Edit: Tiệm Bánh Sò
Giới thiệu xong thú cưng của những khách mời khác thì đến phiên bốn đứa nhóc nhà Văn Tâm. Nhưng thực tế, khán giả đều rất quen thuộc với mấy con mèo nhà Văn Tâm.
Khi mèo đen được giới thiệu, khung bình luận liên tục chạy:
"Hoan nghênh anh mèo! Mèo đen uy vũ khí phách nhất!"
"Chỉ cần không tắm thì em vĩnh viễn chính là bé mèo sạch sẽ nhất trong lòng chúng mình."
Đến phiên bé Ragdoll.
"Công chúa nhỏ à chị yêu em quá, đừng hỏi chị yêu em sâu đậm bao nhiêu, ánh trăng đại biểu lòng chị đó!"
Tuy không có nhiều người biết bé mèo quýt lắm, nhưng vì nó là một con mèo con, cũng được rất nhiều người yêu thương.
"AWSL! Đáng yêu đến mức phạm quy luôn, muốn hôn hôn bé mèo con quá đi!"
Ngoại trừ mèo rừng...
"Trên đời này sao lại có một con mèo đẹp kinh diễm tuyệt thế như vậy chứ, nhìn một lần khuynh tâm, hai lần khuynh thành, ba lần khuynh quốc...(tạm lược năm ngàn chữ)"
Người xem choáng váng. Còn có chuyện này nữa hả, mèo cũng mua thủy quân sao?
Chuyện hài này chỉ thoáng qua mà thôi, toàn bộ thú cưng tham gia chương trình đều đã được giới thiệu xong. Đạo diễn nói qua tai nghe thông báo với mọi người bắt đầu tiến vào phân đoạn tiếp theo. Kịch bản chương trình được bảo mật, mọi người ở đây ngoại trừ Nguyễn Thu đã thông đồng trước với đạo diễn và mèo rừng đã nhận được bản kế hoạch cụ thể thì đại đa số người xem đều không biết đạo diễn sẽ đưa ra thử thách gì.
Sau khi nhận kế hoạch, Liên Văn Bách lập tức suy sụp, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai nhăn lại như khổ qua: "Còn phải làm cơm nữa hả, tôi không biết đâu, có ai biết nấu ăn không?"
"... Cái gì? Nấu cơm?" Cung Hàm Dịch vừa nghe đến nấu cơm, nháy mắt cũng có xúc động muốn trốn.
Cả hai bọn họ đều là thần tượng thế hệ mới, Liên Văn Bách lớn tuổi hơn cũng mới mười tám tuổi, Cung Hàm Dịch thì chỉ mới mười bảy. Từ khi mới mười bốn tuổi bọn họ đã bắt đầu luyện tập ca hát vũ đạo, ngay cả việc học cũng phai tranh thủ từng phút, đừng nói đến việc nấu ăn. Theo bản năng, hai người đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về hướng ảnh đế Tả Tuyết Phong – người đáng tin cậy nhất. Tả Tuyết Phong cười ha hả, còn làm ra dáng vẻ đại ca: "Tôi biết nấu ăn, cứ giao cho tôi là được, nhưng hình như ý của đạo diễn chắc là phải tự chuẩn bị cơm cho đám nhóc nữa thì phải?"
Liên Văn Bách gật đầu: "Đúng vậy, phải tự giải quyết."
Chuyện này Tả Tuyết Phong cũng lộ vẻ mặt khó xử: "Quy Quy nhà tôi bình thường chỉ cần một ít thức ăn cho rùa là được rồi..." Thức ăn cho rùa thì anh ta có mang theo, nhưng cũng đâu thể cho động vật khác ăn thức ăn cho rùa chứ?
