tô Di hơi nhói đau, mắt bất giác đẫm
lệ. Họ thực sự là người yêu của nhau sao? Thế nên, từng lời nói của anh
đều khiến cô phải rơi nước mắt.
“Nói cho anh nghe, mấy năm nay, em đã đi những đâu?” Mạnh Hi Tông hỏi.
“Em vừa mới tỉnh lại được ba tháng.” Tô Di lặng lẽ nói: “Từ đó đến nay, em vẫn sống ở khu Lam Qua.”
Mặc dù anh vẫn cho cô cảm giác xa lạ nhưng nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh, dưới sự đụng chạm nhẹ nhàng, cô lại có thể thoải mái nói ra hết
những buồn tủi trong cuộc sống của mình thời gian qua. Nghe thấy cô nói
đến chuyện bị đám xã hội đen đe dọa, Mạnh Hi Tông liền cười lạnh một
tiếng. Cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện cho đến khi mệt mỏi, nghiêng
đầu ngủ thiếp trong lòng anh. Mạnh Hi Tông vuốt ve khuôn mặt láng mịn
của cô, trong lòng dấy lên một cảm giác đau đớn không sao kìm nén nổi.
Hóa ra, ba tháng nay, ở thành phố Hy Vọng này, dưới sự uy hiếp của đám
xã hội đen mà anh không thèm để mắt tới, người phụ nữ anh đã từng nâng
niu trong bàn tay, người phụ nữ đáng yêu, kiêu ngạo, luôn coi trời bằng
vung của anh lại như một thiên sứ gãy cánh, phải sống những tháng ngày
hèn mọn, tủi cực.
Anh hít một hơi thật sâu.
May mà cuối cùng anh cũng tìm được cô!
Anh không biết phải bù đắp cho cô thế nào mới đủ. Anh chỉ biết, mỗi ngày
sau này, anh sẽ gắng sức làm cho cô vui, để cô trở thành người phụ nữ
hạnh phúc nhất trên thế gian này, yêu cô trọn đời, cưng chiều cô trọn
kiếp.