Biên tập: R Bê Đê
“Anh nói cho tôi biết, có phải nguyên nhân là đứa nhỏ không?”
Phương Hoà nhìn bàn tay lớn của Lê Chấn, lại nhìn đôi vuốt mèo bé xíu của mình, oán hận một hồi, lại nhìn động tác kì quái của cả hai, như vậy coi như đúng động tác phải không?
Phương Hoà vươn đầu lưỡi liếm liếm răng mèo, nhanh chóng dựa theo pháp quyết ở giữa ngọc bích, bắt đầu vận chuyển lực lượng, nhưng mà lực lượng ở trong thân thể cậu là gì? Cậu chỉ có mỗi dị năng thôi.
Sau khi chuyển hoán thì cậu phát hiện, sức mạnh trong miếng ngọc bích kia lớn hơn dị năng của cậu rất nhiều, cậu vất vả lắm mới chuyển hoán được một lượng sức mạnh nhỏ, hít thở đều đều, mang những tia sinh cơ xanh mát từ cây đào vào cơ thể.
Nhưng năng lượng này đi vào cơ thể cậu thì rất bình thường nhưng tới lượt Lê Chấn thì lại có vấn đề, sức mạnh dường như không di chuyển, tốc độ rất chậm.
Chẳng lẽ là do Lê Chấn đang nửa tang thi hoá nên không thể hô hấp bình thường? Phương Hoà nghĩ, bây giờ cậu chỉ có thể tự mình thôi thúc sức mạnh di chuyển, chờ sức mạnh trong cơ thể cả hai vận hành, Phương Hoà cảm thấy được dị năng trộn lẫn với sức mạnh của ngọc bích đang tăng lên, cơ thể đột nhiên nóng bừng.
Dựa vào phương pháp của ngọc bích, cuối cùng cả hai cũng luyện xong một chương, Phương Hoà mệt muốn quỳ, được Lê Chấn đỡ rồi ôm lên.
Chỉ là cái cảm giác khô nóng làm cho Phương Hoà hơi bận tâm, cậu vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn.
Thôi kệ, quan trọng là cậu muốn xem bây giờ mình đã nói được chưa, Phương Hoà đang định thử nói gì đó thì đột nhiên bụng quặn lại, phát ra tiếng vang nhỏ. Phương Hoà giật giật thân mèo, rối rít tránh khỏi tay Lê Chấn, chạy ra khỏi không gian, kẹp chặt đuôi, tìm một hòn đá to để giải quyết vấn để sinh lý.
Phương Hoà đau đầu nhìn mình vừa “ẻ” ra chất thải gì đó đen xì xì, vuốt mèo mang theo dị năng không ngừng đào bới, nhanh chóng chôn mấy thứ này xuống.
Bây giờ cậu mới thở ra một hơi, cảm thấy cả người thư thái, cả người thoải mái trông thấy, cơn nóng rát ban nãy cũng không còn bao nhiêu.
Nhưng Phương Hoà cảm thấy vui nhất là dị năng của cậu gần như thăng cấp rồi, lúc trước thì không thể hấp thu tinh hạch, rồi tới suối nhỏ bị huỷ, bây giờ tìm được phương pháp tu luyện này cậu có thể yên tâm rồi, tang thi cũng có thể thăng cấp sức mạnh, nếu cậu và Lê Chấn không nhanh chóng nâng cao năng lực thì sẽ rất phiền toái, may mắn là giờ phiền toái này được giải quyết rồi.
Phương Hoà một lần nữa trở lại không gian, vẫn là chỗ vừa nãy cậu chạy ra nhưng lại không thấy ai, Phương Hoà vội vàng trở về, thấy Lê Chấn đang đứng ở cạnh hồ nước.
Phương Hoà còn nghĩ rằng hắn đang suy nghĩ cuộc đời gì đó, đến gần hơn thì hoá ra Lê Chấn đang xử lý vảy cá.
Tinh thần lực của Lê Chấn ngày càng tinh tế, hắn xử lý cá vô cùng thành thạo, tốc độ cũng nhanh, giống như máy làm cá lý tưởng mà Phương Hoà từng nghĩ.
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn đã bắt hơn chục con cá đủ loại rồi nhưng hắn chưa có dấu hiệu dừng lại, nhìn cá trôi nổi giữa không trung đã được hắn xử lý sạch sẽ, vảy cá không rừng rơi xuống giống như tuyết đổ, Phương Hoà líu lưỡi, Lê Chấn đói đến phát điên rồi à?
Ngẫm lại cũng đúng, cả ngày hôm nay bọn họ còn chưa có gì bỏ vào bụng, cá thì có rất nhiều nên muốn ăn bao nhiêu thì ăn đi, chỉ cần sau khi ra khỏi không gian, hắn không bị bản năng thèm ăn của tang thi khống chế mà nhào vào cắn Lê Nguyệt là được.
