Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 28: Chương 28




Biên tập: R Bê Đê

“Hắn cần có nhiều sức mạnh hơn để hồi phục, mà Mèo Con nhà hắn luôn bị thương, hắn cần có nhiều năng lượng trị thương hơn.”

Phương Hoà lúc đầu cảm thấy người này là bạn bè của Lê Chấn, quan hệ có vẻ không tồi, đối với Trần Uy Minh, cậu không yêu quý gì nhưng cũng không tới mức coi là kẻ thù.

Nhưng bây giờ cậu thấy anh ta mục đích không rõ ràng, còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, giống như đang thẩm vấn vậy, anh ta nghĩ cậu là kẻ tình nghi à?

Hơn nữa Trần Uy Minh hỏi thế là có ý gì, chẳng lẽ nghĩ rằng một con mèo như cậu thì tạo ta được virus à? Hay là nghĩ cậu là người khiến thế giới rơi vào cảnh diệt vong? Hỏi hay thật đấy, một con mèo như cậu có thể huỷ diệt thế giới được thì hay rồi.

Cậu vốn định thả Trần Uy Minh đi, nhưng bị anh ta hỏi mấy cái này thì cậu lại do dự, nếu thả người này đi, nhỡ đâu anh ta nói ra chuyện của Lê Chấn thì vô cùng phiền phức, mà cái người này cũng không phải kiểu người sẽ che chở Lê Chấn.

Phương Hoà có nên giết người diệt khẩu không?

Lê Chấn thì không thể giết, nhưng cậu lại chẳng cố kị điều gì.

Phương Hoà trong lúc lơ đễnh làm lộ ra sát ý trong mắt, Trần Uy Minh nhìn thấy liền cả kinh lùi về sau.

Trần Uy Minh nhìn về phía một người một mèo, lại nhìn đồng đội nằm la liệt trên đất, bọn họ nhiều người như vậy cũng không phải đối thủ của một người một mèo kia.

Trần Uy Minh bỗng có cảm giảc không nói lên lời, mấy năm nay anh ta có thể thăng chức thành đội trưởng đội hình sự đều là nhờ vào phá được nhiều vụ án khó nhằn, chính là nhờ vào người bạn là pháp y, Lê Chấn, mỗi lần hắn đều năn nỉ Lê Chấn vượt quyền cung cấp manh mối cho mình.

Anh ta biết Lê Chấn không phải người tham công danh, cũng không muốn bị chú ý nhiều, nếu không hắn đã không từ chối lời mời của nhiều quốc gia khác, chỉ ở trong nước làm pháp y, cái nghề mà ở trong nước không có mấy tính chất nghiên cứu.

Trần Uy Minh cũng biết Lê Chấn là người rất giỏi giang, từ nhỏ tới lớn cái gì cũng hơn anh ta một bậc, hiện tại mạt thế nguy hiểm trùng trùng, anh ta muốn giữ Lê Chấn bên người.

Anh ta cảm thấy với sức của bản thân và sức của Lê Chấn có thể dựng lên một cơ đồ, nói không chừng, với thực lực mạnh mẽ cỡ này của hắn có thể giết sạch virus tang thi cũng nên, đây là lí do chính tại sao Trần Uy Minh cắn mãi không buông.

Trần Uy Minh nắm chặt nắm đấm, thầm chửi mình ngu ngốc, trước mặt một người có giá trị vũ lực không biết mạnh hơn anh ta bao nhiêu lần, anh ta lại không khiêm tốn, trước khi mạt thế, Trần Uy Minh có chức vụ cao, bây giờ cũng theo thói quen, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống truy hỏi bọn họ, đến lúc chết cũng không hiểu tại sao.

Trần Uy Minh trong lòng cười khổ, mấy năm nay hắn anh ta đã quá thuận buồm xuôi gió, lần thứ hai nhìn Phương Hoà đang nằm trong lòng Lê Chấn “Thôi, tôi không hỏi nữa, hai cậu đi đi, mọi chuyện ở đây để tôi giải quyết.”

