Biên tập: R Bê Đê
“... miêu sinh xem ra cũng trắc trở ghê.”
Lê Chấn nhìn mèo con vùi đầu ăn cá khô, cái đầu lông xù nhẹ nhàng lay động, nó hơi vươn cái cổ nhỏ bé ra, đôi móng vuốt lông trắng quy củ đặt ngoài đĩa cá, mặc dù đang ăn nhưng cái bụng vẫn phát ra âm thanh ọt ọt, Lê Chấn xoay người lại tìm cái đĩa nhỏ, đổ nước vào đẩy qua.
Phương Hoà ăn sạch đĩa cá khô xay nhỏ, lại liếm lát chút nước, cảm giác cả người ấm áp hẳn lên, râu mèo của cậu dính ruốc cá không thoải mái. Phương Hòa lè lưỡi liếm môi, cậu liếc nhìn giấy ăn ở xa xa, sau đó lại nhìn xuống cái vuốt mèo hình hoa mai của mình, xoắn xuýt một hồi, cam chịu đưa vuốt lên xoa lung tung mép miệng, móng vuốt xoa nhẹ một hồi, Phương Hòa cảm thấy cái này dùng tốt phết.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cả mèo thoải mái tới mức nằm nhoài trên mặt bàn, đôi mắt mơ mơ màng màng không mở nổi, hai mắt tí hí liếc người đàn ông mặt ác như diêm vương kia một lúc, Phương Hoà lại lăn ra ngủ. Trước khi ngủ say, Phương Hòa mơ hồ nghĩ, đây chắc chắn là một người tốt. Nếu mỗi ngày đều được ăn cá khô đến no căng như này thì người đàn ông mặt diêm vương lạnh lùng thế nào cậu cũng chịu được.
Nhìn một cục lông trên bàn, móng vuốt lông trắng hướng lên trên co lại, đầu mèo đặt trên móng vuốt, mèo con phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Lê Chấn giật giật khoé miệng, tay không tự chủ mà vuốt lên lưng mèo con, xúc cảm mềm mại trơn mượt rất thoải mái, hắn không nhịn được lại vuốt thêm lần nữa.
Chị gái hắn từng nói, vuốt lông là một phương pháp giảm stress vô cùng hiệu quả, đúng thế thật, mới vuốt ve có mấy cái mà khiến tâm tình Lê Chấn - người quanh năm chỉ có công việc thả lỏng không ít, thật sự có chút không nỡ xa cục lông này.
Chờ tới lúc Phương Hoà tỉnh giấc, cậu thấy nơi mình nằm úp sấp hình như không phải mặt bàn, mèo ngẩn đầu nhỏ lên nhìn, hèn gì, cậu đang được ân nhân ôm nằm trên đầu gối người ta đây này.
Tuy mặt hắn đằng đằng sát khí vô cùng khó gần, thế nhưng không thể không nói người này lúc làm việc vẫn rất có mị lực, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, đằng sau mắt kính là một đôi mắt ẩn ẩn khí thế ác liệt, môi mỏng khẽ mím lại. Một người đàn ông nghiêm túc như thế, nghĩ thôi đã thấy đẹp trai rồi. Nghĩ tới người cho hắn cá khô nhỏ, Phương Hoà lại cảm thấy người này đúng là người ngoài lạnh trong nóng, quá tốt bụng luôn.
Phương Hoà nhìn hắn một hồi, bỗng thấy hắn nở một nụ cười lãnh đạm như có như không, tuy rằng trông vẫn rất khó gần nhưng so với cái mặt lạnh như tiền khi mới gặp thì rõ ràng nhu hoà hơn rất nhiều.
Phương Hoà hiếu kì ngó cái đầu nhỏ vào màn hình laptop, xem xem người này rốt cuộc đang bận gì, hình ảnh cậu nhìn thấy khiến lông tơ toàn thân dựng hết lên, đôi mắt trừng to, cậu lập tức từ trên đùi Lê Chấn nhảy xuống, khả năng thăng bằng của mèo con vẫn chưa ổn định, Phương Hòa dưới sự hoảng loạn gấp gáp rơi xuống đất vô cùng chật vật, cậu lộn mèo trên sàn sau đó mới chui xuống gầm bàn trà bên cạnh.
Phương Hoà đã từng trải qua mạt thế, cậu vẫn luôn thấy khó tin về cái gọi là tình người, khi nãy thứ cậu thấy ở trong laptop khiến cậu theo phản xạ nổi lên tâm phòng bị, cái tên mặt lạnh kia đang xem hình ảnh những thi thể bị cắt vụn, đã thế còn zoom in!!???
Kiếp trước khi tận thế đến Phương Hoà mới tám tuổi, thứ cậu học được vẫn có hạn, trí nhớ cũng không đầy đủ, cậu không nhớ nhiều tới trên đời còn có nghề nghiệp bắt buộc phải nghiên cứu đủ loại thi thể người, bất kể là thi thể còn nguyên hay là chỉ còn một nửa hoặc là bị chặt vụn.