Nhưng chờ đến lúc cậu nhìn thấy số lượng cá mà Lê Chấn đã xử lý thì hơi quan ngại, ăn hết được nhiều cá như vậy sao?
Chuyện tiếp theo mới thật sự khiến cậu trợn mắt há mồm, Phương Hoà thấy mình hình như có thêm một cái nhìn sâu sắc về tinh thần lực của Lê Chấn.
Không chỉ có mỗi cá, dưới sự điều khiển của Lê Chấn, những loại rau dưa ở trong toà nhà hạt đào, những dụng cụ làm bếp Phương Hoà đã vơ vét ở trung tâm thương mại, tất cả những gì cần dùng đều xuất hiện lơ lửng xung quanh Lê Chấn giống như đang khiêu vũ vậy.
Món đầu tiên Lê Chấn làm chính là cá trích, trước hết đổ mỡ vào, sau đó thêm nước, rồi gia vị, một loạt thao tác như vậy dưới tinh thần lực của Lê Chấn, đều vô cùng trôi chảy, hoàn toàn không cần động tay. So với dị năng hệ phong của Phương Hoà dùng để nấu cá trích hầm đúng là một trời một vực.
Sau khi cho nước vào, giảm lửa dưới nồi, sau khi hầm cá thì Lê Chấn xử ký đống rau dưa cắt thành từng đoạn vừa ăn, chỉnh tể xếp hàng trên không trung.
Tất cả mọi dụng cụ ở đây đều giống như tự mình làm việc, Phương Hoà nhìn con sen Lê Chấn, hai mắt bắn ra laze của sự sùng bái.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà, hắn vung tay lên, cậu đang xem đến xuất thần đột nhiên bay lên, Phương Hoà hoảng sợ, bốn cái vuốt nhỏ quơ loạn xạ, Lê Chấn định nấu cậu như cá hả?
Cuối cùng cậu dừng lại trên khuỷu tay của Lê Chấn, ngón tay lạnh như băng của hắn xoa xoa tai cậu.
Phương Hoà giật giật lỗ tai bị ngứa, ngẩng đầu nhìn lên Lê Chấn, từ góc độ này của cậu chỉ có thể nhìn thấy cái cằm căng chặt của hắn, không biết tại sao, cậu cảm thấy không phải Lê Chấn đang khoe tài bếp núc của mình, hắn chỉ muốn làm đồ ăn cho Lê Nguyệt thôi.
Phương Hoà thấy may mắn vì cách tu luyện kia có ích với Lê Chấn, chỉ cần bọn họ kiên trì, chẳng bao lâu sau Lê Chấn có thể khôi phục ý thức và nhân tinh. Phương Hoà cậu dám đánh cược một cái tai mèo!
Lê Chấn nấu rất nhanh, trừ nồi cá hầm thì cần thêm một ít thời gian nữa mới chín, còn lại mười mấy món ăn đều đã được hắn chuẩn bị xong, bày ra chén sứ. Nhìn từng này thức ăn, Phương Hoà nghĩ Lê Nguyệt có khi phải ăn nửa tháng mới hết được.
Phương Hoà ngửi thấy mùi đồ ăn, híp mắt cười, cứ cho là Lê Nguyệt sẽ nghi ngờ nguồn gốc đồ ăn mà không dám ăn đi nhưng nếu là mùi vị này đưa qua đưa lại thì đến lúc nào đó, cô cũng sẽ chấp nhận thôi.
Những món ăn này được Lê Chấn cất lần lượt vào trong ngôi nhà hạt đào, hiển nhiên hắn cũng biết, đây là nơi bảo quản lương thực tốt nhất.
Xong xuôi thì mới tới phần cơm của bọn họ, món đầu tiên da cá chiên giòn chua ngọt rất nhanh đã xong, món thứ hai là cá quế chiên xù, món thứ ba là cá kho tàu nấu với cà,...
Một bàn tiệc toàn cá, hương thơm làm Phương Hoà nước miếng chảy ròng ròng, cậu nghĩ đợi Lê Chấn nấu xong thì hai người có thể ăn, nhưng cậu đang tự ăn thì bị Lê Chấn ôm không rời, dưới vẻ kì quái của cậu, chẳng biết lấy đâu ra một chiếc bàn dài, cá cũng được đặt trên bàn.
Phương Hoà khinh thường trợn mắt, bây giờ biết để ý lễ nghi ăn uống rồi à? Không phải lúc trước gặp người là cắn, còn đòi ăn đồ sống à?
Vậy là tốt rồi, dù không nói nhưng Phương Hoà vẫn thấy rất vui mừng, những hành động này của Lê Chấn chứng tỏ hắn càng ngày cành tỉnh táo.
