Mèo Ngốc Của Anh ! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha

Chương 23: Chương 23: Mẫu Tử Chia Ly




Sau khi sinh, đã 1 tháng ở cữ của cô trôi qua, ngày ngày cứ tới bữa là bà hắn lại mang đồ ăn tới bổ dưỡng cho cô, bà nói phụ nữ sau khi sinh phải bồi bổ nhiều mới có sữa cho em bé bú, nghe vậy mà cô ăn càng nhiều để có càng nhiều sữa cho con, sợ con không có sữa uống, có lẽ đó là suy nghĩ trẻ con nhất mà cô từng nghĩ

- Oe, oe, oa,oa - Hạo Minh kêu lên

Mắt to tròn đáng yêu, hai má phúng phính chỉ muốn cắn cho cái, bé con rất ngoan, cả ngày nằm trong nôi cũng không khóc, đến bữa ăn không khó tính giống mấy đứa trẻ cô từng gặp, cứ tới bữa ăn lại khóc thét lên khiến mấy bà mẹ đau đầu nhức óc với việc cho con ăn. Riêng cô rất nhàn nhã, phải chăng Hạo Minh nghĩ cho mẹ cho nên không khóc ngoan ngoãn ăn ngon lành, ăn xong cậu bé còn ợ vài tiếng làm cô cười ngọt ngào.

Ngày ngày, mẹ nuôi cùng anh hai lúc nào cũng tới chơi với Hạo Minh, anh hai còn bảo, sau này con nhớ phải điển trai như bác nghe chưa, còn mẹ nuôi cô đứng bên cứ ca thán bài ca " Đừng giống bác cháu từng tuổi này vẫn ế nhăn răng ra " làm cô buồn cười, anh hai hơn cô 2 tuổi tính ra thì cũng còn trẻ mà cho nên không phải lo lắng chuyện cưới vợ. Kể cả ổng mà có 50 tuổi cô cũng kiếm được vợ cho ổng. Đó cũng là đạo lý sống của cô yêu bất chấp tất cả

Mà kể từ lúc sinh con xong, hắn ngày nào cũng về muộn hơn, có khi 1 tuần liền không về nhà, cô cũng không quản hắn nữa, vốn dĩ sau khi mẹ và anh đi công tác cô sẽ ly hôn luôn. Giờ tuy tình cảm cô dành cho hắn rất nhiều nhưng cô nghĩ chỉ cần có thời gian cô sẽ quên được hắn, sau khi ly hôn, cô sẽ kiếm việc làm để nuôi con, còn phải chi tiêu nhiều khoản nữa, còn phải mua nhà nữa, tuy trong nhiều năm qua, tiền của cô cũng nhiều nhưng đã phần đều là mẹ và anh hai cho, còn tiền của cô trong tài khoản cũng chỉ có mấy chục triệu, suốt thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, cô đã sống tự lập, đi làm kiếm tiền tại mấy quán cafe hay làm cho mấy bếp hắn, lương tháng cũng tạm ổn cộng thêm tiền mẹ và anh cho chắc cũng đủ mua nhà.

Nghĩ tới đây, cô lấy máy tính ra, liên hệ với mấy công ty bất động sản nổi tiếng để tìm nhà, sau khi xem mấy ngôi nhà công ty ấy giới thiệu thì cô cũng ưng ý được 1 ngôi, căn nhà rộng khoảng gần 150km2 giá cả cũng phải chăng lại là công ty làm ăn có tiếng thế là cô gọi điện liên hệ luôn với công ty.

Sau khi nói chuyện xong với nhân viên, cô đã quyết định được ngày xem nhà, tắt máy điện thoại, cô tới bên cạnh Hạo Minh bé con lên cô hôn bé con 1 cái, ôi đáng yêu quá muốn căn quá cơ, không biết con giống ai mà đáng yêu thế nhỉ. Đột nhiên cô nghĩ lên đặt biệt danh cho con và 1 ý tưởng hiện ra trong đầu con

- Gấu ơi - cô gọi Hạo Minh 1 tiếng

Bé con đáng yêu quơ quơ tay với cô còn nở nụ cười thật tươi, chơi với con được 1 lúc thì hắn về, thấy hắn về cô cũng chẳng buồn nói , trong lòng cũng hơi ngạc nhiên vì hôm nay trời chưa tôi mà hắn đã về người cũng chẳng có mùi rượu thất lạ cô cũng muốn hỏi nhưng lại sợ hắn nghĩ mình lắm chuyện nên thôi

- Đưa tôi bế con - hắn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa tay ra đỡ lấy bé con của cô

Thấy tay trống vắng co nuối tiếng đưa bé con cho hắn, nhìn hắn chơi với con thực là vui vẻ, trong lòng cô có 1 chút hạnh phúc cùng 1 chút đau nhói.

