Biên tập: R Bê Đê
“...mong rằng đứa bé có số phận gắn liền với mạt thế tàn khốc sẽ có một cuộc sống đầy đủ tốt đẹp...”
Nhưng Phương Hoà không phải là người bi quan, cậu chỉ suy sụp trong một chốc rồi lại nhảy xuống, vẫy vẫy đuôi đi giết tang thi.
Ở mạt thế tàn khốc này cậu làm gì có cơ hội lựa chọn chứ, có thể sống sót đã là may lắm rồi, dù sao bây giờ cuộc sống của cậu, cậu vẫn làm chủ. Chỉ cần không phải là một vật thí nghiệm bị người khác mổ xẻ thì Phương Hoà thấy làm một con mèo cũng không tệ, huống hồ cậu còn có một Lê Chấn tốt như vậy.
Phương Hoà không biết, khi cậu nghĩ thông suốt, giống như ngộ ra chân lý khiến cho ánh sáng xanh lục lúc trước chui vào đầu cậu bắt đầu lan ra toàn thân.
Lúc hai người từ trung tâm thương mại đi ra liền tăng nhanh tốc độ, vật tư đã dự trữ đủ nên Phương Hoà bỏ qua những trung tâm thương mại dọc đường mà phóng như bay.
Đường đi của họ đi ngang qua chỗ Lê Chấn làm việc, vì để tiết kiệm thời gian và phải tìm được Lê Nguyệt trước khi tang thi trở nên mạnh hơn, lực tấn công của chúng càng mạnh thì cành phiền phức, bọn họ chọn cách đi thẳng qua, dù sao cũng không có lí do đặc biệt nào mà phải tránh chỗ này.
Thế nhưng khi Phương Hoà nhìn toà nhà của cục cảnh sát thành phố, bên trong và xung quanh nó chật ních người, cậu khá ngạc nhiên.
Cậu vẫn biét thành phố J là một trong những thành phố thành lập căn cứ người sống sót sớm nhất, nhưng bây giờ mới là ngày mạt thế thứ bao nhiêu? Vậy mà thành phố J đã tập trung được nhiều người như vậy rồi.
Nhiều người sống tụ tập như vậy, tang thi cấp thấp có lẽ không để ý thấy nhưng chỉ cần là tang thi cấp cao một chút thì sẽ bị hơi thở người sống dày đặc ở đây thu hút. Phương Hoà cảm nhận rõ ràng cơ thể Lê Chấn xảy ra rung động, cậu đoán hắn cũng bị toà nhà đó thu hút.
Phương Hoà bám chặt lên vai Lê Chấn, cố giữ hắn không cho hắn chạy đi, Lê Chấn đang vô cùng nhẫn nại, động tác chậm đi, thậm chí hắn còn kháng cự với hành vi dùng dị năng giữ hắn của Phương Hoà.
Phương Hoà lo lắng kêu meo meo nhắc nhở Lê Chấn, nếu Lê Chấn tới toà nhà kia thì hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ. Mặc dù họ đã giết rất nhiều tang thi, Lê Chấn cũng hấp thu sức mạnh cầu sinh của chúng, nhưng Phương Hoà biết, từng ấy sức mạnh vẫn chưa đủ để hắn khống chế bản năng thèm ăn.
Lúc một mèo một người đang đấu tranh thì từ trong cục ba chiếc xe phóng ra, hướng tới quảng trường bọn họ đang dừng, thỉnh thoảng còn nổ súng, hẳn là lấy từ trong cục.
Phương Hoà nhìn xung quanh, cách đó không xa có một ngã rẽ, sau ngã rẽ chính là một trung tâm mua sắm, có lẽ họ ra ngoài tìm lương thực và vật tư.
Phương Hoà thầm nghĩ mình quá chủ quan, quảng trường vốn là nơi đông đúc nhưng lại không có một bóng tang thi nào, cậu không nghĩ tới trường hợp đã có người giết.