"Lo cái gì chứ, mọi người quên rồi sao?" Nguyễn Thu cười cười chỉ vào Văn Tâm đang bị đám thú cưng vây quanh, nói: "Vừa nãy không phải Văn Tâm nói cô ấy nấu ăn rất ngon nên đám thú cưng mới thích cô ấy sao, giờ không phải có cơ hội để cô ấy phát huy rồi sao?"
Cô ta nhắc như vậy mọi người mới chuyển mắt đến chỗ Văn Tâm. Nguyễn Thu tự nhiên không phải cho Văn Tâm cơ hội biểu hiện, trước khi đến cô đã biết có phân đoạn này, còn đặc biệt hỏi qua Tần Mạn. Tần Mạn nói, Văn Tâm là một kẻ lười, tuy có nuôi mèo nhưng không để tâm nuôi lắn, lần nào cũng tùy tiện cho ăn thức ăn khô sẵn, ngay cả đồ hộp cũng không mua. Mà lúc nãy cô ta lại khoác lác trước ống kính rằng mình nấu ăn rất ngon, quả là đưa mình tới cửa mà. Nguyễn Thu làm sao có thể buông tha cơ hội này, hơn nữa để ngừa chuyện ngoài ý muốn, cô ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ hộp cho mèo với nhiều vị khác nhau trong vali.
Văn Tâm đặt bé mèo quýt vào cái ổ mèo điều chỉnh nhiệt độ, đi đến chỗ tủ lạnh trong phòng bếp: "Nguyên liệu sẵn có rất phong phú, thầy Tả à anh cần gì vậy?"
"Tôi chỉ cần một túi mì gói là được rồi, mấy thứ khác đều cho cô hết." Tả Tuyết Phong nói.
Cung Hàm Dịch, Liên Văn Bách: "..." Có gì đó không đúng thì phải, là ảo giác của bọn họ sao?
Khung bình luận bắt đầu điên cuồng cười to.
"Hahaha, thầy Tả, đây là cái mà anh gọi là biết nấu ăn sao?"
"Nice! Mỗi người một gói mì, cuối cùng tui cũng xem được một chương trình ăn uống còn tệ hơn tui rồi!"
"Thầy Tả thất thủ rồi, chúng ta còn có thể tin tưởng Tâm Tâm không?"
Văn Tâm còn không biết khán giả đang nghi ngờ mình, giờ cô đang vội vàng kiểm tra nguyên liệu nấu ăn. Không thể không nói, tổ chương trình rất chu đáo. Tuy để bọn họ tự chuẩn bị thức ăn cho thú cưng, nhưng những nguyên liệu gì cần cũng có. Đầu tiên Văn Tâm lấy một miếng thịt heo tươi mới ra khỏi tủ lạnh, rã đông xong, cô cắt thịt thành từng miếng nhỏ cỡ hạt lựu. Mọi người còn đang nghi hoặc, một tí xíu thịt heo vậy đủ ai ăn? Vừa mới khó hiểu đã thấy Văn Tâm xào thịt chung với táo cắt nhỏ, đút cho Quy Quy nhà Tả Tuyết Phong. Quy Quy ngửi được mùi thịt, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn đến mức có thể dùng mắt thường thấy được. Tả Tuyết Phong cảm khái: "Lần đầu tiên tôi thấy Quy Quy chạy nhanh như vậy đó."
Văn Tâm cười cười, lấy hô biến một bao hạt thông ra đưa cho Cung Hàm Dịch: "Hàm Hàm, Tiểu Bát nhà em ăn cái này được không?"
Kỳ thật Cung Hàm Dịch cũng mang thức ăn theo, nhưng Tiểu Bát vừa thấy Văn Tâm đưa qua đã hưng phấn không kiềm được. Cung Hàm Dịch đành phải đỏ mặt nhận hạt thông, cảm ơn Văn Tâm: "Cảm ơn Tâm Tâm, nhưng sao cô lại mang hạt thông theo vậy?"
