Biên tập: R Bê Đê
“... hắn cảm thấy mình giống như đang ngậm một chiếc kẹo mềm ngọt ngào. “
Phương Hoà đẩy tang thi mèo con ra khỏi bụng mình, nó lại một lần nữa chậm chạm bò về phí cậu, bộ dáng run lẩy bẩy có chút đáng thương.
Nhưng mà bị mèo con tang thi chui xuống bụng, còn dựa đầu vào trong, Phương Hoà bị nhóc mèo sữa mềm mại này làm cho xấu hổ, ngẩng đầu buồn rầu nhìn Lê Chấn. Lê Chấn giật giật khoé miệng, chỉ có thể duỗi tay xoa đầu Phương Hoà. “ Nó xem em là mèo ba. “
Kỳ thật, nói một cách chính xác hơn thì nhóc mèo tang thi coi mèo ngố nhà hắn là mèo mẹ, nhưng mà nếu Lê Chấn nói vậy, hắn tin rằng mình sẽ ăn mấy cái tát.
Phương Hoà đen mặt, một lần nữa cố gắng đẩy mèo con ra khỏi bụng mình, ngoài Lê Chấn ra, cậu chưa bao giờ tiếp xúc thân thể quá thân mật với người hay động vật khác, nếu có thì chắc là lầm ở cửa hàng thú cưng, bị anh em đồng loại dựa vào, nói ngắn gọn thì cậu không có cái thói quen đó.
Phương Hoà nhìn mèo con tang thi liên tục bò về phía mình, không nhịn được nữa mà lôi một con gà mái trong không gian ra, đẩy về phía nó.
Phương Hoà nhớ khi cậu còn nhỏ có xem cái gì mà gà mẹ nuôi lớn mèo con, hình ảnh trong trí nhớ của cậu là hai con mèo con nép mìn dưới cánh của gà mái, nhìn khá ấm áp, cho nên Phương Hoà nghĩ để một con gà mái nuôi mèo con chắc là không có vấn đề gì.
Nhưng mà, mèo con tang thi run rẩy bò tiếp, con gà mái kia thì thê thảm hơn, bị kết giới môi trường của nó xé thành mấy mảnh, chết giống con cá hồi nãy, thịt vụn tung toé trên đống vật liệu.
Phương Hoà trầm mặc, cậu trong nháy mắt bị sức mạnh của mèo con thuyết phục, nói đến cùng thì nó vẫn là một con tang thi cấp năm vô cùng lợi hại, cậu và Lê Chấn cùng đánh cũng chưa chắc thắng được nó.
May mà Lê Chấn đã dùng tinh thần lực, đi vào ý thức của nó, mà nó khi nãy cũng khômg có ý định tấn công cậu và Lê Chấn, nếu không khoảng cách gần như vậy, chỉ cần nó muốn thì có thể nghiền hai người họ thành thịt vụn, nếu may mắn thì họ trốn kịp vào không giam, nếu không thì xác định toi mạng.
Nhìn thấy mèo con tang thi giết xong con gà, vẫn kiêm trì bò về phía mình, Phương Hoà nghiêm túc nghĩ, chẳng lẽ nó xem cậu là bố thật? Cậu chỉ là muốn tìm một đàn em hữu dụng cho Lê Chấn thôi mà, sao tự nhiên lại có thêm một đứa con?
Lúc Phương Hoà còn đang rối bời trong lòng thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt họ. Phương Hoà nhing tang thi đàn em số 2 đã thay quần áo mới, có chút khó hiểu hỏi Lê Chấn. “ Không phải đàn em số 2 về thành phố T rồi sao? “
Lê Chấn chẳng lẽ lại nói là hắn hơi ngứa mắt nhóc con này cứ vừa chui vừa dụi bụng mèo ngố nhà hắn?
Cho nên, Lê Chấn trầm mặc, nhấc mèo con tang thi lên, ném nó xuống đầu tamg thi nhỏ gầy.
Phương Hoà trừng mắt nhìn đầu đàn em số 2, nhóc mèo tang thi thế mà dẫm dẫm trên đầu nó vài cái rồi co thành một nhúm lông, nằm an ổn trên đầu đàn em số 2.
Lê Chấn duỗi tay bế Phương Hoà lên, tay hắn cầm móng mèo xoa nắn một hồi, lại vuốt ve lông trắng của Phương Hoà. Con mèo sữa kia hết dụi chỗ này lại dụi chỗ kia, có khác nào đậu hủ của Phương Hoà thuộc về hắn bị nó ăn mất.
Phương Hoà nhìn đàn em số 2 và nhóc mèo tang thi ở chung một chỗ hài hoà mới thở phào một hơi, móng vuốt vỗ vỗ tay Lê Chấn.” Chúng ta ra ngoài giết tang thi hay là đi luôn? “
“ Để cho hai đứa nó giải quyết tang thi, chúng ta đi lấy một chút đồ. “ Lê Chấn ôm Phương Hoà nhảy xuống, ở kho xưởng thứ có nhiều nhất chính là những thanh thép tấm, đây là thứ tốt, có lẽ ban đầu xây căn cứ sẽ không hữu dụng, nhưng sau một thời gian thì những cơ sở được xây dựng sẽ cần đến.