Lúc đầu cậu không để ý tới cái này vì xung quanh quảng trường không có thi thể của tang thi, bây giờ nghĩ lại thì thấy có lẽ người sống sót ở đây đã dọn dẹp, chắc họ sợ xác tang thi ủ bệnh dịch.
Mắt thấy mấy chiếc xe kia cách bọn họ ngày cành gần, mà Lê Chấn vẫn không chịu đi cùng cậu dù cậu có cố tình chạy đi để Lê Chấn đuổi theo cũng không có tác dụng. Lê Chấn vẫn đứng im bất động.
Phương Hoà thấy khó chịu, bây giờ chỉ còn cách tấn công Lê Chấn, trước cào Lê Chấn chảy máu khiến cậu không đành lòng nhưng bây giờ xem ra không làm không được.
Phương Hoà duỗi móng vuốt bắn dị năng về phía Lê Chấn, vậy là lại bị hắn chặn, ánh mắt chuyển từ toà nhà lớn kia sang Phương Hoà.
“Mèo Con.”
Anh tỉnh táo chưa dzậy?
Có lẽ cái đầu tang thi của Lê Chấn ngay phút chót nảy số kịp thời, Phương Hoà thầm tạ ơn trời, cậu chỉ về hướng có mấy chiếc xe đang tới, Lê Chấn nhìn theo liền nhíu mày, bế Phương Hoà lên chạy vào trung tâm mua sắm.
Phương Hoà thấy bất lực, mấy người kia muốn vào trung tâm mua sắm đó ba.
Nhưng Phương Hoà còn chưa kịp cáu bẳn thì lẫn trong đám tang thi đông đúc ở trung tâm thương mại có một con tang thi tiến hoá tấn công về phía họ.
Con tang thi này cùng với những con tang thi tiến hoá họ từng gặp không giống nhau, mỗi lần dị năng của Phương Hoà và Lê Chấn đánh về phía nó thì đều có những con tang thi cấp thấp khác vô tình cố ý đúng lúc xông ra cản đòn.
Tang thi dị năng tinh thần? Thế thì phiền phức to rồi.
Loại tang thi này không dễ giết, thậm chí trước đây còn có người suy đoán loại này có tư duy.
Dùng tốc độ của hai bọn họ không đánh thì chạy cũng sẽ dễ dàng trốn thoát, nhưng ngặt nỗi con tang thi tiến hoá này theo dõi Lê Chấn sát sao, đám tang thi kia giống như đặt họ làm tâm điểm vậy, trước sau chặn đường họ, hết một con lại đến một con nhào lên.
Phương Hoà và Lê Chấn có thể giết chết đám tang thi này nhưng vấn để là chúng quá đông, giết không hết. Hơn nữa cho dù họ lợi hại đến đâu thì dị năng cũng không phải vô hạn, chỉ dần dị năng cạn kiệt thì họ sẽ phải phơi xác ở đây.
Vả lại thời gian của họ không còn kịp rồi, tính từ lúc họ chiến đấu với con tang thi tiến hoá này thì những người sống sót kia đã vào trung tâm thương mại, Phương Hoà chỉ về phía khu mua sắm, ra hiệu cho Lê Chấn dẫn tang thi vào đó.
Chỗ Phương Hoà chỉ chính là siêu thị dưới tầng ngầm, Lê Chấn vừa đánh vừa dụ tang thi tiến hoá xuống dưới.
Tang thi cuồn cuộn như sóng đổ xô xuống tầng ngầm, chờ tang thi đều xuống hết thì cả hai vào không gian hạt đào, Phương Hoà tức dậm chân, vuốt mèo vỗ vỗ đất ý bảo Lê Chấn ở trong này, mặc kệ hắn có hiểu không, Phương Hoà ra khỏi không gian.