Phương Hoà giương mắt mèo nhìn qua, tên thô lỗ này thay đổi thái độ cũng nhanh thật đấy.

Trần Uy Minh đau đớn che ngực mình, bất đắc dĩ cười môt tiếng, “Cậu không phải lo lắng chuyện của hai người bị lộ sao? Tôi sẽ giải thích cho bọn họ, Lê Chấn là do bị thương trong lúc biến đổi thành dị năng giả nên tinh thần không ổn định, còn cậu là dị năng giả có thể hoá thành thú, những thứ khác tôi không hé răng nửa lời.”

Phương Hoà giật giật móng vuốt, cậu thấy những người nằm trên đất không đáng lo cho lắm, hay là cứ diệt khẩu Trần Uy Minh đi nhỉ? Tránh đêm dài lắm mộng.

Trần Uy Minh ho một tiếng, hắn lấy một cái ba lô ra, sau đó ném sang, “Đồ trong này sẽ giúp hai cậu phòng thân, tôi biết các cậu đều rất mạnh nhưng dị năng cũng có hạn.”

Nói xong, anh ta nhìn Lê Chấn một cái rồi quay đầu xem xét tình hình của các đồng đội.

Trần Uy Minh biết đem những vật kia cho Lê Chấn và Phương Hoà rất nguy hiểm nhưng anh ta muốn đánh cược một lần, ban đầu, một người một mèo không ý định hạ sát chiêu với anh ta, chỉ cần không hỏi quá nhiều thì chắc chắn bây giờ cũng không giết anh ta.

Phương Hoà khều khều ba lô, những thứ trong đó khiến cậu ngẩn người, Trần Uy Minh đúng là cho bọn họ một món quà lớn, bên trong là hai khẩu súng, thứ này được quản lý rất nghiêm ngặt, có cho Phương Hoà một tháng trước mạt thế, cậu cũng không cách nào lấy được.

Vũ khí nóng đối với dị năng giả không có mấy tác dụng, nhưng đối với người thường thì có thể phòng thân, lại nhìn hai khẩu súng trong ba lô, Phương Hoà nghĩ tới chị gái của Lê Chấn, một cô gái ở mạt thế cần có vũ khí để tự bảo vệ mình.

Nhưng mà Phương Hoà cảm thấy bên trong hành động tặng súng của Trần Uy Minh rõ ràng ý lấy lòng, cậu nhìn anh ta đang ngồi xổm một bên, suy nghĩ xem rốt cuộc nên giết hay không.

“Mèo Con.” Lê Chấn đang ôm cậu đột nhiên nói chuyện.

“Lê Chấn, anh muốn nói gì hả?” Phương Hoà nghe thấy âm thanh hơi nghẹn ngào của hắn thì ngẩng đầu lên hỏi.

Lê Chấn cúi đầu nhìn Phương Hoà, trong mắt đầy rối bối nhìn mèo con trong lòng mình, Lê Chấn thấy hơi khó chịu, sao Mèo Con của hắn lại nói chuyện với người khác lâu như vậy nhưng mấy ngày nay ở cạnh hắn Mèo Con chỉ kêu meo meo, không nói chuyện với hắn.

Lê Chấn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tại sao một con mèo có thể nói chuyện.

“Lê Chấn, anh thật sự không nói được gì nữa sao?”

Phương Hoà đợi hắn đáp lời nhưng Lê Chấn chỉ im lặng, vuốt kèo chống lên ngực hắn, đầu dường như sắp chạm vào mũi hắn, hỏi.

Lê Chấn qua mắt kính râm nhìn Mèo Con đang nói chuyện với mình, cuối cùng cũng thấy đỡ bực bội hơn, muốn nói chuyện thì cũng phải nói chuyện với hắn, nói chuyện với đám đồ ăn kia để làm gì.

