Mèo Ngốc Của Anh ! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha

Chương 29: Chương 29: Cho Hạo Minh Đi Chơi




Sáng hôm sau

Cô tỉnh lại, khẽ mở hai mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt phóng to của hắn trước mặt mình, tay hắn hôm cô rất chặt, hơi thở đàn ông dễ chịu phả vào mặt cô. Không cưỡng lại được cô muốn vòng tay lại ôm hắn nhưng mà hành động này không được hợp với tình thế hiện tại, cố gắng tách mình ra khỏi người hắn nhưng càng làm thì hắn lại càng ôm chặt cô. Bất lực cô đành nằm yên.

Trong lòng lo lắng không biết con trai dậy chưa, muôn quay mặt ra xem mà không được, thử cố gắng lần nữa lấy tay đẩy hắn ra, lần này cô làm được . Cô ngồi dậy bóp bóp gáy của mình, rồi nhìn sang chỗ con trai thấy nó vẫn ngủ ngon lành, hôn nhẹ nhàng vào chán nó, cô đứng dậy vào phòng tắm.

Lúc nãy hắn đã tỉnh dậy từ lầu nhưng nhìn thấy cô vẫn ngủ đành nằm im ôm cô 1 lúc lâu. Nhìn thấy đôi môi hoa anh đào mềm mại của cô, hắn lại muốn hôn cô, cúi đầu hôn cô, càng hôn lại càng sâu, hắn đưa lưỡi mình vào liếm láp bên trong khoang miệng của cô. Hôn tới mức mình không thể thở được. Thấy bụng dưới đã nóng dần và căng thẳng. Hắn đành cười khổ ôm chặt lấy cô đè nén giục vọng.

Nghĩ lại thì chỉ mới hôn cô thôi mà dục vọng đã dâng trào, phải nói là cô hấp dẫn hay hắn là lợn giống nhỉ ? Cơ thể cô sát gần với người hắn hơn. Hắn có thể cảm nhận được bầu ngực đẫy đà của cô đang thúc đẩy hắn tấn công cô. Nhìn mái tóc màu tím trước kia đã được nhuộm thành màu hạt dẻ, hắn thấy thật nhớ mái tóc hồi trước.

Thấy mi cô khẽ đụng, hắn nhắm hờ mắt, mọi hành động của cô, hắn có thể cảm nhận và nhìn thấy được, cô là đang muốn cự tuyệt vòng tay của hắn, hắn không hấp dẫn để cô vùi mặt vào tiếp tục ngủ sao, lòng hơi đau nhói, hắn cố gắng ôm chặt cô hơn qua những lần cô cố gắng đẩy hắn ra.

Cuối cu đành phải buông tay ra. Nếu như 3 năm trước cô ở bên hắn ngọt ngào là bao thì 3 năm sau cô lạnh lùng và hờ hững với hắn vạn phần. Thời gian đã trôi qua rồi, có lẽ lúc này hắn nên buông tay thôi, tất cả đều là lỗi tại hắn chưa biết rõ ràng cảm xúc của mình. Sau khi cô đi, hắn mới chợt nhận ra rằng, hắn đã có thói quen dựa dẫm vào cô, đã có thói quen chỉ ăn đồ cô nấu, đã có thói quen tối nào làm việc cũng có cô ngồi đọc sách bên mình, cũng có thói quen tối nằm ngủ phải có cô ôm thật chặt. Bao nhiêu năm qua, từng thói quen này vẫn dai dẳng bám lấy hắn, cô đi rồi hắn càn ngày thấy khó chịu, ăn không cảm thấy ngon, ngủ không cảm thấy thoải mái nữa rồi.

Có lẽ trong nhiều năm qua, cô cũng đã kiếm được người để cô dựa dẫm vào. Trong lòng nói đau một hồi, thật khó chịu. Cho tới bây giờ hắn mới nhận ra, hình ảnh của cô đã khắc sâu vào trong tim hắn mất rồi, còn sâu đậm hơn cả mối tình đầu của hắn Kiều My.

