Ông lão tóc trắng cúi người, từ túi vải bên cạnh móc một hộp gỗ nhỏ tiện tay ném cho Cố Chi Thanh.
"Đây là?" Cố Chi Thanh giơ tay bắt lấy chiếc hộp.
"Một món bảo vật bạn tôi tặng, cậu mở nó ra nhìn thử xem."
Cố Chi Thanh mở hộp ra, nằm trong chiếc hộp chạm khắc hoa văn tinh xảo là hạt châu đỏ thẫm được bọc bằng vải nhung, hạt châu toàn thân óng ánh trong suốt, nhưng dị thường cứng rắn, không giống như đan dược có thể nuốt.
"Lão lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ mang máng vật này chỉ hữu dụng đối với linh vật, ngoài nó ra hoàn toàn không biết, ngay cả tên cũng..." Ông vuốt râu mép, lại nắm nắm tóc, lộ ra vẻ mặt khổ não.
" Bách Giáng Châu?"
"Đúng đúng, là tên gọi này! Cậu sao biết được?" Ông lão vỗ bàn, vò loạn đầu tóc bù xù, hoàn toàn chẳng có bộ dáng đứng đắn, hệt như một lão ngoan đồng*.
*Lão Ngoan Đồng là biệt hiệu của Chu Bá Thông - là một nhân vật trong tiểu thuyết "Xạ Điêu Anh Hùng Truyện" của Kim Dung. Ông được mô tả là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con. (Từ l"ão ngoan đồng" cũng từ đây mà ra)
Cố Chi Thanh vô cảm giải thích: "Bởi vì nó được khắc trên đó."
Vừa nãy dựa vào phản quang, Cố Chi Thanh đã nhìn thấy hạt châu có kích thước bằng ngón tay út trên đó ba ký tự nhỏ được khắc bằng chữ Hán phồn thể - Bách Giáng Châu.
Ông lão lúng túng nở nụ cười, ngượng ngùng từ túi móc ra hai viên ngọc mỏng manh nói: "Cái này cho cậu, thời điểm đưa rượu cho tôi thì bóp nát nó, tôi sẽ tự xuất hiện. Cái thứ hai này, coi như đền đáp cho cậu."
"Nhưng hạt châu này..." Cố Chi Thanh còn chưa nói xong, trước mặt nào còn cái bóng ông lão.
Chậc, chạy trốn thật nhanh.
Ánh tà dương loang lổ bóng cây, dần tối rừng hoa đào chỉ còn hoa tàn lá rụng, trước mặt còn dư lại vài chén rượu ngã trái ngã phải, gió thổi qua lấy đi nhiệt độ đầu ngón tay. Dù cho trước mắt là khung cảnh tiêu điều, nhưng trái tim Cố Chi Thanh vẫn ấm áp, bởi vì xúc cảm lông xù trên tay anh luôn có thể chữa lành tim anh, như thể lữ khách phiêu bạc tìm được ánh đèn thuộc về chính mình.
"Đi thôi Miểu Di, chúng ta trở về." Cố Chi Thanh tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng ôm sát mèo nhỏ đang say ngủ trong tay.
...
Trở về nơi ở tạm thời, Cố Chi Thanh lo lắng không biết nên tắm cho Miểu Di đang ngủ say như thế nào.
Miêu bệ hạ mơ thấy mình bị rơi vào một vò rượu lớn, mèo ta liều mạng duỗi thẳng bốn chân ngăn ngắn, nhưng vì cân nặng nó càng chìm xuống. Mèo ta tiếc nuối nghĩ, nếu bây giờ có thể giảm được phân nửa cân nặng, nó tình nguyện mỗi ngày ăn ít đi hai con cá nhỏ còn hơn!
Cố Chi Thanh chống đầu nằm cạnh Miểu Di, hiếu kỳ nhìn con mèo trên giường, tự hỏi nó mơ thấy gì, đột nhiên làm ra tư thế chúc mừng năm mới*. Sau khi quan sát một lúc, Cố Chi Thanh xấu xa bất ngờ nắm chặt bốn cái móng vuốt của Miểu Di, buộc nó dừng lại động tác.
