Biên tập: R Bê Đê
“Nguồn sức mạnh tràn ra từ người tang thi khi chúng thật sự bị giết rốt cuộc là gì?”
Đương nhiên là chọn cách sau nhưng không có nghĩa Phương Hoà và Lê Chấn đi bộ về nội thành, cho dù dị năng của họ rất nhanh, tốc độ khôi phục cũng không chậm nhưng chắc chắn là mệt chết.
Phương Hoà thấy trong không gian có xe Lê Chấn bỏ vào, cũng không biết hắn lấy ở đâu, có lẽ là ở nhà hàng nông gia nhạc, trong đống xe đủ các loại đấy thậm chí còn có một chiếc việt dã không tồi.
Phương Hoà mang xe việt dã ra ngoài, nhìn vẻ ngoài ngầu lòi của nó liền chảy nước miếng, loại xe này ở mạt thế chính là Thần khí đó, lúc tang thi cấp thấp còn rất đông có thể dùng chiếc xe này nghiền nát chúng, hơn nữa nó có thể đi trên mọi địa hình. Lê Chấn có thể nhặt được một chiếc xe như vậy đúng là may mắn.
Nhưng mà nói đi cũng nói lại, Phương Hoà lúc ở mạt thế chưa từng lái xe, mà cậu cũng không biết lái. Lúc mạt thế tới cậu chỉ 8 tuổi, cùng lắm là từng đi xe hơi thôi.
Sau đó chính là gần mười năm bị hành hạ trong phòng thí nghiệm, cuối cùng vất vả lắm mới có thể hợp tác cùng các vật thí nghiệm khác trốn ra ngoài, dựa vào dị năng của mình mà sống sót trong mạt thế, lẩn trốn thợ săn tiền thưởng suốt ba năm tiếp theo, kể cả là người hay vật Phương Hoà cũng rất ít tiếp xúc.
Chưa nói gì tới qua mười mấy năm tận thế xăng dầu vô cùng khan hiếm, thế nên số xe có thể đi được đều nằm trong tay một số căn cứ.
Phương Hoà hưng phấn nhảy lên bám vào vuốt cửa muốn mở cửa xe, bi ai chính là với trọng lượng của một con mèo con như cậu rất khó để kéo được chốt xuống, huống hồ cửa xe đã mở khoá đâu.
Lê Chấn nhìn mèo con phấn đấu, đi tới, dùng sức mạnh vô hình của mình đấm vỡ kính xe, những mảnh kính vỡ rơi hết vào bên trong.
Phương Hoà giật mình, không kịp phản ứng vẫn đu trên chốt cửa, sau đó bị tiếng chuông báo động của xe làm cho giật mình, im lặng liếc nhìn Lê Chấn. Đây chính là phương tiện đi lại của họ sau này đấy, con sen ngu ngốc không biết quý trọng gì cả, một phát đập hỏng kính xe rồi.
Lê Chấn đứng bên cạnh giật giật lông mày, hắn nhấc chân đá một cái vào thân xe, cả xe cũng theo đó lắc lư theo. Không biết hắn có đá hỏng bộ phận nào của xe không mà chuông báo động không kêu nữa.
Thôi kệ đi, không chừng sau này còn có thể gặp được chiếc xe tốt hơn, người này thích phá thế nào thì phá thế nấy đi.
Phương Hoà dùng sức nhảy vào bên trong xe, dùng dị năng hệ phong gạt hết mấy miếng kính xuống rồi đứng trên ghế lái.
Phương Hoà nghiêm túc nhìn xung quanh, duỗi móng vuốt ra chạm vào vô lăng nhưng bất hạnh là chân cậu quá ngắn, chút nữa là từ trên ghế ngồi ngã xuống.
Phương Hoà nghĩ dù cậu có dùng dị năng thì việc một con mèo con lái xe cũng không khả thi cho lắm, cái vô lăng còn lớn hơn cậu, chẳng lẽ cả người cậu nằm úp trên cái vô lăng để lái xe?
Cho nên ý định tự lái xe của cậu cứ thế chết non, Phương Hoà lại nhìn về phía Lê Chấn đang đứng ngoài xe.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà, hắn bỗng kéo cửa xe ra một cách vô cùng bạo lực, lại nhấc Phương Hoà từ ghế lái sang ghế phó lái, còn mình thì ngồi xuống.
Phương Hoà còn đang băn khoăn là khởi động xe kiểu gì thì thấy Lê Chấn lấy ra một cái chìa khoá cắm vào ổ khoá.
Phương Hoà nhìn cửa kính bị đập vỡ, nhìn cái cửa bị Lê Chấn kéo hỏng. Anh có chìa khoá thì anh đập kính xe làm mịe gì? Cái đầu tang thi này đúng là không có tí gì gọi là logic cả.
