Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 118: Chương 118: Đi con đường của bản thân




Edit: Tiệm Bánh Sò

Liên Văn Bách không khỏi nhớ tới một chuyện nhỏ. Nói là chuyện nhỏ, vì nó thật sự rất nhỏ, lúc cậu ta còn niên thiếu, cha mẹ đã từng ôm kỳ vọng cao với cậu ta, bồi dưỡng mọi mặt theo tiêu chuẩn người thừa kế. Nhưng Liên Văn Bách lại cố tình đi ngược lại, từ nhỏ cậu ta đã không thích học, không thích kinh doanh. Có lẽ là năm cậu ta học lớp năm, cậu ta rất thích truyện tranh. Ai chẳng biết mấy nam sinh tuổi ấy luôn thích mơ mộng mấy ảo tưởng bay bổng, mỗi ngày tan học về làm xong bài tập, niềm an ủi tâm lý duy nhất của Liên Văn Bách là theo dõi truyện tranh mới, sau đó tám chuyện với đám bạn nội dung truyện.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh, mẹ Liên Văn Bách đã biết chuyện này. Mẹ cậu ta rất bất mãn với việc cậu ta mê mẩn mấy thứ truyện tranh “không đàng hoàng” này. Có nhiều bậc phụ huynh nếu biết con mình mê truyện tranh sẽ tận tình khuyên nhủ, hoặc có người nghiêm khắc hơn sẽ cấm luôn con mình. Nhưng mẹ Liên Văn Bách lại khác. Bà ta trực tiếp tìm đến tác giả truyện tranh, cho tác giả một số tiền, yêu cầu tác giả ngừng sáng tác quyển truyện tranh này vô thời hạn. Chuyện sau đó có thể nghĩ ra ngay, niềm vui tinh thần duy nhất của Liên Văn Bách đã bị tước đoạt. Lúc ấy Liên Văn Bách còn nhỏ nên khi mẹ dùng giọng điệu bình thản nói chuyện này cho cậu ta biết, trong lòng cậu ta rất mờ mịt. Cậu ta không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, cũng không sao mẹ mình lại làm vậy.

Chuyện này đã gieo xuống một hạt giống trong lòng Liên Văn Bách. Trong tiềm thức, cậu ta không thể phản kháng cha mẹ, vì cậu ta biết, một khi cậu ta phản kháng thì kết cục chờ đợi cậu ta sẽ thế nào. Nhưng chẳng lẽ cứ mãi như vậy, mãi để cha mẹ điều khiển cuộc sống của cậu ta sao?

Bé Trà sữa tỉnh dậy trong lòng Văn Tâm. Gần như ngay khi vừa mở mắt, Trà sữa đã ngửi được mùi hương cam quen thuộc trên người Văn Tâm, vô vàn ấm ức tủi thân lại ùa đến như sóng biển.

“Meo meo...” Tâm Tâm! Có người bắt nạt tui...

Văn Tâm sợ hãi, vội vàng ôm chặt Trà sữa sơn, dỗ dành nó: “Đừng khóc đừng khóc, Trà sữa đừng khóc, có gì ấm ức thì mẹ sẽ ra mặt cho con mà.”

Trà sữa không nói nên lời được, chỉ có thể kêu meo meo đáng thương vô cùng. Văn Tâm nghe mà đau lòng không thôi, nhưng cô cũng biết mình không thể giúp nhiều được, chuyện duy nhất cô có thể làm là chia sẻ Weibo giúp Liên Văn Bách chứng minh sự trong sạch thôi.

Văn Tâm cũng cảm thấy chuyện này rất là kỳ quặc. Phó Lăng Huyên với Liên Văn Bách bình thường chẳng liên quan gì đến nhau cả, giờ đột nhiên cô ta lại ăn mặc lộ liễu xuất hiện trong phòng Liên Văn Bách. Hơn nữa lại còn thật trùng hợp, đúng lúc tổ chương trình phỏng vấn trực tiếp bất ngờ. Rõ ràng là bày bố xong hết mọi chuyện rồi chỉ đợi hãm hại Trà sữa nhà bọn họ thôi mà. May mà linh hồn bảo hộ kịp thời xuất hiện bảo vệ Trà sữa. Khi Liên Văn Bách ở hình người chìm vào giấc ngủ rồi bị Phó Lăng Huyên đánh bất ngờ, linh hồn bảo hộ đã âm thầm biến Liên Văn Bách thành hình mèo. Do vậy Phó Lăng Huyên mới tay trắng thất bại. Nếu không phải Liên Văn Bách không ở đó thì chuyện này chỉ sợ cậu ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không xóa sạch được.

Nghĩ đến đây, Văn Tâm nhanh chóng lên Weibo giải thích nguyên nhân bé Trà sữa xuất hiện trong phòng Liên Văn Bách. Vừa đăng Weibo xong, Hạ Lệ đã gọi điện tới, trong điện thoại, giọng điệu Hạ Lệ hơi do dự, không quả quyết như ngày thường. Văn Tâm hỏi thẳng: “Có phải liên quan đến chuyện Liên Văn Bách không?”

