Trong sinh mệnh dài đến năm nghìn năm của Hình Kỳ Lân, một trăm năm chỉ như
muối bỏ bể. Trong cuộc đời của anh ta, có hơn một nghìn năm là lữ hành
trong cô độc.
Nếu như không phải từng mô phỏng thân phận của
Carlo Chu, anh ta nhất định cũng sẽ giống như Hình Nghị, không ngừng
khinh bỉ những con người thuộc Nhân loại yếu đối và thấp hèn này. Nhưng, đã từng cảm nhận một cách sâu sắc mọi sự đau khổ và sung sướng của
Carlo Chu, cảm nhận sự điên cuồng và tình cảm phức tạp của hắn nên sau
khi thức tỉnh, suy nghĩ của Hình Kỳ Lân vẫn chưa thể thoát khỏi sự mô
phỏng, thậm chí bản thân anh ta còn không muốn thoát ra.
Anh ta
vẫn luôn ghi nhớ mình là người máy, mà người máy thì không có cảm xúc,
càng không có cảm giác vui sướng hay đau đớn vì dục vọng, cũng không có
tâm trạng lo âu thấp thỏm hay thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không ngừng xâm
lược những chủng tộc trên các hành tinh khác không phải bởi cái được gọi là tham vọng chinh phục nực cười đó, mà là vì sự phồn vinh của chủng
tộc. Từng là nền văn minh Người máy đệ nhất huy hoàng, hôm nay chỉ còn
lại một chiến đội nhỏ nhoi của bọn họ. Để tái hiện Đế quốc trong quá
khứ, bọn họ cần phải có thêm rất nhiều thứ. Nhưng lúc này, anh ta còn
muốn những điều khác nữa. Ví dụ như sự sống của Mạnh Hi Tông và Tô Di,
ví dụ như ánh mắt bọn họ nhìn mình, cho dù chỉ có oán hận cũng được.
Cho nên, khi đối mặt với sự chất vấn của Hình Nghị, sau giây phút trầm mặc
ngắn ngủi, Hình Kỳ Lân chợt bật cười, nói: “Hình Nghị, anh sai rồi. Nếu
như chưa từng là con người thì mãi mãi anh cũng không thể hiểu được chút cảm giác kỳ diệu đó đâu.”
“Ý cậu nói là cảm xúc yếu đuối của con người ư?” Hình Nghị lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta bước lên, đi tới trước mặt Hình Nghị. Cơ thể người máy của Hình Nghị cao hơn anh ta một cái đầu, tay anh ta đặt lên lồng ngực kim loại của
gã, nói: “Không, cái em nói chính là những thứ có thể khiến huyết mạch,
cốt tủy, cơ thể và linh hồn anh phải run rẩy, điên cuồng. Ví như lúc mất đi người mà anh yêu nhất, anh sẽ đau khổ đến mức muốn chết đi. Ví như
khi anh tiêu hao toàn bộ thể lực chỉ để đạt đến cao trào… Chỉ khi nào
trải qua rồi thì anh mới biết, mặc dù chúng ta luôn cho rằng loài người
là chủng tộc thấp kém nhất, nhưng những gì mà bọn họ từng trải qua, so
với chúng ta lại tươi đẹp hơn gấp nhiều lần.”
Nói xong những lời
này, Hình Kỳ Lân lễ phép cúi người cáo từ Ngài chỉ huy. Hình Nghị trầm
mặc trong giây lát rồi nở nụ cười. Nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn đánh trống lảng mà thôi. Đoạn nhật ký bị xóa bỏ kia ghi lại hình ảnh
một người phụ nữ có thể đánh thức dãy đá khổng lồ, đó cũng chính là
người phụ nữ của tên loài người xuất sắc Mạnh Hi Tông kia.
Đứa em trai này, tự nhiên lại muốn làm người bảo hộ sao?