Thấy cô hôn con trai Hạo Minh, hắn cũng muốn được hôn như thế nhưng giờ biết phải lấy ra lý do gì để cô phải làm đây ! Chả lẽ là anh vẫn còn yêu em sao ! Nực cười rõ ràng năm đó hắn đã làm 1 chuyện kiến cô không thể nào tha thứ vậy bây giờ nói câu đó còn có ý nghĩ gì sao. Đành ôm 1 bụng khó chịu nhìn cô vào phòng tắm, hắn cũng lười nhạc ngồi dậy nhìn con trai đã mở mắt nhìn hắn.

- Ba con hỏi ba này, ba con yêu mẹ đúng chứ ? - Hạo Minh hỏi hắn

Khẽ gật đầu đồng tình với con trai, có lẽ chỉ có thể nói ra suy nghĩ với con trai mà thôi.

- Ba có muốn được yêu mẹ thêm lần nữa không ? - Hạo Minh hỏi

Tiếp tục gật đầu đồng tình với con

- Vậy ba nói với mẹ đi - Hạo Minh nói tiếp

- Mẹ con chắc chắn sẽ từ chối mà thôi - hắn nói với con

- Vì ba đã làm tổn thương mẹ sâu sắc nên mới thế thôi - Hạo Minh nói giọng hồn nhiên

- Con biết rồi à ? - hắn cũng khá ngạc nhiên khi con biết chuyện

Hạo Minh gật đầu

- Vậy bây giờ ba sửa chữa lỗi lầm vẫn được mà - Hạo Minh nói

- Vậy con nghĩ xem dì Kiều My làm thế nào bây giờ ? - Hắn nói với con trai

- Ba chưa đăng kí kết hôn, cũng chưa cho dì 1 danh phận, người ngoài sẽ nghĩ là tình nhân - Hạo Minh tiếp tục nói

- Vậy ý con là, ba và cô ấy trên pháp luật chỉ là 2 kẻ xa lạ - hắn nhìn con trai mắt mang ý cười

Khẽ gật đầu, Hạo Minh muốn thở dài vì ông bố của mình quá, rõ ràng còn yêu mà đến mức sống dở chết dở mà lại không giám thừa nhận haizzzz đúng là cà lăm mà

Đúng lúc câu chuyện của hai cha con kết thúc, cô đi từ trong phòng tắm ra lấy khăn lau lau đầu. Thấy con trai và hắn đã dậy, cô đi sang bên giường bế Hạo Minh rồi hôn lên má con 1 cái làm hắn ghen lồng ghen lộn lên. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô khuất sau cánh cửa, cô không thèm để ý tới hắn thậm chỉ chả liếc hắn lấy 1 cái bực mình hắn vào nhà tắm đồng rầm cửa lại.

Cô không biết sáng ra ai đã chọc giận hắn rồi, thôi kệ vậy, hỏi ra chắc hắn nghĩ cô nhiều chuyện, đặt Hạo Minh xuống ghế, cô vào nhà bếp náu vài món để ăn sáng. Hôm nay là chủ nhật, cô có thể dành ra chút thời gian đưa con đi chơi.

Nấu xong bữa sáng cô đặt ra bàn cùng là lúc hắn đi xuống ngồi vào bàn, thấy chìa khoá xe vẫn nằm chỗ cũ, cô chạy ra lấy rồi nhanh tay mặc áo khoác. Hạo Minh thấy thế bỏ dở bữa ăn chạy ra kéo quần cô không cho cô đi.

- Hạo Minh ngoan, lát mẹ lại tới mà, bây giờ còn nhiều việc ở nhà của mẹ cho nên mẹ phải về, con ngoan ăn hết chỗ cơm kia mẹ sẽ tới liền - nói xong cô bế Hạo Minh lên đặt vào tay hắn để hắn dỗ con

Y như cô nghĩ, hắn đã dỗ được thằng bé nín ngay

- Mẹ hứa rồi đó - Hạo Minh đưa ngón út ra với cô

Cô cũng mỉm cười rồi ngoắc tay với Hạo Minh, nhanh chóng rồi đi, để lại 2 bố con ngồi đó.

Hạo Minh ngay sau khi mẹ đi cố gắng ăn nhanh hơn để mẹ mau tới, hắn ở 1 bên cũng khuyên con ăn chậm chậm thôi không hóc.