Hạ Lệ thở dài: “Haiz, bên tổ chương trình nói không muốn em cũng bị kéo vào.”

Văn Tâm cười lạnh một tiếng: “Chuyện này quấy đến nước này không thoát khỏi liên hệ với tổ chương trình đâu.” Không muốn cô bị kéo vào. Nói dễ nghe nhỉ! Đúng hơn là không hy vọng cô giúp Liên Văn Bách thôi.

Hạ Lệ giải thích: “Chủ đầu tư chương trình lần này là Liên thị.”

“Liên thị?” Văn Tâm sửng sốt: “Là Liên thị mà em nghĩ sao?”

Hạ Lệ nói: “Đúng vậy, chính là bọn họ. Chị nghe một ít bạn bè trong giới nói, hình như lần này Liên thị quyết tâm muốn kéo cậu con trai chạy loạn trong giới giải trí về rồi.”

Nói vậy, tất cả bí ẩn đều được giải đáp. Hóa ra người đứng sau lưng giở trò quỷ là cha mẹ của Trà sữa! Suýt nữa Văn Tâm đã bị chọc tức chết. Khó trách lúc nãy Trà sữa lại đau lòng như vậy, bị người nhà mình yêu thương nhất chọc sau lưng một dao, ai có thể vui được!

Văn Tâm nghiến răng nghiến lợi: “Em cứ không đấy, em phải nói giúp Liên Văn Bách. Bên chị Lệ có chuyện gì của Phó Lăng Huyên không, không phải cô ta muốn nổi sao, chúng ta giúp cô ta một phen vậy.”

Hạ Lệ không nhịn được bật cười: “Tâm Tâm, em thật là, nếu vậy bên tổ chương trình không dễ nói chuyện đâu.” Suy nghĩ của Hạ Lệ cũng đúng. Nghệ sĩ, dù có là nghệ sĩ nổi tiếng thì tuy bên ngoài trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực tế khắp nơi đều chịu sự chú ý và sắp đặt từ nhiều phương diện của công ty quản lý. Hạ Lệ cũng suy xét xuất phát từ tương lai của Văn Tâm, tất nhiên là không kiến nghị Văn Tâm đối nghịch với tổ chương trình. Nhưng Hạ Lệ lại quên, Văn Tâm khác với những nghệ sĩ mà cô từng quản lý.

Văn Tâm nổi nóng: “Sợ cái gì, cùng lắm thì hủy hợp đồng!”

Hạ Lệ còn định nói tiền hủy hợp đồng cũng không phải một con số nhỏ, nhưng lại nghĩ đến người sau lưng Văn Tâm, cô đành im lặng nuốt hét lời khuyên nhủ xuống. Dù sao nghệ sĩ nhà mình còn có con bài cuối là Tổng giám đốc Kỳ mà. Bên tổ chương trình có khó chịu à, vậy thì đành phải để bọn họ khó chịu tí thôi.

Theo sự gia nhập của Văn Tâm, người đứng về phía Liên Văn Bách cũng dần nhiều lên. Tuy vẫn có nhiều minh tinh ngại uy thế nhà họ Liên không dám lên tiếng, nhưng đa số cộng đồng mạng và fans của Liên Văn Bách đều đồng loạt đứng lên nói giúp Liên Văn Bách. Không chỉ thể, mọi người phát hiện Sở Tịch cũng chia sẻ thanh minh giúp Liên Văn Bách. Fans của những minh tinh nổi tiếng này ngày thường đều tranh nhau bảng xếp hạng đến vỡ đầu chảy máu, bọn họ chưa từng nhất trí đoàn lết như vậy.

Đồng thời, cũng có một ít tin tức lộ ra, tất cả chuyện này đều do Liên thị đứng sau lưng thao túng. Mọi người kinh ngạc phát hiện hóa ra Liên Văn Bách là cậu chủ nhỏ của nhà họ Liên. Đây là hình tượng nam chính gì đây trời! Nhưng Liên thị có muốn một tay che trời thì cũng phải hỏi cộng đồng mạng có đồng ý hay không đã.

Nhìn bình luận tin tưởng mình, nhìn các fans ra mặt thay mình, Liên Văn Bách cảm thấy trái tim mình như được rót đầy dũng khí. Cậu ta quyết định, lần này cậu ta sẽ lấy thân phận người trưởng thành nói chuyện với cha mẹ.

Từ khi Liên Văn Bách vào giới giải trí, cậu ta rất ít về nhà họ Liên, thế nên khi quản gia nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đã trổ mã không ít, ông vô cùng kinh ngạc: “Thiếu gia, cậu đã về rồi!”

Quản gia vui đến suýt khóc, nhưng khuôn mặt Liên Văn Bách lại lạnh lùng khác thường. Trong lòng quản gia kêu lộp bộp, ông cảm giác có gì đó không ổn.

“Chào bác Ngô, cha mẹ cháu có nhà không?” Liên Văn Bách bình tĩnh hỏi.