Văn Tâm không giấu giếm việc mình đã có chuẩn bị trước, thẳng thắn thành khẩn nói: "Vì trước đó tôi thấy có Tiểu Bát tham gia nên đã chuẩn bị sẵn."
"Oa, Tâm Tâm à cô thật tri kỷ đó!" Hai mắt Cung Hàm Dịch sáng lấp lánh, nghiễm nhiên đã thành fans của Văn Tâm luôn rồi.
Trong khung bình luận cũng sôi nổi khen ngợi Văn Tâm.
"Đây mới là tư thế chính xác tham gia chương trình chứ, kiếm tiền cũng phải có thành ý chứ!"
"Càng ngày càng thay đổi cách nhìn với Văn Tâm, hóa ra cô ấy lại là một cô gái tốt như vậy, tui phải sám hối vì lúc trước đã bôi đen cô ấy mới được."
"Tiểu Bát và Quy Quy hạnh phục thiệt đó, nhưng không biết cô ấy chuẩn bị thức ăn của động vật khác như thế nào đây?"
Kỳ thật không cần người xem hỏi thì những người khác cũng rất tò mò. Lúc nãy vừa tới biệt thự mọi người thấy hết rồi đó, Văn Tâm mang theo rất nhiều vali đó. Đừng nói là trong đống vali đó đều nhét đầy thức ăn cho chó với mèo chứ, vậy thì Văn Tâm đúng là chuẩn bị kĩ càng quá đi!
Nhưng ngoài dự đoán là Văn Tâm không lấy thức ăn khô sẵn ra mà lấy một phần sườn cừu ra khỏi tủ lạnh. Miếng sườn này nặng chừng năm, sáu cân (khoảng 2,5 – 3 kg), chất thịt rất màu mỡ. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, Văn Tâm chặt sườn thành từng khúc ngắn, sau đó ướp sườn với hành gừng, nước trái cây và thảo mộc, cho vào lò nướng. Nướng sườn hai lửa với nhiệt độ một trăm tám mươi độ trong vòng mười phút, bôi một lớp mật ong rồi lại cho vào lò. Mười phút sau, màu sườn đã đạt đến mức hoàn mỹ. Mùi hương câu hết đám chó mèo trong biệt thứ lại, mắt trông mong nhìn chằm chằm Văn Tâm.
Bé Ragdoll đương nhiên là con xông lên tuyến đầu: "Mấy người đều không được đoạt, miếng đầu tiên là của tui!"
Mèo rừng cũng không cam lòng yếu thế: "Em gái miếng đầu, ta miếng thứ hai."
Mèo đen khinh thường liếc hai con mèo ngốc kia, tỏ vẻ mình mới không thèm không có tiền đồ như vậy đâu. Nhưng sâu trong nội tâm, mèo đen chắc chắn, thân là trụ cột trong nhà, Văn Tâm đương nhiên sẽ để phần thịt ngon nhất cho mình.
Trong ổ mèo, bé mèo quýt cũng ngửi được mùi thịt thơm, chỉ tiếc nó vẫn còn là mèo con, thực sự có tâm mà không có lực đâu, đành phải thút thít ôm bình sữa mút chụt chụt.
"Meo..." Bé mèo Mỹ đáng thương thèm đến chảy nước miếng, nhưng mà chủ nhân của nó lại ôm nó thật chặt, không cho nó đến gần.
"Ha Ha, mày không được đi." Liên Văn Bách cũng túm chặt Husky sắp làm phản, nghiêm túc cảnh cáo.
"Uông..."Husky tủi thân.
Sườn của Văn Tâm đang còn trong lò, mì của Tả Tuyết Phong đã nấu xong. Gói mì của anh ta nấu cũng gian nan lắm, ban đầu là cho không đủ nước, sau đó lại vô tình làm rơi cả gói gia vị mì. Cuối cùng thật vất vả thành công dưới sự hỗ trợ của Văn Tâm, kết quả màu sắc lại... Tả Tuyết Phong xấu hổ nhìn một nồi mì gói đen tuyền, giải thích: "Vì thấy hơi thanh đạm nên tôi nghĩ nên thêm một chút nước tương, không nghĩ tới lại thêm nhiều quá."