Sau khi thấy cô vội vàng đi thì hắn cũng không nỡ để cô đi, nhưng chắc nhà cô có việc thật, thôi đành ngậm ngùi nhìn cô đi về vậy.

Khi ra khỏi cửa nhà hắn, cô phóng đi về nhà, thay quần áo, cô mặc 1 cái váy dài qua đầu gối màu trắng, rồi gói quần áo của hắn lại trong 1 cái túi rất đẹp, cùng lúc đó cậu bé Jun chạy ra chắc là cô đi chơi lên đòi đi theo, nhìn xung quanh không thấy Nhã Phương đâu , thiết nghĩ chắc cô đã đi chơi rồi, Jun chắc đã ăn sáng, lấy dây xích gắn vào von cổ của cậu, cô dắt cậu ra xe máy, không quên ghé vào siêu thị mua mấy quyển truyện cho Hạo Minh

Tới nhà hắn, cô dắt Jun vào cầm theo 2 túi đồ, 1 túi cô đưa cho hắn rồi bảo trả quần áo, 1 túi cô tặng cho Hạo Minh, cậu bé cười tươi rồi đặt túi quà trên bàn chạy ra ôm lấy Jun

- Mẹ con chó này đẹp quá của mẹ hả - Hạo Minh hỏi cô

Cô khẽ gật đầu rồi nói

- Nó tên là Jun - Cô nói

- Giống đực ạ - Hạo Minh hỏi tiếp

Cô khẽ gật đầu không để ý người nào đó xám xịt mặt lại. Năm đó cô nuôi chó hắn lại không để ý giới tính của nó, bây giờ thì hối hận vô cùng, lẽ ra năm đó hắn phải đá con chó đó ra khỏi nhà mới phải

Cô tháo dây xích ở vòn cổ cho Jun rồi để vào túi

- Jun con chơi với Hạo Minh lát, tí mẹ dắt 2 con đi chơi - nói xong cô đi vào chỗ bàn ăn

Thấy cả 2 bố con đã ăn xong cô liền thu dọn bát đĩa vào bồn rửa chén

- Mẹ Jun là con mẹ hả , vậy con là anh hay Jun là anh? - Hạo Minh hỏi cô

- Ukm để xem nào, lúc đó thì mẹ nhặt được Jun trên đường rồi đưa đến nhà Bác Vân của con, sau đó đi tới bệnh viện mới biết mẹ mang thai con được hơn 2 tháng - cô nói xong rồi nhìn thằn bé

- Vậy con là anh của Jun rồi - nói xong Hạo Minh nhảy lên lưng Jun

Chú cho cũng đi lung tung quanh nhà để chơi với Hạo Minh, nhưng có vẻ Jun rất cảnh giác với hắn lần nào đi qua chỗ hắn Jun cũng gừ gừ mấy tiếng rồi lại tiếp tục chơi vui vẻ với Hạo Minh

Hắn thì khó chịu với con chó nhưng lại chả thể làm gì, lại ôm lấy 1 bụng tức giận nảy lửa đọc báo.

Cô đi ra trên tay cấm 2 đĩa hoa quả , sau đó lại vào bế 1 khay mấy cốc nước hoa quả ra.

- Mẹ còn nước của Jun nữa - Hạo Minh nói

Cô cười rồi vào phòng bếp lấy ra 1 bát sữa lạnh, Jun uống lấy uống nể

- Hôm nay là chủ nhật tôi muốn đưa Hạo Minh đi chơi có được không - cô quay ra nhìn hắn nói

Thấy cô bắt chuyện với mình, hắn 1 bụng tức liền tan biến cười cười nói

- Tôi cũng muốn đi - hắn nói

- Anh ở nhà đi, tôi sẽ trả lại Hạo Minh không bắt thằn bé lo đâu mà sợ - cô nói rồi quay nhìn Hạo Minh đang chơi với Jun

Thấy cô không cho hắn đi, trong lòng thấy không vừa ý

- Được nhớ chăm sóc thằng bé cẩn thận - hắn nói

Quay ra mặt mày khó chịu. Thấy cô cười vui vẻ, chơi với con chó và Hạo Minh. Đến chó cô còn cười sao hắn cô lại không, hai mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào con chó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.