Trong mộng Miểu Di tan vỡ, tại sao chân nó không thể cử động tựa như bị trói vậy, tại sao trời cao tàn nhẫn lại cướp đoạt quyền lợi giãy dụa của nó! Còn có Đại Ma Vương chết tiệt kia, sao còn chưa tới cứu giá? Chẳng lẽ bởi vì ghét bỏ chính mình ăn nhiều mà muốn bóp chết một tiểu sinh mệnh đáng yêu này hay sao...
Một cảm giác ngột ngạt đánh gãy suy nghĩ lung tung của Miểu Di, nương theo cái hắt hơi, rốt cục Miểu Di đã thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp này.
"Tỉnh rồi?" Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc, đập vào mi mắt là khuôn mặt tuấn tú của Cố Chi Thanh vì lo lắng mà đang tiến lại gần.
"Meo meo meo meo meo!" Nhà ngươi, nhà ngươi cư nhiên muốn dìm chết trẫm!
Miểu Di tức giận không chỗ phát tiết, giơ móng vuốt định cào cấu trước mặt anh.
Móng thịt nho nhỏ dễ dàng bị Cố Chi Thanh chặn lại cầm trong tay, anh bất đắc dĩ mỉm cười: "Tại sao vừa tỉnh lại liền nổi nóng rồi?"
"Meo meo meo meo meo!" Tại sao? Lẽ nào trong lòng anh không có số B sao!
*Câu gốc 难道你心里没点B数吗!Theo như mình tìm hiểu thì nó mang nghĩa hơi thô tục. "Trong lòng ngươi không có số B sao?" Vốn là ở đông bắc Thiên triều chính là một lời nguyền rủa. Đây là một câu hỏi tu từ, "số" ở đây chỉ cách xử lý sự việc hoặc các biện pháp đối phó để ứng phó với các sự kiện đã xảy ra, và câu hỏi tu từ "không số" có nghĩa là "một số", nghĩa là hiểu và thông cảm. Khi nói đến phương pháp xử lý của nó, điều này không nhất thiết có nghĩa là nó là một điều tốt. "B" đóng vai trò là "fuck" trong tiếng Anh, đây là từ thường được sử dụng khi bạn tức giận, khi hỏi người khác như vậy, người hỏi thường ở thế chủ động và người được phỏng vấn ở thế bị động.
"Được rồi, chúng ta đi tắm rửa thôi."
"Meow!" Không tắm!
"Thật sự không tắm sao." Tuy rằng không hiểu miêu ngữ thế nhưng Cố Chi Thanh nghe ra ý cự tuyệt.
"Meow!" Không tắm!
Miểu Di không chút nhân nhượng.
"Tắm xong sẽ có cá nhỏ ăn." Cố Chi Thanh xuất đòn sát thủ, một điều kiện mà Miểu Di không bao giờ có thể từ chối.
"Meow." Thành giao!
...
Cố Chi Thanh đặt Miểu Di vào bồn tắm, Miểu Di cố nén sự khó chịu khi bộ lông ướt dính vào da, chịu nhục chờ thống khổ qua để có cá ăn.
Cố Chi Thanh biết Miểu Di không thoải mái, vì lẽ đó dùng tốc độ nhanh nhất chiến đấu tắm giặt sạch sẽ. Đương anh dùng máy sấy giúp mèo con thổi khô lông, Miểu Di vẫn cứ vùi đầu vào ngực Cố Chi Thanh như thường lệ. Nó không thích con quái vật vo ve này chút nào.
Tắm xong, Miểu Di đội bộ lông xõa tung bị Cố Chi Thanh cưỡng chế ôm vào ngực cho ăn.
Tất cả là do mỗi lần ăn uống nó đều ngấu nghiến, hoàn toàn không cân nhắc đến việc dạ dày của mình có thể tiêu hóa được không, dẫn đến mỗi lần đều chịu nhiều đau khổ.
Cố Chi Thanh tận lực xé nhỏ cá khô đút mèo con ăn từng chút một. Nhưng lần nào Miểu Di cũng chưa nuốt xuống lại cứ tiếp tục đón thức ăn, liều mạng xen vào tay Cố Chi Thanh đang cầm con cá khô.