Lê Chấn chính là nhân lúc Mèo Con nhà mình ngủ mà kiếm được hẳn một bộ sưu tập xe ở ven đường.
Ban đầu Lê Chấn cũng không định mang xe vào không gian, dưới cái nhìn của hắn thì những thứ Mèo Con mang vào không gian đa số là thức ăn, hắn cũng không nghĩ xe này có tác dụng gì, chỉ là có một con tang thi đột nhiên lao ra từ xe muốn cắn Mèo Con trong lòng hắn nên Lê Chấn tiêu diệt nó luôn.
Giết xong thì Lê Chấn phát hiện một cái chiếc khoá rơi ra từ trong thân quần áo rách nát của nó, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhặt lên, khó hiểu nữa là hắn lại cảm thấy nó sẽ có ích nên mang vào không gian. Thế nên suốt dọc đường, trừ các loại lương thực mà Mèo Con thích, Lê Chấn còn sưu tập thêm một bộ sưu tập xe.
Kỳ thực Phương Hoà cũng không để ý, trong không gian trừ các loại xe hơi thì còn có hai chiếc máy kéo, ba chiếc xe ba bánh.
Lúc Phương Hoà bất lực nhìn ra ngoài cửa thì Lê Chấn nhấc cậu đặt lên đùi mình.
Phương Hoà đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng, dù trước đây cậu từng ngồi xổm ở vị trí này rất nhiều lần, nhưng mà cậu không thể bình tĩnh trong giờ phút này được, nội tâm Phương Hoà xoắn lại thành mớ bòng bong, nghĩ tới thứ ở giữa hai chân Lê Chấn mà cậu nhìn thấy dưới nước.
Phương Hoà nghĩ cậu sẽ nhảy khỏi đùi Lê Chấn rồi ngồi ở ghế phó lái, nhưng không biết cơ thể cậu bị làm sao nữa, lúng túng vl nhưng cậu vẫn cuộn người an phận nằm trên đùi hắn, còn vô thức kêu meo meo nữa.
Phương Hoà liền nằm thoải mái chờ Lê Chấn lái xe, nhưng Lê Chấn ngồi một hồi lâu vẫn chưa làm gì, Phương Hoà duỗi cổ, trên đầu rơi xuống vài tia hắc tuyến nhìn hắn cứng ngắc ngồi đó, tay chỉ đặt trên vô lăng.
Vốn dĩ cậu tràn trề tin tưởng với Lê Chấn, Phương Hoà liếc mắt nhìn chìa khoá còn chưa xoay, nghĩ lại xem để Lê Chấn lái xe thì có phải một ý hay không.
Phương Hoà rất mệt mỏi dùng vuốt mèo xoay chìa khoá xe, Lê Chấn lúc này lại vươn tay vuốt ve lưng cậu, sau đó đạp chân ga lao xe đi.
Méo, cái tốc độ khỉ gió gì thế này.
Phương Hoà lập tức bám chặt quần áo Lê Chấn, toàn thân dường như dính chặt vào bụng hắn.
Nệm thịt của Phương Hoà có thể cảm nhận rõ ràng cơ bụng săn chắc dưới lớp áo của Lê Chấn, tay mèo tự động giật giật, cố gắng quay đầu đi nơi khác nhìn phong cảnh ngoài xe, vuốt mèo cơ bản không có ý định bám vào chỗ nào khác.
Khả năng lái xe của Lê Chấn khiến cậu bất ngờ, tình huống xe tông cũng không xảy ra giống Phương Hoà tưởng tượng, một đường cứ thế an ổn chạy.
Đến đoạn đường có xe chắn, Lê Chấn vẫn có thể dễ lái qua, nếu không thể tránh thì điểm tốt của xe việt dã với khung xe cao có thể đi vòng qua từ khoảng đất trống hai bên đường.
Qua khỏi nhà hàng nông gia nhạc và đập nước, đi xuyên qua đường hầm thì cả hai gặp được chướng ngại vật không thể vượt qua.
Đó là hai chiếc xe lao vào nhau, trong xe không thấy có người, cũng không thấy tang thi. Có thể là có người sống sót nhưng sau đó đã chạy trốn đi chỗ khác.
Lê Chấn lại rất đơn giản thô bạo, ôm Phương Hoà xuống xe rồi đấm một cái hai cái xe đang chắn đường kia đùng một cái nổ tung.
Phương Hoà nằm trong lòng Lê Chấn nhìn hai cái xe bay tan tành kia, đây xem như lần đầu cậu được trực tiếp hiểu về sức mạnh tấn công từ xa của Lê Chấn.