Lúc Phương Hoà nghĩ Lê Chấn sẽ không trả lời thì hắn lại đưa tay muốn tháo kính râm xuống, Phương Hoà hoảng sợ, khẽ nói. “Đừng tháo xuống.”

Phương Hoà vừa nói xong thì một màn quỷ dị xảy ra, ánh mắt Lê Chấn như có một sức mạnh tản ra bốn phía, không ngừng mở rộng, chờ lúc sức mạnh này quét tới chỗ những người bị bọn họ đánh gục trước, chuyện lạ xảy ra, bọn họ bỗng giống như không có chuyện gì mà đứng dậy từ dưới đất.

Meo, Phương Hoà trợn mắt há mồm.

Cậu cảm thấy dị năng của Lê Chấn vô cùng kì lạ, mỗi lần tấn công đều không cần trực tiếp đánh trúng tang thi cũng khiến chúng nổ tan tành, nhưng đây không phải dị năng hệ phong như Phương Hoà từng nghĩ.

Hiện tại Phương Hoà nghĩ không biết Lê Chấn có phải có loại dị năng mà khi còn ở phòng thí nghiệm, cậu được những vật thí nghiệm lớn tuổi kể nghe, tinh thần lực.

Đây là dị năng vô cùng hiếm có, loại tinh thần lực này không những có thể thôi miên, thay đổi kí ức của người khác, còn có thể điều khiển mọi thứ từ khoảng cách xa.

Bị điều khiển tới trước mặt Lê Chấn, bao gồm cả Trần Uy Minh, lúc này trong mắt bọn họ chỉ là một mảnh vô định, không có ý thức.

Lí do Lê Chấn làm vậy rất đơn giản, hắn thấy chướng mắt đám đồ ăn này, muốn bọn chúng lại gần xem hắn và Mèo Con trò chuyện vui vẻ. Sau đó, hắn muốn xoá sạch kí ức của bọn họ về khoảng thời gian này.

Những người khác thì Lê Chấn có thể dễ dàng xoá kí ức, dù sao thì họ vẫn đang bất tỉnh, ý thức không minh mẫn, nhưng là khó xử chính là Trần Uy Minh.

Lê Chấn nhíu chặt mày, mất một lúc cuối cùng cũng xoá bỏ được kia ức của người này về Mèo Con nhà hắn, bao gồm cả lúc người này thô lỗ cho mèo con ăn, Mèo Con nhà hắn chỉ có hắn mới được cho ăn, bất kể là bây giờ hay về sau.

Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Hoà, Lê Chấn vung tay ném đám này thành một đống.

Mèo Con không cho hắn giết người, thì cứ để chúng sống thêm chút vậy.

Phương Hoà nhìn Lê Chấn, lại nhìn một “đống” người kia. Giải quyết vậy thôi à?

Thôi vậy, cậu tin Lê Chấn, nếu theo hắn thì mọi chuyện đã xong xuôi, cậu cũng không ý kiến.

“Lê Chấn, chúng ta đi thôi.”

Nói ra được những lời này, Phương Hoà thấy rất vui mừng, không biết bao lâu rồi, nếu muốn Lê Chấn bước đi thì cậu đều phải chạy trước, có nhiều lúc bị thứ gì đó khơi lên bản năng thèm ăn, Phương Hoà mệt sắp chết, không thể giao lưu bình thường với Lê Chấn khiến cậu suýt phát điên.

Lê Chấn đeo lại kính râm, thuận tay vuốt lông cho mèo con trong lòng, thỉnh thoảng còn sờ sờ đuôi nhỏ, đây là hơi ấm duy nhất của hắn, người khác nhìn một chút hắn cũng thấy khó chịu.

Một người một mèo tiếp tục đi theo lộ trình đã vạch ra từ trước, nhưng Phương Hoà đang xoắn xuýt, một bên cậu muốn vào không gian để nghiên cứu xem tại sao mình có thể hói chuyện. Mặt khác, Phương Hoà muốn nói chuyện thêm một chút với Lê Chấn, cậu sợ mình lại đột nhiên phát ra tiếng mèo.

