Trên pháo đài vũ trụ, trong phòng làm việc của Hạm trưởng.
Đây là lần đầu tiên sau hơn nửa năm vây đánh tinh cầu Hy Vọng lần trước,
Hạm trưởng của tám chiếc chiến hạm vũ trụ mới tề tựu với nhau. Liên Đạc
trịnh trọng nhìn quanh một vòng, Mạnh Hi Tông thản nhiên gật đầu. Liên
Đạc liền giơ tay, nhấn nút bật mở màn hình tinh thể lỏng khổng lồ.
“Đây là tầng hầm ngầm của Hoàng cung.” Liên Đạc giải thích.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào con hầm hẹp dài, âm u, mờ tối trên màn hình. Đèn pha của lính đánh thuê chiếu vào đáy hầm, bọn họ liền thấy
một nơi rộng rãi, thoáng đãng, tràn ngập ánh sáng. Mà khi máy quay lia
tới chỗ rộng lớn, thông thoáng đó, ánh mắt mọi hứng thú của mọi người
dần trở nên kinh ngạc đến đông cứng.
Đó là một tầng hầm ngầm cực
kỳ rộng lớn, tường được trát bằng một lớp kim loại đúc bằng hợp kim cực
kỳ bền chắc, dưới ánh đèn vẫn còn mới tinh, không chút rỉ sét. Ở một đầu gian phòng có đặt rất nhiều rương linh kiện bằng kim loại xếp chồng lên nhau. Ở một đầu khác, lại có hơn mười cơ thể con người được ướp lạnh
trong lồng thủy tinh, thoạt nhìn có vẻ rất sống động. Hai đầu còn lại là thiết bị sản xuất khổng lồ. Toàn bộ được đúc bằng kim loại màu bạc, có
đường vân vô cùng tinh tế và vẻ ngoài tinh xảo, cho thấy một trình độ
công nghệ vô vùng tinh vi.
“Mẹ kiếp...” Một viên Hạm trưởng rít mạnh hơi thuốc lá, thán: “Người máy thực sự tồn tại...”
“Liên Đạc, nếu là người máy thật thì...” Một người khác nhíu mày. “Tại sao
lại sống ở một vùng hoang dã chưa được khai phá, còn dễ dàng bị hạm đội
của cậu giết chết ngay tức khắc?”
Liên Đạc không trực tiếp trả
lời vấn đề này, anh ta lôi từ trong túi ra một khối tinh thể màu lam
nhạt to bằng ngón tay cái, đầu tiên đưa tới trước mặt Mạnh Hi Tông, sau
đó mới nói với những người khác: “Để mọi người mở mắt một chút... Có
biết đây là thứ gì không? Đây chính là tinh thể lấy từ đầu của người
máy. Đây là khối lớn nhất, là từ cái kia... Khụ khụ, được lấy ra từ
trong đầu gã đàn ông bị Ngài chỉ huy giết chết. Theo như tôi suy đoán
thì đây là nơi phát ra năng lượng của người máy. Con mẹ nó, chỉ là một
khối tinh thể nhỏ bé như vậy mà lại trâu bò thế!”
Mạnh Hi Tông
nhận lấy vật đó,khối tinh thể màu lam nhạt trong suốt tựa thủy tinh, tập trung nhìn thật kĩ sẽ nhận thấy trong đó dường như có một đám mây ngũ
sắc lững lờ chảy trôi ngược dòng nước, nhưng không cách nào thấy rõ nó
là thứ gì.
Liên Đạc bí hiểm nói ra suy nghĩ của bản thân: “Lúc
chúng tôi đặt chân lên đất liền, có một số người máy, một người có thể
hạ gục được ba người chúng ta, mẹ kiếp, năng lực tác chiến của đám binh
sĩ đó vượt qua giới hạn cao nhất của con người.”
“Sau cùng, người của ta phát hiện ra một thứ vô cùng kinh khủng.” Anh ta cầm một chiếc
đĩa cứng từ trên bàn lên, cho vào ổ máy vi tính. “Lúc trước, khi cùng
chúng ta giao chiến, thứ này đã được khai quật từ một chiếc máy bay
không người lái của bọn chúng. Trong cabin xác máy bay, tôi đã phát hiện ra một bản thu camera có dung lượng cực lớn.”