Lê Chấn ôm Phương Hoà, đặt cậu lên bàn.
Lúc Phương Hoà đang định nhào tới ăn thì một âm thanh vang lên.
“Ăn.” Lê Chấn chỉ nói một tử, nhưng lại rõ ràng chính xác.
“Cái gì cơ?” Phương Hoà dừng lại, lập tức quay đầu nhìn Lê Chấn, ngạc nhiên, đây là câu thứ hai Lê Chấn có thể nói đó huhu.
Phương Hoà vui muốn nhảy cẫng lên, cậu không nghĩ công pháp trong ngọc bích lại có tác dụng tốt như vậy, ảnh hưởng tích cực đến tình trạng của Lê Chấn.
Phương Hoà lại nhìn chằm chằm Lê Chấn, chờ mong hắn sẽ nói gì khác.
“Ăn!” Lê Chấn cũng đang nhìn cậu, cuối cùng ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên mặt bàn chờ đợi.
Phương hoà xoay người ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn Lê Chấn, suy nghĩ một hồi, trước kia Lê Chấn gọi cậu là Mèo Con, bây giờ lại nói “ăn“. Không phải hắn muốn cậu đút cho ăn đấy chứ?
Meo, không phải chứ?
Lê Chấn muốn một con mèo đút ăn hả? Cậu nhìn Lê Chấn, lại nhìn bàn cá mĩ vị, trong lòng vô cùng không muốn.
“Không đút ăn.” Rốt cuộc thì ai là mèo, ai là con sen, lại còn muốn hắn đút ăn hả? Móng vuốt dẫm lên mặt bàn, nâng một chân chỉ vào đồ ăn, “Anh tự ăn đi.”
“Ăn!” Lê Chấn vẫn kiên trì.
“Cho anh ăn kiểu mịe gì? Anh nhìn thấy gì đây không? Móng mèo!” Phương Hoà duỗi móng vuốt, bực bội nói,
“Móng này đút anh ăn kiểu gì? Dùng đũa hay dùng thìa? Anh không tự ăn thì cẩn thận tui ụp nồi cá vào mặt anh nha nha nha!”
Con sen đúng là có tiến bộ thật nhưng sao đột nhiên lại trẻ trâu như vậy, Phương Hoà tức giận xoay mông đi ăn một đĩa cá sóc thơm ngon.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà đang vùi đầu ăn, lại nhìn mấy cái bát to trước mặt mình, mày hơi nhíu lại. Rõ ràng lúc đi trên xe, Mèo Con cho con tang thi trên nóc xe ăn, mà sao giờ lại không đút hắn ăn được?
Có phải khác giống loài không? Vậy thì lần sau hắn sẽ làm thịt gà.
Nghe được âm thanh bắt đầu nhai nuốt, Phương Hoà nhìn Lê Chấn ăn cá không khó khăn, vẫy vẫy đuôi, lẩm bẩm. “Còn kém không nhiều lắm.”
Chờ Lê Chấn ăn xong, Phương Hoà dùng dị năng đào một cái hố trên mặt đất, đều mang rác lúc Lê Chấn nấu ăn vùi vào trong đó, không gian hạt đào sẽ tự làm sạch.
Vỗ vỗ tay mèo, Phương Hoà đang định hỏi Lê Chấn chút chuyện thì xoay người lại không thấy hắn đâu nữa.
Đúng là không thể bớt lo mà. Phương Hoà sợ hắn lại không thể khống chế mình, chạy đi tìm Lê Nguyệt. Cậu vội vàng vào trong ngôi nhà hạt đào, thấy Lê Chấn trong đó mới yên tâm.
Lê Chấn đang đưa lưng về phía cậu, ngồi trong thư phòng của hắn, mà cũng không tính là thư phòng, chỉ là trong không gian của những dây leo quấn quanh tạo thành, chẳng qua ở đây toàn là đồ dùng trong thư phòng của hắn.
Mà Lê Chấn ngồi trong đó, tay cầm ảnh chụp của hắn với Lê Nguyệt, tấm lưng kia trong mắt Phương Hoà thoáng cứng đờ, cậu nhìn thấy hắn qua đám dây leo chẳng chịt, chậm rãi đi đến.
“Lê Chấn?”
Lê Chấn hơi xoay người, thấy Phương Hoà tới thì vươn tay về phía cậu, Phương Hoà cũng chạy tới để Lê Chấn bế mình lên, đặt trên đùi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lông cậu.
Phương Hoà đã quen việc Lê Chấn thỉnh thoảng lại vuốt lông mình như vậy, cậu không để ý nhiều, hỏi vấn đề mình quan tâm.
“Lê Chấn, lúc anh nhìn thấy chị gái, có phải rất khó khống chế bản năng không?”