Phương Hoà nhìn đàn em số 2 đã lao ra ngoài giết tang thi, sau khi thấy nhóc mèo tang thi vẫn an ổn ngủ trên đầu nó mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn Lê Chấn. “ Mấy thanh thép này có thể làm gì? “
Trong suy nghĩ của cậu, bây giờ chỉ có lương thực với nhu yếu phẩm mới là quan trọng nhất, thép thì có tác dụng gì?
Lê Chấn xoa đầu cậu, “ Chúng ta không biết bao giờ có thể tiêu diệt được virus tang thi, khi xây dựng căn cứ, rất nhiều thứ cần dùng, nó là nguyên vật liệu hữu dụng.”
Phương Hoà gật gù, hình như cũng đúng, cậu nhớ lúc trước cùng cậu mợ tới căn cứ thành phố A, xung quanh đều được bọc bằng thép, nơi ở khi ấy cũng xem là tốt, cậu nghe nói, rất nhiều chỗ còn được xây bằng những đồ bỏ đi, rất dễ sập. Xây bằng thép tuy rằng mùa hè nóng hơn nhưng vẫn tốt chán, hơn nữa, thanh thép tấm này đồ dày vẫn tốt, có thể cạn tang thi, hoặc cải tiến xe thành xe bọc thép.
Phương Hoà ánh mắt càng sáng, tích trữ đồ hữu dụng, là sở thích lớn nhất của cậu.
“ Vậy thì chia nhau ra mà hành động. “ Phương Hoà nhanh chóng nhảy xuống khỏi ngực Lê Chấn, dùng tốc độ cực nhanh thu hết vật liệu trong xưởng vào không gian.
Lê Chấn nhìn Phương Hoà hoá thành một vệt sáng lao đi, khoé miệng cong lên, lại còn chia nhau ra hành động. Em làm sao mà bỏ được thói quen tích đồ chứ.
Chờ sau khi Phương Hoà thu hết hai gian hàng thì Lê Chấn bảo cậu ngừng lại, Phương Hoà vẫn chưa đã thèm nhưng cậu biết Lê Chấn chắc chắn có lý nên cũng dừng tay.
Phương Hoà nằm trên vai Lê Chấn vô cùng thư thái, vươn vai, nhìn về phái đàn em số 2 và mèo tang thi đang chăm chỉ cày tinh hạch, Phương Hào nhìn một hồi, chỉ móng vuốt. “ Tôi không nhìn lầm chứ? “
Lê Chấn nhìn theo móng vuốt của cậu, đàn em số 2 vốn là tanh thi hệ tốc độ kết hợp lực lượng, cho nên giải quyết tamg thi cấp một rất nhanh, móng vuốt sắc bén chuẩn chỉnh đâm vào đầu đồng loại, móc tinh hạch ra.
Nhưng mà lúc Phương Hoà nghĩ nó sẽ bỏ vào mình, ai ngờ nó lại tung tinh hạch lên đầu, từng viên từng viên bị nhóc mèo sữa lười biếng há mồm ăn, hơn nữa ăn rất nhanh.
Phương Hoà trừng mắt, sau này bọn họ còn phải kiếm tinh hạch để nuôi hai cái đứa này nữa hả?
Linh hồ trong không gian cũng cần tinh hạch đó.
Phương Hoà nhìn nhóc mèo ăn tinh hạch mà đau lòng muốn chết, nhóc này đã cấp năm, tinh hạch tang thi cấp một bao nhiêu vào miệng nó cũng như muối bỏ bể, không nhìn thấy có biến hoá gì, đúng là phí phạm của trời!
Lê Chấn nhìn Phương Hoà rối rắm, nâng tay giết được một số lượng lớn tang thi.
Phương Hoà trong lòng đầy oán niệm, vung móng vuốt giết tang thi, vừa ném một quả cầu điện vừa điên cuồng nhặt tinh hạch.
Tang thi quá đông, cũng khó giết hơn khi trước nên sau khi Phương Hoà và Lê Chấn giải quyết đại đa số tang thi trong khu xưởng thì lùi về một góc khuất trong kho hàng.
Phương Hoà dựa vào khuỷu tay Lê Chấn thở dốc, hao hết dị năng làm cả người cậu mềm oặt, nằm nhoài trên tay hắn, cậu nâng chân trước để Lê Chấn xoa bóp cho mình.
Lúc này, tang thi đàn em đội mèo con trên đầu cũng đi vào trong, tang thi đàn em ngồi xuống đất, sau đó dưới tầm mắt kinh ngạc của Phương Hoà, mèo con trên đầu nó mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn chăm chăm Phương Hoà, sau đó mèo con mở miệng phát ra âm thanh non nớt. Ngay sau đó, tang thi đàn em lấy ra tinh hạch, đổ ra đất được một đống lớn, loé mù mắt mèo của Phương Hoà.