Mọi người gật đầu, chuyện này rất đỗi bình thường, bởi bất kể là Liên minh hay Lính đánh
thuê, đó là yêu cầu kỷ luật cơ bản khi tham gia phi hành trên vũ trụ -
camera ghi hình phải được mở bất cứ lúc nào, ghi lại tình hình trong khi bay, nhằm phân tích thao tác của phi công, đề phòng những tình huống
bất ngờ.
Trên màn hình tinh thể lỏng hiện lên một mảng tinh vân
trắng nhạt nhòa, một viên tinh cầu trơ trọi mà xanh thẳm, hàng mi dài
của Liên Đạc khẽ nhướng lên, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ sùng kính. “Ngài
chỉ huy, tuy cô gái người máy cố chấp kia đã bị ngài bỏ vào lò thiêu,
nhưng Liên Đạc tôi không thể không nói, ngoại trừ Ngài chỉ huy là người
tôi bội phục nhất thì người thứ hai tôi phải tỏ lòng khâm phục chính là
nó.”
Vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc. “Mẹ kiếp, nó chính xác là
một kẻ điên, một gã ngu đần, nhưng tôi lại thích một người như thế. Ôi,
người máy!”
Trên màn hình, viên tinh cầu kia và viên tinh cầu bên ngoài cửa sổ khác biệt hoàn toàn. Hình dáng của đại lục hoàn toàn bất
đồng, có đến hơn một nửa là đại dương và lục địa còn bị bao trùm bởi lớp băng vô cùng lạnh giá. Mà sau khi Huyết Ưng đáp xuống, mảnh đất có bãi
cỏ xanh mướt tựa thảm nhung trước ống kính bất động bỗng xuất hiện một
bóng người.
Đó là một gã người máy toàn thân được làm bằng kim
loại màu ánh bạc, đầu hình elip, tay chân thon dài, thân hình dẹp lép.
Dưới ánh mặt trời, cả người hắn phát sáng rất tinh xảo. Đôi mắt đỏ thẫm
như được tạo thành từ những viên đá ruby tinh khiết nhất, vừa trong suốt vừa ngây thơ. Hắn đứng trên thảm cỏ, ngắm nhìn bốn phía, đứng một hồi,
vẻ mặt tựa hồ có chút thất vọng, rồi ngồi bệt xuống đất.
Liên Đạc vừa tua nhanh vừa nói: “Từ bảng hiển thị thời gian ghi chép trên camera cho thấy, hắn đã ngồi đó suốt ba mươi năm. Mẹ kiếp, bất tử đúng là tốt
quá chứ, lãng phí ba mươi năm chỉ để ngồi ngẩn ngơ như vậy!”
Hình ảnh tiếp tục được trình chiếu. Một chiếc Huyết Ưng bay là là dưới tầng
khí quyển. Trên bầu trời, phía trước mặt có rất nhiều Huyết Ưng đang bay lượn, mà trên mặt đất cũng có rất nhiều bóng người. Bọn họ đều trần
truồng và có dung mạo của con người bình thường.
Khi Huyết Ưng
dừng lại trước mặt những “con người” kia, hình ảnh gã người máy màu ánh
bạc lại một lần nữa xuất hiện, trên tay hắn cầm một bản vẽ cũ kĩ, nói
vài câu gì đó rồi đưa tới trước mặt Huyết Ưng. Mọi người đều thấy trên
bản vẽ có vô số đường nét với hình dạng khác nhau, không một ai hiểu ý
nghĩa của chúng.
Mạnh Hi Tông bỗng nhiên mở miệng: “Đó chính là
hình dạng hiện tại của lục địa. Hắn đã để cho Huyết Ưng căn cứ theo bản
vẽ này mà chuyển đất lấp biển, cải tạo lại vùng đất này.”
Mọi người kinh ngạc thốt lên: “Cải tạo lại lục địa ư?”
Liên Đạc kinh ngạc mà bội phục, liếc nhìn Mạnh Hi Tông, nói: “Mẹ kiếp nhà nó chứ! Sếp đúng là sếp, không hiểu ngôn ngữ của bọn chúng, thế mà vẫn có
thể đoán ra được chúng đang làm cái gì. Đúng vậy, tôi đã đối chiếu qua
bản vẽ này, dó chính là hình dạng của lục địa hiện tại.”