Lê Chấn bị động tác đột ngột của mèo con làm đứt đoạn suy luận, hắn cúi đầu nhìn mèo con đang trốn dưới bàn trà, chỉ có cái đuôi lộ ra ngoài, nhìn còn thấy hơi run rẩy.
Lê Chấn hơi chau mày, có chút hoài nghi nhìn màn hình máy tính của mình, khoé miệng hơi động, mèo con có phải bị những hình ảnh về vụ án trong máy tính doạ sợ không?
Lê Chấn gần đây có nhận một vụ án phân thây, người báo án phát hiện thi thể bị chặt nhỏ của nhiều phụ nữ, lần lượt là trung tâm xử lý rác thải, địa phận chưa khai hoang sau núi và một căn nhà hoang rách nát. Vì vụ án này mà hắn bận rộn tối tăm mặt mũi, sau khi ghép lại từng mạnh thi thể vụn vặt thì đã xác định danh tính của vài nạn nhân. Thế nhưng khám nghiệm tử thi lại cần nhiều thời gian hơn, sau đó mới có thể xác định dấu vết của hung thủ, tóm lại Lê Chấn vẫn phải bận rộn thêm một thời gian dài nữa.
Lê Chấn đưa tay vuốt đuôi mèo con, hắn rất bất đắc dĩ, xem ra những thú cưng kia sợ hắn là bởi vì nghề nghiệp của hắn rồi, nhưng thân là một pháp y có tiếng của cục cảnh sát thành phố, Lê Chấn thật ra là một kẻ cuồng công việc. Hắn lần nữa chắc chắn mình không có duyên với việc nuôi thú cưng, sau đó tiếp tục theo dõi ảnh nạn nhân trên máy tính.
Bị người khác sờ đuôi làm Phương Hoà cảm giác quái dị vô cùng, dù sao trước kia cậu là người mà, làm gì có đuôi. Phương Hoà thấy cả người mình đều run run, theo bản năng rụt lại đuôi rồi chạy trốn sang đầu bên kia của cái bàn, đầu mèo ló ra như thăm dò, đôi mắt xanh ngọc nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Đừng bảo người này là kẻ cuồng sát biến thái, hắn thích nhất là phân thây nạn nhân còn chụp ảnh lưu niệm, đã thế còn lưu ảnh vào máy tính thỉnh thoảng mở ra phóng to thưởng thức nhé? Bị tay của tên giết người sờ vào, Phương Hoà lập tức thấy sởn gai ốc.
Phương Hoà trốn dưới bàn trà, ánh mắt lại cẩn thận quan sát biểu cảm của người đàn ông. Cậu muốn chạy khỏi nơi này, nhìn một vòng cậu phát hiện gian phòng này bố trí rất đơn giản, giá sách sắp xếp nghiêm chỉnh, trên đó đều là sách, bàn trà cậu đang trốn ở ngay cạnh giá sách này, bên cạnh có một cái ghế salon đơn, người kia đang ngồi. Một bên khác đặt một cái bàn làm việc, một cái ghế tựa xoay, cửa thì cách đó không xa, nhưng đáng tiếc bây giờ nó đang đóng.
Phương Hòa nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa sổ kéo lên, nhưng cậu không biết cửa sổ đang đóng hay đang mở, mặc kệ là thế nào, Phương Hòa quyết định nhìn thêm một chút.
Phương Hoà lén lún từ dưới bàn trà chạy sang phía cửa sổ, tuy rằng tự nhiên mọc ra bốn chân vô cùng không quen nhưng cậu không khỏi cảm khái trong lòng nệm thịt của mèo dùng vô cùng tốt, bước trên sàn nhà gỗ mà một chút âm thanh cũng không có, Phương Hoà thấy khá hài lòng với cơ thể mới, cậu nhìn bệ cửa sổ không cao lắm, chắc mình có thể nhảy một phát lên luôn được.
Lê Chấn nhân lúc nghỉ thì nhìn mèo con đã tới gần cửa sổ rồi, cục lông này đang bày ra tư thế hổ vồ mồi, hắn nhíu mày, cầm ly cà phê lên uống một ngụm.
Phương Hoà nghe thấy động tĩnh phía sau, lông mao toàn thân dựng hết cả lên, lập tức nhảy lên bệ cửa sổ nhưng hiện thực quá tàn khốc, mèo con Phương Hoà cứ nghĩ nhảy lên được cửa sổ là có thể an toàn, cửa sổ nhìn như không cao nhưng Phương Hoà không tài nào với tới. Vuốt nhỏ chỉ có thể quơ quơ trên không trung.
Lê Chấn liếc nhìn mèo con một hồi, khoé miệng lộ ra một nụ cười, hắn lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục xem tài liệu.
Phương Hoà quay đầu nhìn về phía người đàn ông, sau khi xác nhận hắn vẫn đang nhìn màn hình laptop thì tiếp tục ra sức nhảy lên bệ cửa sổ.
Lê Chấn vừa nhìn tài liệu vừa để ý mèo con, khi thấy nó vẫn không ngừng cố gắng trèo lên cửa sổ thì cảm thấy buồn cười, hắn đứng dậy tiến đến ôm mèo con lên cho nó nhìn rõ ngoài cửa sổ.