Phương Hoà ngây người nhìn mèo sữa, nó cũng đang nhìn lại cậu, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, giống như đang lấy lòng.
Phương Hoà rung rung tai, quay đầu nhìn về phía Lê Chấn. “ Anh chắc chắn đầu óc của nó là một con mèo mới sinh ngây thơ hả? “
Lê Chấn gật đầu, ý thức của nó rất mỏng, chẳng qua là tang thi hình người và động vật khác nhau, hắn có thể hiểu rõ về ý thức của tang thi bình thường nhưng mà vấn đề là ai biết được đầu óc của một con mèo tang thi cấp 5 mới sinh là ngây thơ hay không chứ?
Phương Hoà nâng móng vuốt vỗ vỗ đầu mèo tang thi. “ Ngoan. “
Lê Chấn nhếch mày, ngữ khí nói chuyện này của Phương Hoà giống hệt khi hắn khen cậu, đột nhiên hắn có chút khó chịu trong lòng, con mèo con này có cảm giác tồn tại quá mạnh rồi nhỉ?
Lê Chấn liếc mắt một cái, tang thi đàn em đứng lên, tự lấy một nắm tinh hạch rồi đội mèo con ngồi ở một góc bắt đầu ăn.
Phương Hoà căm bản không để ý Lê Chấn vừa làm gì, cậu nhìn tinh hạch đầy đất sớm đã thèm nhỏ rãi, dị năng bị hao hết không có cách nào chống cự sự hấp dẫn từ tinh hạch, cậu nhảy xuống, bắt đầu hấp thu chỗ tinh hạch vào không gian.
Chờ xong xuôi, Lê Chấn nâng bụng Phương Hoà vài không gian, dị năng của cậu đã sớm bị dùng hết sạch, ngâm mình trong hồ nước có thể khôi phục năng lượng khá tốt.
Sau khi hấp thu một lượng lớn tinh hạch, mặt hồ càng trở nên trong suốt, khói trắng toả ra nghi ngút, Phương Hoà thoải mái chìm nổi trong hồ. Lê Chấn thì ở cạnh hồ chuẩn bị làm món hầm, sau đó tìm được Phương Hoà ở giữa hồ, nhìn mèo con vô cùng thư thái nằm trên nặt nước, Lê Chấn duỗi tay gãi gãi cái bụng trắng hồng Của cậu.
Nhưng mà dưới bụng mèo đực có một bộ phận mà Lê Chấn vô tình gãi trúng.
Phương Hoà ngao một tiếng, móng vuốt tát về phía Lê Chấn một cái, trừng mắt với hắn, meo, anh sờ chỗ nào đấy?
Ánh mắt kia khiến Lê Chấn sửng sốt, có một ham muốn không tên làm hắn áp sát mặt mình vào đầu Phương Hoà. “ Mèo Con... “
Gương mặt đẹp đến quá đáng của Lê Chấn đột nhiên áp gần vậy khiến Phương Hoà xấu hổ, cả người nóng lên, đôi mắt mèo dính nước loé lên ánh sáng xanh lục trừng Lê Chấn.
Cảm xúc không thể khống chế nữa, Lê Chấn giữ gáy Phương Hoà, đôi môi lạnh như băng nhẹ nhàng chạm vào khuôn miệng phấn hồng của cậu.
Dưới tay Lê Chấn, thanh niên tuấn dật lại xuất hiện lần nữa, không còn lông mềm mại mà là da thịt trơn mềm, mang theo sự mê người, vòng eo mềm mại cứ như cậy dựa vào bụng dưới của hắn.
Lần này sẽ là bao lâu đây?
Lê Chấn không có thời gian tự hỏi, hắn nhanh chóng nâng cằm thanh niên lên hôn, hắn chưa bao giờ hôn môi với bất kì ai, hắn cảm thấy mình giống như đang ngậm một chiếc kẹo mềm ngọt ngào, khiến hắn có cảm giác mình bị nghiện. Lê Chấn ôm chặt người vào lồng ngực, giống như hận không thể khảm người này vào sâu trong lòng.
Phương Hoà hoàn toàn ngẩn ngơ, cậu để mặc đầu lưỡi lạnh băng của Lê Chấn đi tới đi lui trong miệng mình, liếm láp cánh môi của cậu. Chuyện này rốt cuộc là sao? Môi? Làm sao mà tôi có môi được cơ chứ?
Sau đó khoảng ba giây, thanh niên lại biến mất, nhưng trạng thái của Phương Hoà khi biến thành mèo, khiến Lê Chấn trong nháy mắt lòng lạnh đi. Cả người Phương Hoà nóng ran, đôi mắt nhắm chặt, giống như đã mất nhận thức, tim Lê Chấn vừa rộn ràng một chút lập tức căng thẳng, hắn Phương Hào ra khỏi hồ, quần áo cũng không mặc, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu đến dưới gốc đào già.