Mọi
người vừa nghe thấy vậy thì vỡ òa, tiếng xì xầm bàn tán vang lên không
ngớt. Cải tạo lục địa ư? Tên người máy này điên rồi sao? Có cần thiết
phải làm vậy không?
Liên Đạc cười cười, chỉ vào một bóng người nho nhỏ khuất trong màn ảnh, nói: “Mọi người có nhận ra đây là ai không?”
Ai nấy đều híp mắt nhìn thật kĩ, có người sợ hãi kêu lên: “Ối, trong hình ảnh mà cậu vừa phóng đại đó, gã đàn ông kia...”
Mạnh Hi Tông bình thản liếc mắt nhìn Liên Đạc. “Chính là gã đàn ông bị tôi bắn chết.”
Mọi người có mặt tại đây đều là những vị tướng lĩnh cấp cao hoặc ít nhiều
cũng đã nghe nói mấy ngày trước, Ngài chỉ huy đã giận dữ trước binh sĩ
vì hành động của người đẹp. Không ai dám nói lên một tiếng.
Liên
Đạc cũng không muốn nhắc nhiều tới đề tài này, nét mặt vẫn rất mực
nghiêm túc, nói: “Mọi người có biết bọn chúng đã cải tạo bao lâu không?” Anh ta hít sâu một hơi. “Một nghìn năm. Tròn một nghìn năm.”
Hình ảnh kế tiếp ghi chép lại những sự kiện tương đối vụn vặt. Hình ảnh
Huyết Ưng đi tới những tinh hệ xa xôi khác, khai thác tài nguyên rồi
mang về hành tinh này, dùng đạn hạt nhân để biến đổi hình dạng của đại
lục. Hình ảnh một gã người máy từ từ xây dựng những cung điện mang đậm
phong cách cổ xưa. Hình ảnh những chiếc Huyết Ưng vận chuyển thiết bị
máy móc khổng lồ, điên cuồng khai thác nước biển và tất cả tài nguyên
sinh vật hữu cơ của lục địa, nhằm dùng nó để chế tạo khung xương, các bộ phận và làn da cho người máy. Bởi khai thác quá độ nên nguồn tài nguyên bị ô nhiễm, vì thế tinh cầu này, ngoại trừ Đại Đường ra thì đều là
những vùng đất chết.
Cuối cùng là hình ảnh gã người máy màu ánh
bạc lúc ban đầu đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt cứng rắn của Huyết Ưng, nói mấy câu gì đó. Sau đó, hắn đột nhiên cắm năm đầu ngón tay sắc nhọn
vào đầu mình. Chiếc đầu kim loại của hắn chớp động những tia lửa nhỏ.
Bàn tay hắn lần mò trong hộp sọ của mình một lát rồi đột nhiên móc ra
một khối tinh thể màu lam nhạt to bằng quả trứng gà. Sau đó, hắn lảo đảo đi tới trước mặt một thi thể nữ giới đang nằm bất động trên mặt đất,
nhét khối tinh thể đó vào nửa đầu bên phải đang mở toang của cô ta. Gã
người máy vì tiêu hao hết năng lượng mà ngã xuống. Ước chừng vài phút
sau, thi thể cô gái kia chợt đứng dậy.
Những hình ảnh sau đó có chút quỷ dị.
Không có người máy bằng kim loại, cũng không hề có bóng dáng của Huyết Ưng.
Hình ảnh này được quay ở vị trí rất cao, có thể quan sát được toàn bộ
kiến trúc cung điện, còn có một con đường đông đúc người qua lại. Mà
cảnh tượng trong hoàng cung bắt đầu diễn ra một cách trùng lặp theo một
giai đoạn. Trong hoàng cung treo đầy vải trắng, đám nam nữ mặc cung
trang, khóc lóc, chạy qua chạy lại. Sau đó, khi những tấm vải trắng được hạ xuống, vô số người máy trong hình dáng của con người quỳ lậy trên
con đường lớn ngoài hoàng cung, cùng hô to câu gì đó. Lại còn có những
cờ xí và đồ trang sức đỏ thắm, giăng khắp nơi, thậm chí bên ngoài, mỗi
đoạn đường, mỗi con phố đều giăng đèn, kết hoa rực rỡ...