Không còn Lê Chấn hấp dẫn, tang thi tiến hoá kia không còn mục tiêu tấn công, điều khiển những tang thi cấp thấp khác đi tìm khắp nơi, khi Phương Hoà ra khỏi không gian thì dùng dị năng chạy ra khỏi vòng vây của tang thi, hình thể cậu nhỏ, tốc độ lại nhanh, chờ cậu thoát ra rồi vẫn không mảy may phát hiện.
Ra khỏi lối vào tầng ngầm, Phương Hoà lôi một thùng container từ trong không gian chặn lại cửa ra vào, lập tức bên trong có tiếng đập phá đùng đùng, Phương Hoà chưa yên tâm, lập tức lấy thêm mấy chiếc xe chở gia cầm ở trung tâm hậu cần chất lên thành đống.
Lúc này ở cửa trung tâm thương mại có tiếng người, Phương Hoà thầm nghĩ mấy người này đúng là may mắn, tang thi ở trong này đã bị cậu nhốt lại rồi, tới đúng lúc thật.
Phương Hoà không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt, cậu nhìn xung quanh, nói đi cũng phải nói lại, cả cái trung tâm này đều là cậu cướp được từ tay tang thi, không càn quét một phen thì có lỗi với sở thích trữ đồ của cậu.
Lối vào đều là những trang sức, đá quý gì đó, cậu không có hứng thú, trong mạt thế những thứ này còn không đáng tiền bằng một cái bánh bao, Phương Hoà đi vào bên trong.
Tiếp đó là đồ điện gia dụng, cậu cũng không động tới, nhưng tới khu đồ làm bếp lại bị cậu lấy sạch, chờ luc Lê Chấn phôi khục rồi thì cả hai sẽ nấu ăn thường xuyên, mấy đồ này dùng hỏng thì lúc ấy đi đâu mà tìm.
Tiếp theo là đồ dùng thường ngày, trước đó cậu đã lấy không ít nên cũng tiện tay lấy vài thứ rồi thôi.
Đi tiếp thì là khu thực phẩm, gia vị đóng gói như dầu giấm, Phương Hoà không khách khí mang vào không gian.
Cục cảnh sát thành phố nhiều người sống sót như vậy, Phương Hoà không thể lấy toàn bộ được, cậu cũng không đành lòng lấy hết, liền để lại một nửa.
Phương Hoà chạy lên tầng hai, đây là khu cửa hàng quần áo của các nhãn hiệu nổi tiếng. Phương Hoà tìm những mẫu quần áo dễ vận động, không cần xem size, thu hết vào trong không gian.
Phương Hoà còn may mắn tìm được một nhãn hiệu chuyên về phụ kiện, cậu cũng vung vuốt mang vào không gian.
Lúc cậu đã lấy được hòm hòm, chuẩn bị lên tiếp tầng trên xem thử thì nghe thấy tiếng động, lỗ tai rung rung, cậu phát hiện những người sống sót kia không đi từ tầng một mà là trèo vào từ cửa sổ tầng hai, đoán chắc mấy người này chưa biết tang thi ở tầng một đã không còn một mống.
Phương Hoà không sợ họ phát hiện ra, cho dù vật tư đều biến mất thì không ai lại đi nghi ngờ một con mèo, cậu chậm rãi đi lên tầng trên, sau đó ngạc nhiên phát hiện trên này là đồ dùng cho bà bầu, đồ của trẻ con và đồ chơi.
Lúc này, Lê Chấn bỗng xuất hiện, đứng sau lưng cậu.
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, chỉ thấy nét mặt nghiêm nghị của hắn, cậu cọ cọ chân hắn một chút, cậu quyết định lấy hết đồ ở tầng này đi, bỉm, sữa bột, giường trẻ con, quần áo các loại cũng mang đi. Cả một tầng lầu trở nên trống không.
Đây coi như là lời cầu nguyện của Phương Hoà, cậu hi vọng Lê Nguyệt và đứa bé sẽ an toàn, mong rằng đứa bé có số phận gắn liền với mạt thế tàn khốc sẽ có một cuộc sống đầy đủ tốt đẹp.