Biên tập: R Bê Đê
“... cậu rụng lông hả?”
Nhưng lần đợi này của Phương Hoà kéo dài mấy ngày trời, dáng vẻ Lê Chấn vẫn như cũ, nếu không phải cảm nhận được sức mạnh từ hồ nước vẫn cuồn cuộn chảy vào người hắn, Phương Hoà rất muốn xách hắn ra hỏi xem có phải anh chết luôn dưới hồ rồi không.
Phương Hoà duỗi vuốt khẽ chạm vào mặt hồ, mặt nước sóng sánh, hình ảnh Lê Chấn dưới hồ trở nên không thật, Phương Hoà vẫy vẫy chân, nước bắn xuống hồ, buồn bực quay người đi kiếm ăn, đồ ăn dự trữ lúc trước Lê Chấn nấu đều mang cho Lê Nguyệt rồi nên cậu phải tự giải quyết vấn đề ăn uống.
Chờ Lê Chấn tỉnh lại sẽ bắt hắn làm thật nhiều đồ ăn dự trữ, một con mèo như cậu làm đồ ăn rất là mệt đấy có biết không?
Tuy rằng dị năng của cậu đã được Lê Chấn giúp tăng lên cấp hai nhưng đối với chuyện như nấu nướng thì dị năng của cậu chẳng giúp ích được bao nhiêu, chiên, xào, nấu, kho thôi đừng nói, cậu chỉ có thể tự làm cá hấp ăn, ăn mấy ngày nay đã ngán muốn phun rồi.
Sau khi miễn cưỡng ăn xong bữa, Phương Hoà nhìn vườn trái cây, có chút chán, dị năng của cậu làm mấy việc này còn xem như dễ dàng, nhiều trái cây như vậy chắc chắn có thể đổi được rất nhiều tinh hạch.
Sau một lúc lâu, Phương Hoà sắp xếp xong những quả có thể giữ lại, lại nằm trên núi đá giữa hồ nhìn Lê Chấn, vuốt mèo nhàm chán nghịch nước, đột nhiên nghĩ năng lượng trong hồ liệu có đủ dùng không?
Phương Hoà đứng dậy, vuốt mèo tự vỗ lên đầu mình, không phải thiếu tinh hạch sao? Bây giờ bên ngoài không thiếu nhất chính là tinh hạch tang thi.
Đang chuẩn bị ra ngoài thì Phương Hoà nhớ tới lời Lê Nguyệt nói với mình trước khi đi, nhìn cái ba lô bị cậu quăng một bên.
Phương Hoà đi qua, móng mèo xé rách ba lô, trừ một chút đồ dùng trẻ con thì bên trong có một cái túi to chứa đầy những quả cầu điện màu bạc to như quả bóng bàn.
Phương Hoà liếm ria, nếu Lê Nguyệt nói để lại cho cậu dùng thì chắc là không có nguy hiểm gì, Phương Hoà thu vuốt, dùng nệm thịt thăm dò, sờ sờ quả bóng, bên ngoài bóng điện là một tầng cao su mềm dẻo, cách một lớp vật chất, Phương Hoà cũng cảm nhận được sự chuyển động của các tia sét bên trong.
Bị điện giật một lần, Phương Hoà nhanh chóng rụt chân, ngồi nhìn những quả cầu điện kia, bên ngoài không biết đang xảy ra chuyện gì, hay là cậu ra đó ném thử một quả cầu xem sao, cũng để xem sức công phá của cầu điện xem sao.
Phương Hoà quay đầu nhìn Lê Chấn vẫn bất động, tình trạng này kéo dài liền không tốt, cũng không còn cách nào khác, đành thử bổ sung tinh hạch thử.
Phương Hoà mang một quả cầu điện ra ngoài, tình hình giống như cậu đoán, mục tiêu là sức mạnh của cháu trai đã biến mất, thi triều cũng tan tác ở đây.
Những tang thi sinh ra ý nghĩ theo đuổi sức mạnh bắt đầu tấn công những con tang thi khác, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gào rống và tiếng nhai nuốt rợn người, những con tang thi không tăng cấp, chỉ biết ăn đồng loại để gia tăng lực lượng, cho nên xung quanh vương vãi máu đen, đàn tang thi số lượng lớn như vậy, đoán chừng phải một hai tháng sau mới có thể tan hết.
Phương Hoà nhìn những con tang thi xung quanh không bị hấp dẫn bởi sự xuất hiện của mình, cậu không ngờ Lê Chấn có thể che chắn hơi thở của cậu trong một thời gian dài như vậy, Phương Hoà đứng trong đàn tang thi, vuốt mèo vung lên, đầu tang thi rơi lộp bộp, sau đó cậu ném vào đàn tang thi quả cầu điện, rồi lại trốn vào, chờ thêm một lát mới từ không gian cẩn thận ra ngoài.
Lúc Phương Hoà phòng bị nhìn ra ngoài, mắt mèo trừng lớn, kinh ngạc nhìn tình hình trước mắt.