Những hình ảnh này, lặp đi lặp lại ít nhất ba lần, hơn nữa còn tự hồ không ngừng tái diễn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Có người hỏi. “Không phải Huyết Ưng đã bị chôn xuống
dưới đất rồi sao? Sao lại có được những hình ảnh này?”
Liên Đạc
lắc đầu, nhún vai. “Tôi cũng không biết. Có thể nó đã chụp lại khi đang
bay chăng? Những hình ảnh này lặp lại này có lẽ là do máy móc bị trục
trặc gì đó.”
“Không phải do máy móc trục trặc.” Mạnh Hi Tông nói.
Tất thảy đều quay sang nhìn anh, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nói:
“Hình ảnh ổn định, không thể nào là chụp khi đang bay được. Chiếc Huyết
Ưng này hẳn là ngay từ đầu đã đứng ở vị trí dễ quan sát nhất cung điện.
Hình ảnh thứ nhất cho thấy Hoàng đế của bọn họ đã chết; hình ảnh thứ hai là công chúa lên kế thừa ngôi vị; hình ảnh thứ ba là đàm cưới của công
chúa. Dãy số dưới góc phải màn hình chắc chắn là thời gian chụp. Căn cứ
vào độ chênh lệch của thời gian thì mỗi một năm, sự việc này lại tái
diễn một lần.”
“Tái diễn ư?” Liên Đạc cảm thấy khó hiểu.
Sắc mặt của Mạnh Hi Tông vẫn lạnh như băng. “Trình tự được thiết lập sẵn.
Có lẽ, Huyết Ưng vẫn đứng ở nơi nào đó nhưng do trình tự được thiết lập
sẵn đó mà bọn họ không thấy rõ sự tồn tại của nó, luôn cho rằng mình là
những người thuộc nền văn minh lạc hậu kia. Sau đó, bởi có thêm những
nguyên nhân khác nữa mà Huyết Ưng chìm xuống lòng đất. Ngày đầu tiên
hằng năm, trình tự đó lại lặp lại, những sự kiện lớn cứ theo trình tự đã thiết lập sẵn mà diễn ra. Đến cuối năm, toàn bộ lại quay trở về quỹ đạo ban đầu. Sang năm mới, bắt đầu lặp đi lặp lại. Sự xuất hiện của chúng
ta đã làm rối loạn trình tự và sự tiến triển của bọn họ.”
Tất
thảy mọi người đều giương mắt đờ đẫn, Liên Đạc thì mồm miệng há hốc,
không thốt nổi một lời, nhanh chóng cúi đầu, kiểm tra lại thời gian ghi
hình trên đoạn phim. Một lát sau, anh ta ngẩng lên nhìn mọi người, nói:
“Đúng là như vậy...”
Tầm mắt của mọi người lần nữa hướng lên màn
hình, quả nhiên nhìn thấy những thời gian khác nhau ghi trên nhật ký,
còn hình ảnh cứ đơn điệu mà tái diễn. Mà trước ống kính, trên khuôn mặt
của mọi người, nỗi bi thương, sự kích động, vẻ vui mừng, tất thảy đều
hết sức chân thực, cứ như thể vừa mới trải qua lần đầu tiên.
Phát hiện này khiến người ta chỉ biết im lặng sợ hãi. Các sĩ quan lính đánh
thuê cảm thấy khó hiểu, không hiểu vì lý do gì mà gã người máy màu ánh
bạc kia chịu hao tổn sinh lực cả đời, thậm chí cải tạo cả một tinh cầu,
chỉ để chơi một trò lặp đi lặp lại tẻ nhạt như vậy? Mà trong năm tháng
vũ trụ mênh mông, đám người máy ở trên tinh cầu hẻo lánh này, cứ như
vậy, dựa vào trình tự đã được thiết lập sẵn, hết năm này qua năm khác
tái diễn, cô độc tồn tại mà không một ai hay biết. Thật giống như một
giấc mộng không bao giờ tỉnh. Nền văn minh người máy siêu đẳng nhất vũ
trụ lại cam chịu sự mê muội, xây dựng và vận hành một thế giới hoang dã, lạc hậu như vậy ư?
Mạnh Hi Tông đứng lên, đưa ra kết luận: “Đây
chẳng qua chỉ là một gã người máy điên khùng cùng cái thế giới máy móc
mà hắn tự tạo ra mà thôi.”