Cuối cùng thì cậu chọn vế sau, đuôi mèo quấn quanh ngón tay Lê Chấn, bắt đầu buổi tâm sự dài lê thê “Lê Chấn, có phải anh nhớ một số chuyện, còn lại thì quên hết đúng không?”

Lê Chấn hơi ngựng lại, gật đầu.

Phương Hoà vẫy vẫy đuôi, ok, cậu hỏi mấy cái này hơi vô nghĩa, nên đi thẳng vào vấn đề chính “Lê Chấn, đường chúng ta đang đi có đúng không? Anh có nhớ địa chỉ nhà cũ ở đâu không? Là chỗ anh chỉ trên bản đồ hả?”

Lê Chấn cúi đầu nhìn Phương Hoà một cái, tiếp tục gật đầu.

Phương Hoà xem như đã chắc chắn, cậu chỉ sợ Lê Chấn lúc đó tiện tay chỉ bừa, ai mà biết được tên ngốc này có làm vậy không chứ.

Phương Hoà đang muốn hỏi cái khác thì bị Lê Chấn ngắt lời. “Mèo Con.”

Đây là âm thanh nhắc nhở cảnh giác, mắt mèo đăm đăm nhìn phía trước, xung quanh bọn họ, dưới lòng đường có vô số tang thi, chúng đang đi về phía họ.

Kiểu bao vây này, giống với lúc họ bị tang thi chặn trong trung tâm thương mại.

Lúc Phương Hoà nhìn thấy trong giữa đàn tang thi có một con tang thi được những con khác cõng thì nhịn không được chửi thề một câu, người ta nói tang thi dị năng hệ tinh thần có tư duy, quả thật không sai. Con tang thi tiến hoá này vì đuổi theo bọn họ mà điều khiển một con tang thi tốc độ cõng nó chạy.

Tuy bọn họ có thể mở ra con đường máu, tiêu diệt bọn tang thi này nhưng quan trọng là Lê Chấn và Phương Hoà không có nhiều thời gian.

“Lê Chấn, chúng ta làm gì bây giờ? Giết hay là chạy? Nếu anh muốn giết chúng thì gật gật đầu nha.”

Phương Hoà nhìn cái cằm nghiêm nghị của hắn, lúc cậu tưởng hắn sẽ không đáp lời thì Lê Chấn bỗng gật đầu. Hắn cần có nhiều sức mạnh hơn để hồi phục, mà Mèo Con nhà hắn luôn bị thương, hắn cần có nhiều năng lượng trị thương hơn.

Vậy thì đánh nhanh thắng nhanh nào! Phương Hoà nhảy xuống, móng vuốt ném ra loạt lưỡi đao gió, chém rơi đầu tang thi.

Lê Chấn so với cậu còn mạnh mẽ hơn, tinh thần lực từ xa tấn công, mấy con tang thi đã bị nổ tung đầu, loại ra đòn này đối lập với lúc giao chiến với Trần Uy Minh, Phương Hoà biết hắn phải kiềm chế bản năng thèm ăn cỡ nào mới không đánh cho đội ngũ của Trần Uy Minh máu thịt tung toé.

Đột nhiên Phương Hoà thấy trong lòng xót xa khó nói, đến bao giờ con sen ngu ngốc nhà cậu mới không còn bị bản năng tang thi kiểm soát nữa đây.

Cũng không biết ở đây có bao nhiêu tang thi, giết được nhiều rồi nhưng cảm giác như chẳng được mấy, Phương Hoà nhìn về phía trước, tang thi giống như không thấy điểm kết.

Dị năng tinh thần của con tang thi này quá mạnh.

Phương Hoà từ trong đàn tang thi nhảy lên biển quảng cáo cạnh đó, cậu nhìn con tang thi tiến hoá được những con khác che chở, meo, bắt giặc phải bắt vua trước, cậu không tin ông trời sẽ bất công như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.