Sau một đoạn đường thuận lợi thì xe của họ lại bị chặn lại, có rất nhiều xe con, xe tải đâm vào đuôi nhau thành một hàng dài, Lê Chấn không có cách nào lái tiếp.
Phương Hoà thu xe vào không gian, một mèo một người bắt đầu đi bộ, ngay khi họ vừa đi qua thì từ trong những chiếc xe bị đâm méo mó có một âm thanh yếu ớt cầu cứu.
“Cứu, có ai không? Cứu tôi với.” Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải tai mèo của Phương Hoà nhạy bén thì đã không nghe thấy rồi.
Phương Hoà giật giật tai, nhìn về phía họ đang đi có mấy chiếc xe đụng vào nhau thành một đám hỗn độn, ở đó có một chiếc xe con bị xe chở hàng lao vào, bị nghiền nát hơn một nửa, mà âm thanh kia phát ra từ chiếc xe con bị thùng hàng của chiếc kia lớn kia đè lên.
Một đám tang thi vây quanh chiếc xe con, nhưng cũng vì cửa xe bị chặn nên bọn chúng không tóm được người trong xe.
Phương Hoà từ khe khở nhìn thấy một người toàn thần đều là máu nằm trong xe, không biết là máu của chính người đó hay của người khác.
Nhưng Phương Hoà nhìn biểu cảm Lê Chấn thì biết chắc chắn là máu của người đó.
Vì động tác của Lê Chấn dần cứng lại, tốc độ đi cũng chậm lại, nhìn chằm chằm vào người trong xe.
Tang thi rất dễ bị máu người sống hấp dẫn, Phương Hoà nhanh chóng hành động, giành trước dùng dị năng tiêu diệt tang thi, tang thi không sợ chết nhào lại về phía Lê Chấn, cũng xem như giúp hắn đè xuống ham muốn ăn thịt.
Chờ giải quyết xong đám tang thi bên cạnh, Lê Chấn đi tới giúp Phương Hoà xốc lại chiếc xe bị lật, hình ảnh trong xe đập vào mắt khiến Lê Hoà giật giật lỗ tai.
Bên trong xe quả thật có một thanh niên trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi, cậu ta còn sống nhưng cũng không cách cái chết bao xa, người này bị một cái ống tuýp đâm vào bụng, máu chảy đầm đìa.
Xe tải chở hàng kia chở loại ống tuýp này.
“Cảm ơn anh trai... Nếu, nếu tôi còn sống tôi sẽ đi giết tang thi cùng anh.” Người trẻ tuổi mở mắt nhìn một người một mèo cứu hắn, suy yếu nói một câu.
Phương Hoà có chút tiếc hận, cậu nhóc này là một người tràn đầy nhiệt huyết, đáng tiếc là khi cậu ta nói chuyện trong miệng không ngừng trào ra máu.
Ngay lúc Phương Hoà không biết làm sao thì cậu thấy Lê Chấn cử động, đi tới cạnh người, duỗi tay rút ống sắt ra khỏi người thanh niên dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Hoà.
Máu trào ra, người trẻ tuổi này còn không kịp hét một tiếng đau đớn đã ngất xỉu.
Mùi máu tanh nồng toả ra, Lê Chấn bỗng ngẩng đầu lùi lại sau một bước, mùi máu tanh ập đến quá bất ngờ khiến Lê Chấn suýt nữa không nhịn được, Phương Hoà nhảy lên vai hắn, vuốt mèo bám chặt lấy bả vai Lê Chấn, đuôi vòng qua cổ hắn như nhắc nhở.
Lê Chấn chậm rãi kiềm chế bản năng của mình, hắn quay đầu nhìn Phương Hoà, cố gắng không để ý tới người nằm trong vũng máu, đưa tay dùng sức mạnh của mình tới chỗ người trẻ tuổi.
Phương Hoà thấy rõ nguồn sức mạnh này đi tới cơ thể của người kia, sắc mặt của cậu ta không còn xám xịt nữa mà có thêm một chút huyết sắc, sau đó vết thủng ở bụng cũng từ từ khép lại.
Phương Hoà nhìn sức mạnh này thì bất ngờ không thôi, cậu được Lê Chấn chữa thương nên biết hắn có dị năng chữa lành nhưng mà cậu căn bản không biết khả năng chữa trị của hắn đạt tới trình độ mạnh nhường này.
Cậu là một con mèo nên khi bị đập vào tường lần trước cơ thể vẫn chuẩn bị rất nhiều bước đệm nên cùng lắm là gãy xương, hoặc lần cậu bị xước nệm thịt đều là Lê Chấn chữa cho cậu, tất cả đều là thương nhẹ, không thể bộc lộ hết khả năng trị thương của Lê Chấn.