Viên Hạm trưởng chín chắn và lão thành nhất bỗng cất lời: “Ngài chỉ huy, hơn một vạn người máy dưới mặt đất
kia nên giải quyết ra sao?”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía
Mạnh Hi Tông. Mặc dù từ trước đến nay, Lính đánh thuê quen thói hành
động ngang ngược, nhưng trong quá trình chiến đấu, đây là lần đầu tiên
họ bắt được nhiều tù binh đến vậy. Huống hồ lần này, tù binh còn là
người máy.
Mạnh Hi Tông trầm mặc, viên Hạm trưởng vừa đặt câu hỏi lại nói: “Ngài chỉ huy, quy tắc trước đây của Lính đánh thuê, không thể không tuân thủ...”
Những lời này bất giác khiến Mạnh Hi Tông hồi tưởng lại thời điểm tám năm trước, lúc đó, anh đang theo đại ca Giản Mộ An đi làm nhiệm vụ, đã từng gặp gỡ một đội người máy lưu vong.
Đó là ở ngoài năm nghìn năm ánh sáng, trên một tinh vân bị nhiễm phóng xạ
nghiêm trọng. Bọn họ vô tình gặp được một chiếc máy bay chiến đấu cũ kĩ
màu xám bạc, giống hệt chiếc của công chúa đêm qua. Còn chưa kịp có bất
cứ trao đổi gì, đối phương đã nổ súng. Đám lính đánh thuê đã phải trả
giá bằng ba chiếc Báo Săn mới có thể phá hủy được chiếc máy bay chiến
đấu của đối phương. Lúc đó, có ba gã người máy màu xám bạc rơi ra khỏi
khoang điều khiển của máy bay. Bởi ảnh hưởng sóng xung kích của đường
đạn nên cơ thể đã bị xuyên thủng, trong nháy mắt chết ngay tại chỗ. Bọn
họ kiểm tra xác chiếc máy bay của đám người máy đó, sau đó, phát hiện
chiếc máy bay này đã có cách đây ít nhất mấy nghìn năm.
Chuyện
này cho tới nay vẫn là bí mật của Giản Mộ An và Mạnh Hi Tông, chưa có
người thứ ba nào biết. Giản Mộ An nói với Mạnh Hi Tông rằng anh muốn
tiêu diệt hết tất cả những dấu tích về sự tồn tại của đám người máy này. Bởi thế hệ Lính đánh thuê trước đây từng lưu truyền một quy tắc bất
thành văn: Nếu gặp phải người máy, giết ngay không cần hỏi. Văn minh
Người máy đã bị tiêu vong từ mấy nghìn năm trước, tên người máy này có
lẽ chính là kẻ sống sót từ thời viễn cổ, lưu lạc ở rìa vũ trụ.
Kể từ sau lần đó, Mạnh Hi Tông chưa từng gặp thêm bất cứ tên người máy
nào, mãi cho đến khi gặp được công chúa. Trên người cô ta rõ ràng có thứ mùi giống hệt người máy. Thứ mùi đó rất nhạt, đến nỗi không thể ngửi
được, những tên lính đánh thuê khác cũng không phát hiện ra, chỉ riêng
anh cảm nhận được.
Anh cho rằng, phía sau công chúa còn có người
thao túng nên thả cô ta trở về mặt đất, tránh rút dây dộng rừng. Nhưng
thực sự không nghĩ được rằng, tên người máy hóa thân thành công chúa này lại vì mong muốn giấc mộng trở nên hoàn mỹ mà đến ý thức của mình cũng
khống chế và niêm phong bằng những trình tự lặp đi lặp lại, hòa mình vào thế giới loài người. Mãi đến tận lúc không biết đã gặp phải biến cố gì, có lẽ là không thể đứng yên nhìn tộc minh bị giết hại nên ý thức của
hắn mới một lần nữa thức tỉnh.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Mạnh Hi Tông bỗng trầm xuống: “Liên Đạc!”
Liên Đạc nghiêm túc: “Có mặt!”
“Trong vòng một tháng, tôi muốn lấy hết toàn bộ số tài nguyên trên tinh cầu
này.” Anh nói với giọng hết sức dõng dạc. “Sau khi hoàn tất, dùng đạn
hạt nhân phá hủy nơi này cho tôi. Tôi muốn cả hành tinh và đám người máy kia không còn tồn tại trong vũ trụ này, dù chỉ là một vết tích... tựa
như chúng chưa từng tồn tại.”