Mọi người: "..." Đây là đổ hết bình vào còn gì!
Trong khung bình luận thì không cần phải nói, sắp cười lật rồi, mọi người đều chờ mong biểu cảm của thần tượng mình khi ăn nồi mì nước tương tuyệt mĩ này, cũng sôi nổi ngầm ý xấu định chụp màn hình lại.
Đúng lúc này, sườn cừu cũng đã chín. Màu sườn nướng nâu vàng, mùi thịt nồng nàn hòa quyện với hương trái cây và mật ong thanh ngọt. Văn Tâm còn cẩn thận róc hết thịt ra khỏi xương, cắt thịt thành miếng nhỏ để đám mèo dễ dàng cắn xé hơn. Đừng nói mèo, ngay cả người cũng thèm đến sắp khóc rồi. Cung Hàm Dịch nhìnthijt dê trong bát ăn mèo, lại nhìn chén mì nấu nước tương của mình, thiếu chút nữa khóc thành tiếng luôn. Cái thế đạo gì thế này, người còn không bằng mèo nữa!
Nói thế nào thì mì này cũng là do Tả Tuyết Phong tự mình nấu, nói gì thì anh ta cũng phải căng da đầu ra mà ăn. Nhưng ăn chưa được hai miếng thì biểu tình trên mặt đã thay đổi. Mẹ nó! Ai lại có thể ăn cái thứ này trước mặt thịt thơm ngào ngạt chứ! Đây nào có phải đồ ăn cho người chứ!
Lúc này Văn Tâm cứ như tiên nữ hạ phàm nói với mọi người: "Còn một ít sườn cừu, tôi cho thêm ít thì là, muối, tiêu và ớt, mọi người muốn ăn không?"
"Tôi muốn tôi muốn!" Cung Hàm Dịch là người đầu tiên giơ tay. Văn Tâm chia cho cô ấy một miếng to.
Tả Tuyết Phong tuổi lớn, anh ta hiểu rõ cái gì mà mặt mũi tôn nghiêm cũng không bằng một miếng thịt, lập tức bỏ gian tà theo chính nghĩa, hỏi Văn Tâm hai miếng thịt sườn, gặm từng miếng đến thơm ngọt. Nguyễn Thu tự nhiên cũng không muốn ăn mì gói, nhưng cô ta há nào lại đi xum xoe Văn Tâm, vì thế, cô ta thuận miệng lấy cớ mình đang giảm cân, lấy một quả táo trong tủ lạnh ra ăn.
Cuối cùng, chỉ còn lại Liên Văn Bách. Cậu tự cho là mình rất có cốt khí, mới mở đầu Ha Ha đã vứt bỏ cậu ta đầu quân cho Văn Tâm, cậu ta đã không phục lắm rồi. Rõ ràng cậu mới là người nuôi lớn Ha Ha, bình thường đồ ăn chuẩn bị cho Ha Ha cũng rất quý giá. Cậu vẫn luôn vững tin Ha Ha không giống mấy con Husky khác, Ha Ha rất thông minh, rất trung thành. Cái quỷ sườn cừu gì chứ, trông thì ngon đó, nói không chừng mùi vị lại kinh kìa... Ừm, nếu Văn Tâm đã đưa sườn dư qua chỗ cậu ta rồi thì, lãng phí đồ ăn là không tốt chút nào. Vì thế, Liên Văn Bách chần chờ vươn đũa, gắp một miếng sườn cừu nhỏ cho vào miệng.
Nửangày sau, Liên Văn Bách – kẻ đang làm trò trước mặt hàng vạn người xem nhìn VănTâm, chậm rãi nói một câu: "Cô gái à, có suy xét việc kết hôn không?"