Haizz… Gã đi xuống tầng một, ngồi trên sofa, mơn trớn cơ thể láng mịn của Đại Bích như vuốt ve một vật cưng.
Người đá khổng lồ? Chỉ cần một động tác của người đá là đã có thể xoay chuyển được chiến cuộc?
Đợi sau khi cục diện ổn định, gã nhất định phải đi xem thử.
Giữa mùa hè tại Nam bán cầu, tiết trời hơi nóng bức nhưng vẫn dễ chịu hơn
những nơi khác. Điều này khiến cho những tháng cuối thai kỳ của Tô Di
cũng đỡ vất vả hơn nhiều. Cô mặc chiếc váy bầu rộng rãi, ngồi trong
phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy một dòng
người xuất hiện tại lối vào căn cứ ở phía xa xa.
Đám đàn ông mặc
quân phục chỉnh tề, trên tay áo có gắn thêm một đoạn mã số. Quần áo của
họ rất bẩn, suốt cả một ngày, lúc nào cũng nhuốm đầy dầu máy và bùn đất. Nhưng khi bọn họ tan ca trở về cũng chính là thời điểm vui vẻ nhất
trong ngày của Tô Di. Cô mỉm cười, nhìn người đàn ông cao lớn đang tiến
gần về phía mình. Giữa đám lính đánh thuê, anh là người cao to, điển
trai nhất, hệt như số hiệu “001” gắn trên tay áo của anh.
Mạnh Hi Tông vừa mở cửa liền bắt gặp bộ dạng trông ngóng của cô. Theo thói
quen, anh dang rộng vòng tay muốn ôm lấy vợ, nhưng ngay sau đó, anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng toát ra từ cơ thể người phụ nữ của
mình, anh lập tức thu tay về, tránh không để mùi dầu mỡ trên người dính
vào quần áo cô. Cô giương mắt, nhìn toàn bộ hành động của anh, “hừ” một
tiếng rồi nhẹ nhàng bước đến, vùi đầu vào ngực anh. Anh ôm cơ thể mềm
mại của Tô Di, bàn tay to cẩn thận đặt lên bụng cô.
“Sẽ nhanh
thôi, Tô Di!” Anh khẽ nói: “Trong số chúng ta, đã có người tiếp cận được máy bay chiến đấu Rắn Hổ Mang. Ngày phản công của chúng ta sắp tới
rồi!”
Tô Di gật đầu. Rắn Hổ Mang chính là loại máy bay có khả
năng nhảy siêu quang tốc liên tục trong cự ly ngắn. Tô Di biết loài
người không chỉ đảm đương việc lao động khổ sai và làm bia đỡ đạn mà còn gánh vác thêm một chút công việc tạp vụ hậu cần mặt đất. Mặc dù Người
máy không để con người tiếp xúc với những cơ mật quan trọng của bọn
chúng nhưng hai tháng qua, Mạnh Hi Tông và những người khác ẫn không
ngừng thăm dò nội tình của Người máy để tìm cách phản công. Chỉ là cái
giá phải trả phía sau…
Cô cúi đầu, mỉm cười rồi kéo anh đến bên
bàn ăn. “Hôm nay, Ngôn Khanh có mang đến một ít rau tươi. Anh tắm nhanh
đi rồi ra ăn cơm.”
Mạnh Hi Tông nở nụ cười sâu lắng. “Anh muốn ăn không chỉ có rau dưa…”
Tô Di đẩy mạnh anh vào phòng tắm. “… Anh tắm nhanh rồi ra đây.”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Tô Di chăm chú nhìn
những món ăn đơn giản trên bàn nhưng trong lòng suy nghĩ, so với phản
công và giành thắng lợi, lúc này, cô chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là cả nhà mình sẽ được chung sống bình yên.