Đường bay về tinh hệ Vĩnh Hằng dài
dằng dặc, lúc Tô Di tỉnh lại, trước mắt cô chỉ có ngọn đèn mờ tối trong
khoang thuyền cùng bầu trời sao bên ngoài cửa sổ. Ý thức chậm rãi hiện
về, ký ức cũng dần khôi phục. Hình ảnh sau cùng là gương mặt lạnh đến
thấu xương của Mạnh Hi Tông cùng thi thể Nguyệt Mặc bị một gã lính đánh
thuê kéo đi.
“Bị thương khi nào vậy?” Một giọng nói trầm thấp
chợt vang lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu, bàn tay to lớn của anh đã nhanh
chóng đưa qua, đặt ở hông và vai cô, xoay người cô lại đối diện với
mình. Khi khuôn mặt anh tuấn của anh hiển hiện ngay trước mặt, trong
lòng Tô Di vô cùng đau xót.
Cô cảm nhận được sự rung động hết
trận này tới trận khác dấy lên trong lòng khiến người ta sợ run. Hóa ra, việc gặp lại anh lại khiến cô cảm động không sao kìm nén nổi. Ánh mắt
của anh an tĩnh như vậy nhưng lại tựa hồ mang theo sức mạnh khiến người
khác khẽ choáng váng.
Cô né tránh ánh mắt anh, nhìn vào bả vai rắn chắc ấy, nói: “Mấy ngày trước... thủ hạ của công chúa chính là cao thủ đại nội.”
“Cao thủ ư?” Trong giọng nói của anh mang theo nét cười châm chọc, anh chăm
chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nói: “Gã đàn ông đó cũng là cao thủ
sao?”
“Tại sao?” Cô hỏi. “Tại sao lại giết anh ta?”
Tuy
rằng Nguyệt Mặc rất tốt, anh ta bị giết hại cũng khiến Tô Di rất mực đau lòng, nhưng Mạnh Hi Tông cũng không phải người hành xử tùy tiện, tuyệt
đối sẽ không chỉ vì một gã đàn ông đụng vào cô mà thẳng tay giết chết
không cần biết lý do. Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân nào
khác.
Không có sự giận dữ và những lời chất vấn như trong dự
liệu, cô chỉ nhẹ nhàng đặt câu hỏi với giọng điệu hết sức bình tĩnh,
điều này khiến trong lòng Mạnh Hi Tông khẽ rung động. Anh đưa tay, khẽ
vuốt ve gò má cô: “Mèo Con, bọn họ không phải là con người.”
Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, run giọng hỏi: “Tất cả sao?”
Mạnh Hi Tông cầm một chiếc đĩa cứng bên cạnh giường, đưa tới trước mặt cô.
“Lúc nào rảnh rỗi, em hãy xem nó. Tất cả đều là người máy.”
Tô Di cầm chiếc đĩa lên xem, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô có rất nhiều
nghi hoặc cần được giải đáp. Nhưng người đàn ông biết rõ câu trả lời
trước mặt này lại không đủ kiên nhẫn để giải thích cho cô hiểu. Anh nhìn cô chằm chằm, tựa hồ trong mắt chỉ có mình cô. Những ngón tay to thô
ráp nắm chặt chiếc cằm thon, xinh xắn của cô, phủ đôi môi lạnh lẽo của
mình xuống.
“Tất cả người máy đều phải chết.” Anh nói khi đang ở
giữa môi lưỡi cô. “Còn nữa, không một người đàn ông nào được phép chạm
vào em.”
Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh xâm chiếm khoang miệng cô,
vòm ngực rắn chắc ép chặt bả vai và vòng eo thon nhỏ ấy. Thế tiến công
mạnh mẽ khiến sự nghi hoặc trong lòng Tô Di bay lên chín tầng mây. Trước mắt, trong lòng, tất thảy chỉ có hình ảnh của người đàn ông này.
Thế nhưng... lúc đó, anh có biết công chúa là người máy không? Anh không
biết thì phải? Bởi khi đó, Liên Đạc và Mộ Tây Đình đều nói, cơ thể của
cô ta trắng mịn như băng tuyết... Còn hình ảnh anh tìm tòi, nghiên cứu
trên cơ thể cô ta nữa... Tô Di chỉ nghĩ mà không dám hỏi. Cô có tư cách
gì để hỏi anh đây?