Nhưng mà Phương Hoà đang ảo não thì nghe thấy tiếng bước chân, cậu hoảng sợ, cong đuôi chạy sang một bên, bốn chân cùng nhau bật một cái lên giá sách, đôi mắt ngọc trừng Lê Chấn.
Hình ảnh mèo con hoảng sợ làm nét cười ở đáy mắt hắn biến mất, các thú cưng hắn đã từng nuôi hoảng sợ như vậy không phải lần đầu tiên. Lê Chấn cảm thấy động vật đều có linh tính của riêng chúng, dù cho tay hắn khi đụng qua máu thịt của nạn nhân đều đeo găng tay, thế nhưng những vật nuôi hắn từng nuôi đều theo phản xạ với nguy hiểm mà cách xa hắn, chú mèo con này cũng không phải ngoại lệ.
Lê Chấn rất bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, hắn cũng không làm phiền mèo con nữa, quay lại ghế salon tiếp tục xem tài liệu. Mèo con khi không có hắn lại tiếp tục nhào qua bệ cửa sổ, lần này hắn không ngẩng đầu lên nhìn nó nữa.
Phương Hoà cuối cùng không đếm nổi mình đã nhảy lên rồi lại ngã lộn mèo mấy lần, cậu mệt tới nỗi nằm nhoài ra đất hít thở, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau, tự nhiên bị một gã giết người biến thái nhặt về nuôi, miêu sinh xem ra cũng trắc trở ghê.
Không chờ cậu hồi sức tiếp tục chiến đầu với cái cửa sổ thì tiếng nhạc chuông di động làm Phương Hoà giật mình, hoá ra là chuông điện thoại, cậu nhớ hình như trước mạt thế có loại công cụ liên lạc này. Phương Hoà ngơ ngơ nhìn người đàn ông nghe điện thoại.
“Đội trưởng Trần, có chuyện gì thế?”
Âm thanh của Lê Chấn vô cùng từ tính nhưng không giao động nhiều, một âm thanh không lên không xuống, vô cùng lãnh đạm như vậy làm Phương Hoà lại dựng hết lông toàn thân lên.
“Lê Chấn, chắc hôm nay cậu phải tăng ca rồi, lại có người phát hiện thêm một thi thể nữa, tới hiện trường xem đi, tên ác nhân kia đúng là không phải người.”
Giọng nam bên kia nghe ồm ồm, ngữ khí có vẻ rất tức giận.
“Bảo vệ hiện trường vụ án, tôi tới ngay đây.”
Hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt, Lê Chấn nhìn hình ảnh vụ án trong màn hình máy tính, đây đã là lần gây án thứ tư của tên hung thủ rồi.
Lê Chấn cúp điện thoại, nhìn địa chỉ Trần đội trưởng gửi hắn tiện tay tắt máy tính rồi cầm áo khoác lên chuẩn bị tới hiện trường vụ án xem sao.
Lỗ tai loài mèo rất mẫn cảm, tai mèo Phương Hoà rung rung, cậu có thể nghe rõ mồn một cuộc đối thoại vừa rồi, cuộc đối thoại khiến đầu óc Phương Hoà như rơi vào sương mù. Khi mạt thế tới, cậu mới tám tuổi, có rất nhiều thứ trước kia cậu không nhớ nổi, một là do chẳng ai nói với cậu, hai là lâu quá rồi cậu quên mất. Dù sao sau đó là mười ba năm tàn khốc, những kí ức cậu nhớ được đều là sự ác liệt của mạt thế.
Phương Hoà nhận ra hình như người tên Lê Chấn này không giống mình tưởng tượng, có lẽ hắn không phải một tên cuồng chém giết. Phương Hoà có chút mê man nhìn bóng người đang đi xa, bốn chân chạy theo Lê Chấn ra phòng khách, tự cho là mình lén lút giỏi lắm, cậu trốn một bên ghế sô pha, mắt mèo toàn là nghi ngờ nhìn người đàn ông kia.
Lê Chấn xoay người lại thấy mèo con đang trốn một bên sô pha chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, Lê Chấn hơi sững sờ, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Ngoan ngoãn ở nhà, tao sẽ về sớm thôi.”
Mặt mèo nhanh chóng không dám ló ra nữa, giọng điệu và biểu cảm của người đàn ông khi nói câu kia đều nhu hoà đến quỷ dị, rất khó miêu tả nó là thế nào.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, xác nhận Lê Chấn đã đi thì Phương Hoà hơi do dự, cuối cùng nhào lên mặt bàn xem máy tính, người đàn ông kia dù ra ngoài vội vàng cũng không quên tắt máy, màn hình đen ngòm hiển nhiên đã bị khoá, mà không có mật mã cậu không vào được.
Vuốt mèo của Phương Hoà vỗ lung tung trên bàn phím, nhưng khả năng may mắn mở được là bằng không, cậu muốn dựa vào cái máy tính này để xác định xem người tên Lê Chấn kia ruốt cuộc làm gì là không có khả năng.