Edit: Tiệm Bánh Sò
Hai tin trước tuy cũng rất nặng ký nhưng tạm thời vẫn được xem là bình thường, nhưng cái thư thông báo trúng tuyển cuối cùng là thế nào đây hả! Chẳng lẽ tối cô mộng du ra nước ngoài thi đại học??? Cô hiếu học dữ vậy hả?!
Không đúng, Văn Tâm bình tĩnh lại. Cô vô cùng chắc chắn, từ khi xuyên đến quyển sách này cô chưa từng có ý định tham gia thêm lĩnh vực nào ngoài giới giải trí, ngoại trừ đua xe. Mà đang yên đang lành trường đại học ở nước ngoài cũng sẽ không đột nhiên gửi thư báo trúng tuyển cho cô được. Hoặc có thể một trường đại học vô danh nào đó thấy gần đây cô nổi tiếng rồi muốn mượn danh tiếng cô; hoặc cũng có thể...
Văn Tâm nghĩ đến bé mèo quýt có liên hệ với các trường đại học duy nhất trong đám mèo nhà mình, hỏi Lý Tinh Tinh: “Đại học nào vậy?”
“Để em xem, hình như là... đại học Cornell[1] của Mỹ.”
(P/s: Trong chương này nói đây là trường của Bé tư, nhưng mình thấy trong chương 48 thì nhắc đến Stanford, không biết là tác giả có nhầm không, nhưng mình cứ để theo nguyên tác vậy. Thực tế trong chương này nguyên raw là “美国康韦斯特大学” thế này, convert lại là “đại học Cornel West” nhưng mình search mãi không ra, chỉ có trường Cornell này là gần giống nên mình để vậy, bạn nào biết chỗ này chỉ mình với nha~)
Lý Tinh Tinh lấy điện thoại mở file ra xem, cô bé lập tức trừng lớn mắt. Lúc thư vừa được gửi đến, cô bé vẫn còn chưa để ý lắm, chỉ thấy bức thư báo trúng tuyển này cứ như đồ giả nên mới hỏi Văn Tâm. Nhưng giờ nhìn thấy tên trường, cô bé mới kinh ngạc phát hiện chuyện này không thể tin được đến thế nào. Tuy Lý Tinh Tinh chỉ tốt nghiệp đại học bình thường trong nước, nhưng cô bé biết danh tiếng của đại học Cornell, có rất nhiều học sinh xuất sắc trong nước học đến vỡ đầu cũng không thể vào được đây. Vậy mà Cornell lại đột nhiên gửi thư báo trúng tuyển cho chị Tâm Tâm...
Lý Tinh Tinh không dám tin nổi, vì cô bé biết, Văn Tâm vào giới sớm, bằng cao nhất chỉ có bằng cấp ba thôi, cô cũng chỉ học trong trường nghệ thuật một năm rồi bỏ học. Nhưng dù sao giờ Văn Tâm cũng nổi tiếng rồi nên Lý Tinh Tinh không nói thẳng thư báo này là giả, chỉ cẩn thận hỏi: “Chị Tâm Tâm, chị nói xem có phải là bên kia nhầm rồi không?”
“Không biết, nhưng mà trông có vẻ là vậy đấy.” Văn Tâm duỗi người, vuốt mái tóc rối bời ra sau, lười biếng nói.
Lý Tinh Tinh gửi thư qua cho Văn Tâm: “Hay là chúng ta thương lượng với chị Lệ xem?”
Nếu giả thì thôi, nếu là thật thì đây đúng là một miếng bánh ngon. Giờ Văn Tâm càng ngày càng nổi, cùng với đó, yêu cầu của mọi người với cô cũng ngày càng cao. Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy cô là một cái bình hoa ngốc nghếch không có kỹ thuật diễn, sau này kỹ thuật diễn của Văn Tâm tăng lên thì mọi người sẽ dần có thiện cảm với cô hơn. Về sau, mọi người phát hiện trên người Văn Tâm có rất nhiều điểm đặc biệt, ví dụ như rất thu hút động vật, ví dụ như cô làm chuyện gì cũng nỗ lực hết mình... Dần dần, Văn Tâm đã nhận được sự yêu thích và ủng hộ của nhiều người. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc mọi người khó tránh khỏi đề ra yêu cầu cao cho cô, cũng dần tìm ra một số điểm không hoàn hảo của cô. Ví dụ như: bằng cấp, gia đình.