Trong hơn hai tháng
tinh cầu bị chiếm đóng, Hình Kỳ Lân có tới đây vài lần. Nhờ có anh ta
tác động mà những con người trong căn cứ này không bị lâm vào hoàn cảnh
quá thê thảm. Tô Di cũng coi như nhận được sự chăm sóc đặc biệt. Mặc dù
nghe nói ở những tinh cầu khác đều xảy ra chuyện có người bị giết hại,
thậm chí ở hành tinh Trùng tộc còn từng diễn ra vài lần bạo động lớn,
nhưng tình hình chung so với lúc mới bại trận đã tốt hơn rất nhiều.
“Bịch!” Bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô
Di. Cô giật mình, vội vàng chạy vào phòng tắm. Nước từ vòi hoa sen vẫn
chảy, cơ thể cao lớn chồng chất vết thương của Mạnh Hi Tông lại nằm sõng soài dưới nền gạch, hai mắt nhắm nghiền, chìm vào hôn mê.
“Hi Tông! Hi Tông!” Tô Di kinh hãi, xót xa vạn phần.
Cô cố gắng hết sức mới kéo được anh lên chiếc sofa ở trong phòng khách.
Hơn nửa tiếng sau, Mạnh Hi Tông mới từ từ tỉnh lại. Hai mắt Tô Di đã đỏ
hoe vì khóc, cô ôm chầm lấy anh, nức nở: “Anh làm em sợ muốn chết…”
Sắc mặt Mạnh Hi Tông tái nhợt, im lặng hồi lâu rồi đứng dậy với vẻ bình tĩnh. “Đừng dọa con.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ngất xỉu, lúc trước cũng từng xảy ra một lần.
Lần trước, sau khi bị trọng thương, nghỉ ngơi được vài ngày đã bị người máy bắt đi lao dịch. Khoảng thời gian đó quả thực khiến Tô Di vô cùng đau
khổ. Ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt anh không còn chút sắc máu mà vẫn bị chúng cua đi lao động, khi về nhà lại ho khan liên tục. Thậm chí,
Giản Mộ An còn lén nói cho cô biết, có một lần, trong lúc phi hành, Mạnh Hi Tông còn ho ra máu. Sau đó, thương tích dần lành lại nhưng sức khỏe
của anh không còn được như lúc trước. Buổi tối, hai vợ chồng cùng xem ti vi, đọc sách hoặc mời mọi người đến hội họp, thỉnh thoảng anh lại bất
giác ngủ mất. Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây. Anh chưa bao giờ đả động đến chuyện sức khỏe của mình nhưng đám người Giản Mộ An đều nhìn anh với ánh mắt lo lắng. Tô Di lại càng đau lòng gấp vạn lần.
Nhìn anh cố chấp quay về phòng ngủ, Tô Di gắng gượng để không bật khóc. Cô
chỉ hy vọng sớm tới ngày bình an sinh con ra, để cuộc sống u ám này có
thể kết thúc sớm hơn một chút.
Ngày hôm sau, Mạnh Hi Tông vẫn
tham gia huấn luyện quân sự của Người máy như cũ. Có vẻ như đang tìm
cách tấn công những nền văn minh khác nữa nên Người máy cho quân đội
loài người tạm dừng lao động, chuyển sang điều khiển máy bay chiến đấu,
cùng huấn luyện phi hành với Người máy. Song, Người máy dĩ nhiên cũng đề phòng loài người, với cấp bậc của Mạnh Hi Tông, anh cũng chỉ được giữ
đến chức Phó hạm trưởng pháo đài, vẫn phải tuân theo mọi sự sắp xếp của
Hạm trưởng người máy, chỉ huy quân đội phối hợp huấn luyện. Chẳng qua,
nếu đã muốn phản kháng thì cấp bậc nào cũng không thành vấn đề. Bọn họ
cần phải nhẫn nại chờ thời cơ.