- Em đặt biệt danh cho con là Gấu nhá - cô nói với hắn

Hắn chẳng nói gì, dường như ngầm đồng ý với cô. Đột nhiên hắn lên tiếng

- Lần trước.....lúc cô tới công ty - hắn nhắc lại chuyện cô bắt gặp hắn ngoại tình

Đột nhiên tim thắt chặt lại, bao nhiêu cảnh tưởng hôm đó ùa về, cô nắm chặt tay lại, cố gắng bình tĩnh rồi nói

- Chuyện hôm đó em đã nhìn thấy và em muốn anh cho em 1 lời giải thích - cô nói rồi quay mặt ra nhìn vào mắt hắn

- ......... - không nói gì cả hắn im lặng

Thấy sự im lặng của hắn, sự thờ ơ của hắn, vẻ mặt bất cần của hắn, cô lấy hết dũng khí tiếp tục nói,

- Vậy anh thừa nhận mình ngoài tình.........thế chúng ta ly hôn đi - cô nói với hắn

Lòng cô đau như cắt, cố gắng kiềm chế để những giọt nước mắt không rơi, cố gắng không để hắn thấy vẻ yếu đuối của cô.....

Thấy cô mạnh mẽ kiên cường, trong ánh mắt còn có 1 sự kiên định thoáng qua, anh thấy khó chịu vô cùng và có cảm giác hụt hẫng, nhưng mà người con gái hắn yêu trước đây đã quay trở lại, 1 cô gái giống Kiều My , 1 cô gái hắn yêu say đắm suốt bao nhiêu năm, năm đó cô ấy không có chết, cô ấy vẫn còn sống, ba hắn đã nói dối hắn rằng cô ấy chết nhưng thực ra Kiều My vẫn còn sông, còn sống vè quay trở lại tìm hắn, cô ấy mong hắn và cô ấy có thể trở lại nhũng tháng ngày yêu nhau say đắm sau bao nhiêu năm xa cách cô ấy nói rất nhớ hắn hắn cũng vậy khi gặp Kiều My hắn đã gần như sắp khóc , điều này cho thấy hắn còn yêu Kiều My rất nhiều yêu còn hơn cả đối với cô người hắn từng sánh vai trên lễ đường....

Nếu như cô đã không nguyện ý ở bên hắn, hắn cũng không muốn ép cô ở bên cạnh mình bởi vì sợ cô sẽ bị tổn thương rất nhiều, nhưng tại sao hắn lại thấy tim đau nhói vì cô nói như vậy nhỉ, dù yêu Kiều My nhưng sao khi cô nói muốn ly hôn trái tim anh như bị ai bóp nát, rất đau.....

- Tôi muốn quyền nuôi dưỡng con - hắn nói

Dù cho cô có muốn ly hôn nhưng bé con kia là con của hắn, hắn sẽ không để máu mủ của mình rời đi dù cho có làm cho cô đau khổ, biết rằng con là do cô mang nặng đẻ đau 9 tháng mười ngày, biết là con là máu thịt của cô nhưng trong huyết quản của bé con cũng chảy dòng máu của hắn nữa, hắn ngàn vạn lần sẽ không để con rời xa mình, dù cho sau này con sẽ đòi tìm mẹ, sẽ khóc rất nhiều nhưng hắn tin Kiều My sẽ làm được 1 người mẹ tốt thay thế vị trí của cô trong lòng bé con hắn tin là như vậy

- Không được, anh muốn cái gì tôi co anh cái đó nhưng ngàn vạn lần đừng cướp con của tôi - cô túm cổ áo của hắn khóc nấc lên

Nhìn nhưng giọt nước mắt của cô, hắn muốn ôm cô vào lòng để dỗ dành nhưng là sao bây giờ, hắn và cô cả hai người đang chuẩn bị ly hôn, từ giờ quyền được an ủi cô đã không còn dành cho hắn, rồi sau này cô sẽ nằm trong vòn tay của 1 người khác hắn, hắn biết, lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên yêu cô khi mà chưa quên được Kiều My, giờ trong đầu rất hỗn loạn hắn muốn được yên tĩnh. Gọi cho mấy người hầu ngăn cô lại, rời khỏi nhà , bé theo bé con tiếng khóc cù tiếng gọi của cô vẫn vang vọng.

- Trả lại con cho tôi, đồ khốn mau chả lại con cho tôi - cô cố gắng chạy theo nhưng lại bị ngăn lại bởi người hầu

Con ở ngay trước mặt mà cứ thế bị bế đi, người làm mẹ như cô bất lức nhìn con bị cướp mất, cảm giác như sắp chết vậy

- Van xin anh trả con lại cho tôi - cô vùn ra khỏi đám người hầu chạy tới túm lấy chân hắn

Để giữa lại con cô bất chấp tất cả, ngay cả cái thể xin cũng vất luôn đi cúi đầu van xin hắn trả lại, nhưng lạnh lù làm sao, hắn gọi người ra giữa cô lại cứ thế bế bé con đi, nhìn con trai khuất sau cảnh cửa cô khóc thét lên

- Oa oa oa - bé con như biết phải xa mẹ cũng khóc vang lên

Có phải hắn quá tàn nhẫn không ? hắn tự đặt cho mình 1 câu hỏi cho mình

Bế bé con vào nôi mini ở trong xe hắn, hắn lái xe về nhà chính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.