Nhưng cô biết, có một số việc đã khác rồi.
Trước đây, làm vật cưng của anh, để có thể sống sót, cô dám chủ động lấy cơ thể của mình trao đổi, dám chủ động vượt qua ranh giới, ngậm lấy dục vọng nóng bỏng của anh, tốn công sức lấy lòng anh. Mà nếu như trong tim thực sự có kỳ vọng nào khác đối với anh, muốn thoát khỏi thân phận làm
vật cưng, cô nên tự giải quyết như thế nào mới phải?
Trong mắt
cô, người đàn ông này đã từng là một người thủ đoạn độc ác, kiêu ngạo,
điên cuồng, cao cao tại thượng, không sao với tới. Nhưng bây giờ, ngoài
những đặc điểm này, anh còn rất tình cảm, đáng tin cậy, quyền lực vô
biên và sức hấp dẫn đầy nam tính của một người đàn ông chín chắn và mạnh mẽ. Ngay từ ngày đầu tiên cô đến bên anh, sau bao lần chạy trốn cho tới tận lúc này, anh càng ngày càng dung túng cô, tình cảnh của cô cũng
ngày một thêm nguy hiểm, bởi trái tim anh chính là vực sâu vạn trượng,
nếu muốn nắm bắt được nó, cái giá mà cô phải trả là tan xương nát thịt.
Nếu bên cạnh anh xuất hiện một cô gái khác giống như cô và công chúa mà
không phải người máy thì sẽ thế nào? Tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh
này? Mặc dù có một vài việc, bản thân cô kỳ thực không có cách nào khống chế, nhưng tuyệt đối không thể càng lún vàng sâu, phải kìm cương bên bờ vực thẳm, không thể để người đàn ông trước mặt này biết cô đang nghĩ
gì.
“Vâng!” Cô khẽ đáp. “Tôi sẽ không bao giờ có người đàn ông nào khác.”
Cô ngoan ngoãn vâng lời thế này hiển nhiên chẳng làm cho anh chú ý đến.
Anh nhìn gương mặt cúi gằm của cô, nhớ lại chuyện cô chôn mười đầu đạn
hạt nhân để uy hiếp mình, giờ lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như một chú mèo nhỏ, anh khẽ nở nụ cười, bàn tay to lần sờ dưới chăn, vuốt ve
dọc từ bầu ngực cô xuống dưới thắt lưng.
Nhưng cơ thể nằm trong
lòng anh lại cứng đờ, dường như không có cảm xúc. Mỗi nơi anh chạm vào
đều có thể cảm nhận được sự chống cự không lời. Khi tay anh khẽ chạm vào nơi tư mật, hai chân cô theo phản xạ, tự động khép lại. Tuy hành động
này chỉ duy trì trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi rồi lập tức thả lỏng nhưng vẫn khiến anh cảm nhận được sự khác lạ của cô. Vừa nghĩ tới
đây, tay anh đột nhiên rút về, nâng mặt cô lên.
Trên gương mặt
gầy gò, tái nhợt, đôi mắt cô ửng đỏ, long lanh ánh nước. Ánh mắt an
tĩnh, trong veo, tựa hồ những giọt nước mắt này sớm đã đong đầy khóe mi
cô, bi thương mà sâu lắng. Cảm nhận được nỗi buồn thầm lặng của cô,
trong lòng Mạnh Hi Tông khẽ rúng động.
Anh giữ chặt bả vai, xoay người cô, ép chặt vào cơ thể mình, nói với giọng lạnh lùng: “Không muốn à?”
Tại sao cô lại không muốn?
Hay bởi gã người máy đã chết dưới tay anh kia?
Cô không lên tiếng, đôi mắt ủ rũ rốt cuộc cũng lấy lại vẻ quật cường, nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của anh, không nói một lời. Anh cũng không
nói câu nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau, anh bỗng nhiên buông cô ra, đứng lên. Còn cô lại bướng bỉnh cúi đầu, sau đó không liếc nhìn anh lấy một lần. Mà anh từ trên cao nhìn xuống cơ thể mệt mỏi đầy thương
tích của cô, sắc mặt trầm hẳn đi.
“Một tháng. Hãy dưỡng thân thể cho tốt!”