Quả cầu này đúng là đỉnh, không hổ là dị năng cao cấp, xung quanh mấy chục mét không có một con tang thi nào còn đứng, ở giữa đàn tang thi dày đặc có chút quỷ dị, trên mặt đất chỗ đó đầy tro tàn, toả ra mùi cháy khét, trong phạm vi tang thi đều bị nổ sạch sẽ.
Phương Hoà vung vuốt mèo lên, một trận gió thổi bay tro bụi lộ ra tinh hạch sáng bóng, tinh hạch xuất hiện lập tức thu hút số lượng lớn tang thi ùn ùn kéo đến, vuốt mèo của Phương Hoà lại nhanh hơn, giống như ảo ảnh, khônh con tang thi nào nhanh bằng cậu, chớp mắt móng vuốt xẹt qua những tinh hạch trên đất giống như nước chảy, trôi vào hồ trong không gian.
Phương Hoà đứng trên đất nhìn đàn tang thi lao tới đây, nhe răng, vung đuôi một lần nữa chạy vào không gian.
Phương Hoà đứng trên núi đá giữa hồ, những tinh hạch kia dung hoà vào hồ nước làm cho năng lượng dưới hồ được bổ sung nhiều thêm một chút, những năng lượng mới sản sinh ra đều chậm rãi tập trung quanh người Lê Chấn.
Nhưng mà Phương Hoà nhìn ngắm nửa ngày cũng không thấy có gì, cùng lắm là sắc mặt của Lê Chấn tốt hơn một chút, thực sự không thấy biến hoá gì, hơn nữa không phải do cậu nhìn quá chăm chú mà sinh ra ảo giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi không.
Phương Hoà đi tới bên hồ, nhưng những quả cầu điện bên trong ba lô, cẩn thận thu dọn, sau khi chứng kiến sức phả huỷ của quả cầu điện, Phương Hoà ngược lại không muốn dùng tới nữa, Lê Nguyệt nói đúng, cầu điện là vật bảo mạng, tốt nhất nên cất đi, sau này có dịp cần dùng.
Phương Hoà quay đầu nhìn thoáng qua mặt hồ, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục giết tang thi, chạy ra khỏi không gian, Phương Hoà ngay lập tức quăng ra lưỡi dao gió, sau khi tăng cấp, dị năng của cậu đã lợi hại hơn rất nhiều, hơn nữa, phạm vi tấn công và thời gian dùng dị năng của tăng lên đáng kể, Phương Hoà giống như tia chớp, lao vụt qua đàn tang thi, lao tới đâu là có tang thi ngã xuống.
Chờ khi giết được kha khá Phương Hoà mớ bắt đầu vung vuốt đào tinh hạch trong đầu tang thi ra.
Phương Hoà cứ như vậy giết tang thi rồi lại đào tinh hạch hết cả một ngày, Phương Hoà cũng không biết mình đã giết bao nhiêu tang thi, xung quanh vẫn có những con tang thi bị hấp dẫn tới khi cậu đào tinh hạch, cứ như vậy càng giết càng nhiều.
Phương Hoà cong lưng, trở lại không gian, nhảy thẳng vào trong hồ nước. Năng lượng trong hồ rõ ràng tăng lên, sức mạnh chảy vào cơ thể cậu, nhanh chóng khôi phục dị năng, Phương Hoà quơ chân trong nước, có dị năng hỗ trợ lặn xuống bên người Lê Chấn.
Phương Hoà ở dưới nước nhìn Lê Chấn hồi lâu, khi không nín thở được nữa thì ngoi lên mặt nước, chuẩn bị leo lên bờ, mệt mỏi cả ngày, cậu muốn tìm một chỗ thoải mái để ngủ.
Sau khi lên bờ, Phương Hoà lắc người vẩy nước, càng lúc càng nhanh, có dị năng hệ phong giúp sức lông cậu khô ráo một cách nhanh chóng, đây là cách cậu mới nghĩ ra hôm nay, so với chui vào khăn tắm lăn lộn thì nhanh hơn nhiều.
Khuyết điểm duy nhất là mớ lông xù lên của cậu cần có người vuốt vuốt.
Chẳng qua hôm nay có gì đó khác với ngày thường, Phương Hoà thu tay lại, cúi đầu nhìn vuốt mèo của mình ngẩn người, trên chân trước của cậu có rất nhiều lông màu đen, cậu rụng lông hả?
Phương Hoà lập tức thấy toàn thân ngứa ran, không thoải mái lăn lộn trên cỏ một vòng, nhìn đám cỏ dính trên lông, cậu đưa vuốt đỡ trán, rõ ràng vừa mới tắm xong.
Biến thành mèo lâu như vậy Phương Hoà trước giờ vẫn không để ý là mình có rụng không hay không, tình hình hiện tại là bình thường hay là bất thường đây?