"Chậm lại, nuốt vào trước, sau đó sẽ đưa cho em." Cố Chi Thanh bất lực đè đầu nhỏ rục rà rục rịch, lại dùng ngón tay dán một ít nước đút Miểu Di.
Mèo ta có chút oan ức, nó đã rất đói rồi, nhưng người này vẫn không nhanh không chậm đút cho nó, đơn giản ăn chưa đã nghiền.
Nhìn thấy ngón tay của người trước mặt duỗi ra, Miểu Di cấp tốc cướp đồ ăn trên đó còn không quên tức giận cắn Cố Chi Thanh một hồi.
Răng nanh sắc bén trừ điểm đau đớn nhè nhẹ, ngoài ra còn mang theo một trận tê dại. Mỗi lần đút Miểu Di, đầu lưỡi nhỏ nhắn khẽ liếm nhẹ bụng ngón tay, lưu lại cảm giác ướt át mềm nhũn.
Cố Chi Thanh kinh ngạc hạ thân anh cư nhiên nổi lên phản ứng, có phải anh độc thân quá lâu, Miểu Di tùy tiện chạm vào đều có thể nhấc lên ngọn lửa.
Ôm lấy mèo nhỏ tạc mao*, Cố Chi Thanh vùi mặt vào bộ lông bồng bềnh của Miểu Di hít một hơi sâu, mùi sữa tắm nhàn nhạn quanh quẩn bên chóp mũi. " Miểu Miểu, nếu em là người thì tốt rồi, như vậy ta có thể cùng em sống lâu hơn chút nữa. "
*xù lông hay còn chỉ người dễ cáu giận
Ăn xong xuôi, Miểu Di nằm giữa giường ngay cả mí mắt chẳng thèm nhúc nhích, tùy ý Cố Chi Thanh thưởng thức đệm thịt của mình, theo thời gian trôi qua, nó trở nên buồn ngủ.
Loại tháng ngày ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn này thật tốt quá đi.
Sau khi Cố Chi Thanh hít mèo đủ kiểu, anh chợt nhớ ra bảo vật mà lão đạo sĩ đã ban tặng, liền đi tới xem xét kỹ lưỡng, nhưng bất luận lần mò hạt châu này thế nào vẫn không nhìn ra chân tướng.
Rơi vào đường cùng chỉ có thể bỏ cuộc. Tiện tay quăng hạt châu xuống giường, xoay người bước vào phòng tắm.
Qua hồi lâu, Miểu Di ung dung tỉnh lại, cúi người vươn vai sờ bụng, nó buồn bực phát hiện mình lại đói rồi.
Nhìn quanh không tìm thấy Cố Chi Thanh, nhưng phát hiện một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp mở toang, bên trong không có thức ăn, chỉ có một viên tròn màu đỏ.
Miểu Di cúi người đánh hơi, ngay lập tức nhận ra đó là viên tròn khác thường. Một mùi thơm kỳ lạ từ bên trong tản mát ra, nó chỉ ngửi mùi vị thôi cũng đã cảm thấy rất thoải mái.
Một loại ý tưởng kỳ quái dẫn dắt nó ăn thứ này.
"Ăn nó, ăn xong sẽ không đói bụng nữa."
Ma xui quỷ khiến Miểu Di vươn lưỡi ra, thời điểm khôi phục tinh thần thì viên tròn đã ở trong miệng. Mèo ta tàn nhẫn quyết tâm cắn một nhát, phảng phất nghe được thanh âm hàm răng vỡ nát, mà viên tròn nhỏ cũng bị nó nuốt xuống.
"Meow!" Đau quá!!!!!
Không bao giờ dám ăn uống bừa bãi nữa!
Nghe tiếng kêu rên Cố Chi Thanh vội vã chạy tới, đập vào mắt anh chính là con mèo nhỏ với đôi mắt đẫm lệ, mà bảo vật chứa trong hộp đã không còn thứ gì.
Hết chương 17.
Tư thế chúc mừng năm mới là tư thế chắp hai chân lên trước, như này đây (Dễ thương xĩu luôn ý)