Lê Chấn chỉ có thể trả lời một cách đơn giản nên Phương Hoà cố gắng hỏi sao mà hắn chỉ cần gật hoặc lắc đầu.
Sau khi tu luyện, cái đầu tang thi của Lê Chấn coi như tỉnh táo được một chút cho nên lúc Phương Hoà hỏi hắn, tay hắn hơi ngừng lại rồi gãi gãi bụng mềm của mèo con, gật đầu.
Một lòng muốn tìm hiểu lí do, Phương Hoà mặc kệ hắn gãi bụng mình, trở mình ôm lấy lại tay Lê Chấn, hỏi, “Dị năng kim loại hiếm thấy, có phải sức mạnh của nó rất mê người không?”
Lê Chấn lại hơi lắc đầu, hắn để ảnh chụp ra một bên, sau đó ôm Phương Hoà nằm xuống sàn.
Phương Hoà một mặt nghi hoặc, nhìn Lê Chấn lắc đầu, nếu không thì tại sao lại như vậy, Phương Hoà dẫm lên cánh tay hắn, bò tới trước mặt Lê Chấn, mắt mèo xanh biếc nhìn thẳng vào hắn, nhưng vẫn không nghe được câu trả lời.
Phương Hoà rối rắm, nếu không phải Lê Nguyệt, chẳng lẽ là đứa nhỏ bên trong rổ?
Phương Hoà sửng sốt, mặt mèo kề sát Lê Chấn. “Anh nói cho tôi biết, có phải nguyên nhân là đứa nhỏ không?”
Nghe được lời này, Lê Chấn bỗng đặt tay lên lưng Phương Hoà, tay hơi run, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Meo, Phương Hoà tức giận tát lên mặt hắn một cáu. “Một em bé mới sinh chưa được mấy ngày mà anh cũng muốn ăn nó? Tang thi biến thái, tức chết mèo rồi.”
“Mèo Con.” Âm thanh trầm thấp có chút bất đắc dĩ.
Phương Hoà quay đầu đi, đứa trẻ trong rổ đó vừa sinh ra đã là mạt thế, nó còn chưa được trải qua một ngày bình yên nào, đáng thương hơn cậu năm đó rất nhiều.
Phương Hoà có nên cảm thấy may mắn khi nó là cháu trai của Lê Chấn không? Lê Chấn có thể duy trì được tỉnh táo, cố gắng không làm tổn thương cháu mình, nếu không thì sao?
Nhưng nếu là những con tang thi khác, những người nhà khác thì sao? Tang thi đáng chết, Phương Hoà nghiến răng chửi một câu.
Nói đi cũng phải nói lại, một đứa trẻ thì có thể có dị năng gì đặc biệt lại khiến Lê Chấn mất kiểm soát nghiêm trọng như vậy? Cậu cảm thấy thuộc tính dị năng không phải vấn đề, đứa bé mới sinh có thể nào trời sinh cấp bậc dị năng cao hơn người khác không?
Một đứa trẻ yếu đuối như vậy, còn không thể tự lo cho mình, không có ý thức, lại sở hữu dị năng cấp bậc cao.
Phương Hoà đột nhiên cả kinh, Lê Chấn bị đứa bé kia dẫn dắt, không khống chét được cơn thèm ăn thì với những con tang thi khác thì sao, đứa trẻ chẳng phải sẽ biến thành thuốc bổ trong mắt chúng sao?
Phương Hoà đã đoán đúng, khi đứa bé mới được sinh ra, những con tang thi lúc đó chính là bị mùi máu dẫn tới, còn con tang thi to lớn thì lại bị lực lượng dị năng của đứa bé hấp dẫn, Lương Bằng Phi bị nó cắn chết, đây cũng là con tang thi tiến hoá duy nhất trong khu nhà cũ.
Tang thi cấp thấp còn chưa tiến hoá đến mức có tinh hạch, chúng chỉ có bản năng tìm kiếm đồ ăn, chờ lúc chúng tiến hoá rồi thì ngoại trừ cơn thèm ăn thì chúng còn có bản năng đi tìm nguồn năng lượng giúp chúng mạnh lên.
Nghĩ tới chuyên này, trong lòng Phương Hoà không yên, cậu chỉ vuốt vào Lê Chấn. “Anh ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu biết chưa?”
Phương Hoà vội vàng chạy ra khỏi không gian, nếu đứa bé kia thật sự là dị năng giả trời sinh có cấp bậc cao, Lê Nguyệt ở nơi này thì có thể còn an toàn, vốn dĩ ở đây ít người ít tang thi, nhưng nếu tới những khu đông dân cư hơn, gặp phải tang thi tiến hoá thì có khả năng mẹ con họ sẽ gặp nguy hiểm.