“Có, họ có ở nhà. Biết hôm nay cậu chủ sẽ về nên tôi đã đặc biệt làm một bàn hải sản mà cậu thích ăn nhất này.” Quản gia vội đáp.

“Vâng, cháu biết rồi.” Vẻ mặt Liên Văn Bách vẫn không đổi, bình thản sải chân bước vào nhà.

Trong phòng ăn, trên bàn ăn bày các món hải sản hết sức xa xỉ. Cha mẹ Liên ngồi ngay ngắn trên ghế hàng đầu, bọn họ nở nụ cười từ ái, cứ như tất cả mọi chuyện xảy ra đều không hề liên quan đến bọn họ. Vừa vào phòng, Liên Văn Bách đã nhìn thấy khung cảnh này.

Mẹ Liên mở miệng trước: “Mau thay giày rửa tay đi, ăn cơm trước đã nào.”

Liên Văn Bách vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cha Liên cau mày: “Thế nào, không nghe mẹ mày nói sao?”

Liên Văn Bách nhếch môi cười cười: “Nghe chứ.”

Nhưng cậu ta đứng vẫn yên.

Mẹ Liên sững sờ, sắc mặt cũng nghiên túc hẳn: “Liên Văn Bách, con lại quấy tình trẻ con rồi sao!”

“Con sắp hai mươi tuổi rồi.” Liên Văn Bách lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn cha mẹ: “Nên, con có quyền làm chủ cuộc sống của mình.”

Dường như cha Liên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông khó coi: “Rốt cuộc mày muốn nói gì?”

“Trước kia không phải con đã đồng ý với cha mẹ là đến hai mươi tuổi nếu không kết hôn sẽ trở về sao?” Liên Văn Bách quay mặt đi, gương mặt khiến vô số thiếu nam thiếu nữ mê mẩn, đẹp như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh. Cậu ta nói tiếp: “Con hối hận rồi. Dù đã hai mươi tuổi thì con vẫn không trở về.”

“Liên Văn Bách! Con điên rồi!”

Mẹ Liên tức đến mức không giữ được tư thái của một phu nhân, bà quăng chén trà vỡ choang. Nếu là trước kia thì Liên Văn Bách sẽ im lặng, nhưng hôm nay, cậu lại kiên định lạ thường: “Con không điên, cũng không nói đùa với cha mẹ, sau này con sẽ đi trên con đường của bản thân.”

Mẹ Liên cười lạnh: “Con đường của mình? Con cho rằng nếu không có cha mẹ thì con có thể đi bao xa?”

Liên Văn Bách nhớ tới “chuyện tốt” mẹ mình vừa làm cách đây không lâu, đáy lòng cậu ta lạnh lẽo, máu trên người cứ như đảo nghịch: “Cha mẹ cứ việc cản trở con, con sẽ không từ bỏ.”

Cha Liên nói: “Mày cho rằng thành tựu giờ mày đang có là dựa vào chính mày sao? Không có tao thì mày nghĩ mày có thể ra mắt sao?”

Liên Văn Bách siết chặt hai tay, cắn răng: “Nếu hai người đã phản đối con vào giới giải trí như vậy thì sao lúc trước còn giúp con?”

“Vì bọn ta phải cho con không gian thử.” Mẹ Liên cho rằng Liên Văn Bách đã dịu lại, nói rất đường hoàng: “Nếu không cho con vào giới thì con sẽ nghĩ mãi đến chuyện này, chi bằng cứ để con vào xem cái giới này dơ bẩn đến bao nhiêu.”

“Dơ bẩn?”

“Sơ với giới giải trí thì rốt cuộc là thủ đoạn của ai xứng với hai chữ này hơn chứ?” Liên Văn Bách tức cười.

“Chẳng lẽ không phải?” Mẹ Liên cao cao tại thượng nâng cằm bễ nghễ nhìn con mình.

Liên Văn Bách hít sâu một hơi, sau đó lấy một file tài liệu trong túi ra đặt lên bàn ăn. Cha Liên nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi: “Mày điên thật rồi!”

Trên đó viết, Liên Văn Bách tự nguyện từ bỏ cổ phần tập đoàn Liên thị và quyền kế thừa tài sản của cha mẹ. Tờ giấy này đã được công chứng, nói cách khác, nó sẽ có hiệu lực pháp luật kể từ thời điểm này.

“Con không điên! Con rất tỉnh táo!” Liên Văn Bách cúi chào cha mẹ mình một cái thật sâu: “Mặc kệ thế nào, hai người cũng là cha mẹ đã sinh ra và nuôi lớn con, con sẽ không hận hai người. Thế nhưng, con đường sau này con sẽ tự quyết định.”

Mẹ Liên tức giận đứng bật dậy, muốn đích thân “dạy dỗ” con mình như khi nó còn nhỏ. Nhưng khi bà đến gần Liên Văn Bách lại bị thân hình đã sớm cao hơn mét tám kia ngăn lại.

“Mẹ, đừng khiến con càng chán ghét người nữa.”

Mẹ Liên ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Càng“... Nghĩa là, giờ đã chán ghét rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.