Hôm nay, Tô Di ở nhà ghi chép danh sách quân nhân phản kháng cho Mạnh Hi Tông, đến cuối buổi chiều, bỗng
nhiên có người gõ cửa. Vào giờ này thì chỉ có Hình Kỳ Lân tới thôi, cô
liền bình tĩnh ra mở, chợt thấy hai người máy vác súng trên vai đang
đứng lù lù phía trước.
“Thai phụ.” Một gã người máy nói. “Có lệnh toàn thể phụ nữ có thai đều phải tập hợp.”
Tô Di trong lòng kinh hãi, nhưng hiện tại cô không tiện hành động, càng
không thể đọ sức với người máy, vì thế, cô suy nghĩ một chút rồi đi theo bọn chúng. Tô Di không biết rằng, ngày hôm nay mới bắt đầu bước vào
giai đoạn khổ cực của cô và Mạnh Hi Tông.
Cô bị dẫn lên Báo Săn.
Trên đó có rất nhiều phụ nữ mang thai khác trong căn cứ, còn có những
người vừa sinh xong, bế theo đứa con còn đỏ hỏn trên tay. Không những
thế, trẻ em cũng bị bắt lên, thậm chí, ngay cả đứa con chưa đầy hai tuổi của Giản Mộ An cũng ở trong số đó. Nhìn thấy Tô Di, Tiểu Giản lảo đảo
chạy tới, nắm lấy gấu váy của cô, ngó nghiêng xung quanh. Có lẽ, ngay cả trẻ con cũng cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm này…
Cô và
mấy thai phụ trao đổi với nhau qua ánh mắt. Bọn họ đều là vợ của binh
sĩ, họ dùng tay ra hiệu với Tô Di, ý nói trong người mình có mang theo
vũ khí. Nhưng cũng vô dụng thôi! Bởi khi các cô bị đưa đến bệnh viện lớn nhất thành phố Tự Do, việc đầu tiên chính là khám người. Đám người máy
tịch thu toàn bộ súng ống trên người các cô.
“Chồng của chúng tôi đều dốc sức phục vụ Đế quốc.” Tô Di nói với gã người máy có vẻ là kẻ
cầm đầu ở đây. “Chúng tôi muốn biết tại sao mình lại bị bắt đến đây?”
Gã người máy lạnh lùng liếc nhìn cô rồi nói: “Cô gái, tôi chỉ tiếp nhận mệnh lệnh đưa các cô đến đây mà thôi.”
Các cô bị xua đến một căn phòng, nơi này còn có trên hai mươi người phụ nữ
mang thai nữa. Tô Di chắc chắn rằng những gian phòng khác cũng đã chật
kín bà bầu. Rốt cuộc Người máy muốn làm gì? Không phải bọn chúng đã hứa
trao cho con người những quyền hạn cơ bản rồi sao?
Trong lòng Tô
Di dấy lên một nỗi bất an to lớn. Cô đi tới trước cửa sổ phòng bệnh,
nhìn ngó ra bên ngoài, chỉ thấy không ngừng có xe chở đầy những thai phụ tới đây. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, chiếc điện thoại di động Hình Kỳ Lân đưa lại để ở nhà, lúc rời đi, cô không kịp mang theo. Mạnh Hi Tông cũng không biết cô bị bắt đi. Bây giờ phải làm thế nào đây?
Trực giác mách bảo cô, khi tất cả phụ nữ mang thai đã đến đông đủ, bi kịch sẽ
phát sinh. Cô nhanh chóng đi tới trước cửa phòng bệnh. Bên ngoài cánh
cửa khóa chặt, có một gã người máy canh phòng. Cô với lấy chiếc máy bên
cạnh giường bệnh, đập thẳng vào cửa sổ thủy tinh.
Cửa sổ vỡ tan
tành! Gã người máy bên ngoài gần như lập tức giơ súng lên nhắm thẳng vào Tô Di. Tô Di giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Tôi không có ác ý. Tôi là
người của Trung tướng Hình Kỳ Lân, làm việc cho Trung tướng! Mã hóa
truyền tin của ngài ấy là X9152. Tôi muốn gặp cấp trên của các người.”