Phương Hoà cảm giác trên mặt và cổ rất ngứa, cậu đưa vuốt mèo lên gãi, sau đó nhìn lông rụng trên móng vuốt, hình như nệm thịt hình hoa mai của cậu lớn hơn trước thì phải.
Meo, chẳng lẽ là vì lực lượng tăng lên nên cậu cũng lớn nhanh hơn à?
Ngứa, Phương Hoà tiếp tục cọ người xuống thảm cỏ, nhìn lông mèo bay đầy trời, ước gì có đồ gãi ngứa toàn thân cho cậu.
Phương Hoà bên này cọ cọ hăng say, không để ý tới dưới hồ, Lê Chấn đã mở mắt, đang leo lên bờ, huyết sắc bên trong con ngươi đã biến mất, chỉ là vẫn không có cảm xúc gì.
Vất vả lắm mới bớt ngứa, Phương Hoà bò dậy lắc lắc thân mình, không chờ cậu đứng dậy, Lê Chấn đã xuất hiện trước mắt Phương Hoà, duỗi tay ôm cậu vào lồng ngực, Phương Hoà vui mừng kêu một tiếng.
“Meo.” Lê Chấn.
Đúng rồi, hai người họ lâu lắm rồi không có tu luyện.
Tay Lê Chấn vuốt ve lông mèo con, đôi mắt không cảm xúc của Lê Chấn dừng lại ở đám lông rụng lả tả, ánh mắt hơi nhíu lại, sau đó dùng tinh thần lực, mỗi lần vuốt ve mèo con trong ngực, thì có thể giúp cậu chải rất nhiều lông rụng xuống.
Phương Hoà thoải mái nâng cằm, Lê Chấn gãi đúng chỗ ngứa khiến cậu vô cùng thoải mái, hai chân trước của Phương Hoà bám vào cánh tay hắn, Lê Chấn cào cào cổ mèo con làm cậu hơi ngửa đầu lên trên, sau đó lại cào cào bụng dưới chân trước, đây là mấy chỗ mà Phương Hoà không thể tự gãi được.
Cả người mèo, từ trên xuống dưới đều được vuốt ve rất thoải mái, Phương Hoà ngáp một cái, lật người nằm ngửa trên khuỷu tay Lê Chấn, chân trước đạp đạp cánh tay hắn, hàm hồ kêu một câu.
“Meo meo.” Con sen, mi cứ gãi tiếp đi.
Thôi được rồi, ngủ một giấc đã rồi tính tiếp.
Từ ngày Lê Chấn ngâm mình trong hồ, cậu không có hôm nào được nghỉ ngơi cả.
Lê Chấn nhìn nhóc mèo xụi lơ trên tay mình, tầm mắt vẫn không thay đổi, theo động tác vuốt ve của hắn, lông mèo không ngừng rụng xuống, cơ thể mèo con cũng chậm rãi lớn hơn, lông mới được mọc ra vô cùng mềm lại, tràn đầy sức sống, sờ có cảm giác rất thích tay, mỗi một chút đều làm Lê Chấn không nỡ buông tay.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Phương Hoà mở mắt, duỗi móng vuốt, cong người ngái ngủ, cả người vô cùng dễ chịu, cậu nhìn xung quanh thì thấy đây là phòng của Lê Chấn, nhưng lại không thấy Lê Chấn đâu.
Phương Hoà từ trên giường nhảy xuống, mới đi được một bước đã cảm thấy hơi lạ, cậu cúi đầu mình vuốt mèo của mình, mắt hơi híp lại, cậu chạy tới gương trước tủ quần áo của Lê Chấn, muốn xem mình ra sao, chân trước của Phương Hoà ấn trên gương, đuôi mèo lắc lắc vài cái, thế nên là, cậu ngủ một giấc dậy liền trở thành một con mèo trưởng thành hả?
Phương Hoà đi đi lại lại trước gương vài vòng, cảm giác cũng không tệ lắm, cậu thử động tác vồ qua của họ nhà mèo, ừm, so với trước kia nhanh hơn không ít.
Nhanh chóng chạy ra ngoài thì thấy con sen nhà mình đang tận chức tận trách làm một bàn đồ ăn, hương vị thơm phức như vậy không biết bao lâu rồi cậu chưa được ăn, Phương Hoà chảy nước miếng ròng ròng.
Lê Chấn cảm giác được mèo con tới gần, hắn xoay người, vũng vàng chộp được nhóc con đang lao tới, một gương mặt không biểu tình tới gần, cọ lên lông mao mềm mại trên đầu cậu.
Phương Hoà dùng móng vuốt đẩy gương mặt không an phận ra, nhìn biểu cảm của hắn, không biết có phải ảo giác của cậu không, Lê Chấn có gì đó không đúng lắm, biểu cảm của hắn không giống như đã khôi phục, nhưng mà giờ cậu không thể hỏi được, chờ ăn cơm xong, tu luyện một hồi rồi tính.