Huống hồ dị năng hệ trị liệu này khá hiếm thấy, nhưng vẫn không phải không có nên Phương Hoà không để tâm lắm.
Nhưng tình hình trước hắn càng khiến cậu khó tin hơn, người trẻ kia rõ ràng đã bị thương đến nội tạng, còn mất máu quá nhiều, tính mạng gặp nguy hiểm, có khi chỉ còn lại nửa hơi tàn. Lê Chấn thế mà có thể chữa cho cậu ta từ cái chết trở về, đúng thật là cải tử hoàn sinh.
Quan trọng hơn là có vẻ như Lê Chấn dùng dị năng trị liệu này không tốn sức là mấy, có khác biệt rất lớn với dị năng giả.
Trước kia ở mạt thế Phương Hoà cũng từng gặp dị năng giả hệ trị liệu nhưng tốc độ chữa thương kém Lê Chấn nhiều, hơn nữa, dị năng giả có thể chữa vết thương nặng như vậy đều đã tiến hoá đến cấp cao, chữa thương xong còn tiêu hao thể lực và một lượng lớn dị năng.
Cho nên, cái năng lực nghịch thiên của Lê Chấn...
Khiếp sợ qua đi Phương Hoà lại bắt đầu lo lắng, bất kì dị năng nào trong mạt thế nào cũng đều là trao đổi cân bằng, chắc chắn là Lê Chấn đã phải tiêu hao thứ gì đó mới có thể dùng dị năng mạnh đến vậy.
Phương Hoà tỉ mỉ quan sát sắc mặt Lê Chấn, đúng như cậu đoán, Lê Chấn càng mím chặt đôi môi không huyết sắc của mình, Phương Hoà hoảng sợ, duỗi vuốt kéo kính râm xuống thì thấy mắt Lê Chấn lại bắt đầu đỏ lên.
Não Phương Hoà chấn động, năng lực trị liệu này của Lê Chấn không phải là sử dụng năng lượng hắn lấy ra từ người những tang thi bị giết chứ?
Nguồn sức mạnh tràn ra từ người tang thi khi chúng thật sự bị giết rốt cuộc là gì?
Phương Hoà đột nhiên nhớ ra khi cậu ở trong phòng thí nghiệm từng có một vật thí nghiệm lớn tuổi nói với cậu rằng, cho dù là tang thi cấp thấp nhất, bình thường nhất thì trong mỗi con tang thi đều có một tia cầu sinh, chính tia cầu sinh đó thôi thúc chúng đi tìm thức ăn.
Loại sức mạnh khó hiểu bị Lê Chấn hấp thu từ tang thi kia thật ra là tia cầu sinh của chúng, nhè việc hấp thụ những thứ này Lê Chấn mới có thể khắc chế bản năng, còn có thể ăn thức ăn của người sống và chữa trị vết thương?
Phương Hoà nghĩ mà sợ, vuốt mèo cào loạn tóc Lê Chấn, cậu nhảy xuống, chạy nhanh về phía trước, một phần vì cậu sợ khí chất vật sống của người kia sẽ khơi dậy bản năng tang thi của Lê Chấn.
Còn lí do thứ hai, cậu có ấn tượng không tồi với người trẻ tuổi này, nhưng mà cậu sợ người này sẽ nói ra khả năng trị liệu mạnh mẽ của Lê Chấn. Nếu như vậy thì không biết có bao nhiêu người bắt đầu đánh chủ ý lên người con sen nhà cậu, vậy thì rất phiền phức.
Kỳ thật chuyện này Phương Hoà lo xa rồi, người trẻ tuổi này quả thật là người tốt, không những không tung tin ra ngoài còn tìm bọn họ để báo ân. Quan trọng là người này cũng không thấy được rõ dáng dấp Lê Chấn ra sao, lúc đó cậu ta mất quá nhiều máu, hai mắt đã mờ đi rồi, cùng lắm chỉ biết người cứu mình là nam.
Phương Hoà phía này điên cuồng chạy, Lê Chấn cũng bám sát đuổi theo, mãi cho tới khi hai bọn họ gặp một đám tang thi du đãng cậu mới yên tâm, cậu đi trước dụ tang thi tập trung lại một chỗ, khi Lê Chấn tới thì bắt đầu giết tang thi.
Đợi khi mắt Lê Chấn trở lại màu đen tuyền thì tảng đá treo trong lòng cậu mới rơi xuống, ném kính râm cho Lê Chấn.
Rời mắt nhìn về phía trước, tròng mắt Phương Hoà dựng thẳng, cậu cảm thấy lần này trong cái rủi có cái may rồi, biển hiệu phía trước viết mấy chữ lớn.
“Trung tâm hậu cần nông sản XX thành phố J“.