Mọi người ở phía sau Tô Di toát mồ hôi thay cho cô. Đôi mắt đỏ ngầu của gã
người máy nhìn cô chằm chằm. “Trung tướng Hình Kỳ Lân ư?”
Tô Di
trầm giọng nói: “Đúng vậy!” Cô đã thuộc lòng quân hàm cấp bậc của Người
máy, lạnh lùng nói: “Trung sĩ, anh còn không mau mở cửa cho tôi?”
Gã người máy chậm rãi bước đi, một lát sau mới quay lại, mở cửa phòng cho
Tô Di. Tô Di bị đưa đến một gian phòng nhỏ. Nơi này trước kia chắc là
phòng của bác sĩ, hôm nay lại không có một bóng người. Cô ngồi bên
trong, lo sợ bất an. Bên trong chiếc áo ngực có một vật sắc nhọn đâm vào da thịt khiến cô nhói đau. Đó chính là con dao giải phẫu mà Carlo Chu
từng đưa cho cô. Mạnh Hi Tông đã nghĩ cách mài nó thành một thanh mỏng
dẹt, giấu vào trong lớp vải. Cô suy nghĩ một lát rồi cẩn thận lấy mảnh
dao ấy ra, cầm chắc trong tay. Một lát sau, có một người máy sải bước đi tới. Gã trước mặt này cao lớn và cường tráng hơn gã lúc nãy, mang quân
hàm Thiếu tá.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Di đã phủ đầu một câu:
“Thiếu tá! Nhiệm vụ lần này của các anh không bao gồm tôi, anh không
nhận được thông báo sao?”
Gã Thiếu tá người máy im lặng một lát,
tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhìn Tô Di chằm chằm. “Một phụ nữ loài người lại
dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó sao?”
Tô Di cười nhạt, nói:
“Tôi là thân tín của ngài Trung tướng Hình Kỳ Lân, trong cuộc tổng tấn
công của Người máy đã lập được nhiều công lao to lớn. Lúc trước, Trung
tướng đã ra lệnh, tôi không cần tham gia vào bất cứ hoạt động lao động
nào. Tại sao hành động ngày hôm nay, các anh lại không báo cho Trung
tướng biết?”
Gã Thiếu tá gật đầu. “Đây là hành động bí mật trong
phạm vi quyền hạn của tôi. Cô ở đây, chờ tôi liên lạc được với Trung
tướng rồi sẽ thả cô về. Nhưng thưa cô, căn cứ vào mệnh lệnh hành động
lần này, con của cô không thể giữ lại. Cho dù là Trung tướng cũng không
thể vượt cấp, can thiệp vào nhiệm vụ mà Ngài chỉ huy đã phê chuẩn.”
Trong lòng Tô Di khẽ run lên, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói: “Thiếu tá, thực ra trẻ con loài người có rất nhiều công dụng.”
Đôi mắt đỏ ngầu của gã Thiếu tá chớp động. “Trước khi trưởng thành, có đủ
sức lao động, chúng chỉ biết lãng phí tài nguyên mà thôi. Ngài chỉ huy
đã cho chúng tôi quyền tùy cơ ứng biến để bảo toàn năng suất. Tiêu diệt
những thứ rắc rối này có tác dụng đẩy mạnh việc phát triển tinh cầu…”
Quả nhiên là vậy! Tô Di cố gắng trấn tĩnh nói: “Nếu như vậy thì xin Thiếu tá cứ tự nhiên!”
Gã Thiếu tá quay người rời đi. Tô Di ngồi trên giường bệnh, toàn thân
không ngừng run rẩy. Phải làm sao đấy? Làm sao để cứu được con cô đây?
Làm sao mới có thể cứu được những người trong bệnh viện này?