Xuất thân của gia đình không thể thay đổi được, nhưng bằng cấp thì có thể cải thiện. Đặc biệt lại còn là một ngôi trường danh giá như vậy... cho dù chỉ một cái danh thôi cũng được! Vậy cũng đủ khiến bao người hâm mộ rồi. Ngay cả Lý Tinh Tinh tốt nghiệp lâu rồi cũng không kìm được hâm mộ, thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng: “Vừa hay “2030” có một phần quay ở Mỹ, nếu chị Tâm Tâm có thể đi học ở đại học Cornell, vừa học vừa quay phim...” Đến lúc đó cô chính là nữ minh tinh vừa nổi tiếng vừa mang hào quang học hành rồi.
Lý Tinh Tinh cho rằng Văn Tâm cũng sẽ rất kích động, dù sao đó cũng là đại học Cornell mà, ai mà không mê. Nhưng biểu hiện của Văn Tâm lại bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của Lý Tinh Tinh nhiều. Thậm chí cô còn không nhìn bức thư báo trúng tuyển kia đến lần thứ hai.
“Không cần hỏi, dù sao chị cũng không đi.” Cô chỉ hơ liế qua rồi ngồi ngay ngắn lại, xuống giường xỏ dép, nên làm gì thì làm, sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Lý Tinh Tinh, cô giải thích: “Chị hiểu rõ năng lực học tập của chị, đại học bình thường còn chưa tốt nghiệp nổi, đến mấy chỗ đó à, em thấy tóc chị rụng còn chưa đủ hả?”
Bằng cấp của Văn Tâm cao hơn nguyên chủ một chút, cô là sinh viên của Học viện điện ảnh. Nhưng đó cũng chỉ là Học viện điện ảnh, không phải Thanh Hoa Bắc Đại gì đâu.
“Nhưng chị Tâm Tâm, đó là Cornell đó...” Đại học danh tiếng, cái nôi của nhiều nhân tài... Những lời sau này, Lý Tinh Tinh không nói ra.
“Chị biết trường này rất tuyệt.” Văn Tâm cười, thầm nghĩ, trường Bé tư học có thể không tuyệt sao? Nhưng dù có tốt đến đâu thì cũng không liên quan đến lĩnh vực của cô. Tuy không biết Bé tư gửi thư báo này cho cô có ý gì, ý tốt cô nhận nhưng đi học à, thôi đi.
“Nếu chị Tâm Tâm không muốn đi thì để em gửi thư phản hồi lại.” Lý Tinh Tinh nói.
“Được.” Văn Tâm gật gật đầu, chuẩn bị đi rửa mặt.
“Ấy từ từ đã chị Tâm Tâm, còn có hai việc nữa.”
“Chị nhận đóng MV của Liên Văn Bách.” Văn Tâm không quay đầu lại, nói.
Nước Mỹ, đại học Cornell.
Tít tít. Máy tính của Lâm An nhận được thư trả lời từ văn phòng đại diện của Văn Tâm. Ngữ pháp tiếng Anh trong thư hơi cứng ngắc, nhưng ý biểu đạt cũng rất rõ ràng. Cô rất cảm ơn ý tốt của đại học Cornell, nhưng trước mắt Văn Tâm vẫn chuyện tâm cho sự nghiệp, không có ý định theo học. Thấy thư trả lời, nét mày vẫn còn non nớt trên gương mặt thiếu niên hơi chau lại. Cha cậu đứng bên cạnh cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, thấy Lâm An nhíu mày, lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Lâm An tắt khung màn hình, xóa thư, bình đạm nói.
Trên mặt cha cậu đầy sự lo lắng. Từ khi sinh ra, đứa nhỏ Lâm An này đã hơn người, từng hành động cử chỉ của cậu đều được mọi người chăm chú theo dõi. Qua mười bốn năm, Lâm An luôn thể hiện sự bình tĩnh và lý trí hơn người, điều này khiến mọi người vừa yên tâm vừa lo sợ. Chỉ sợ dưới mặt hồ tưởng như yên tĩnh đến mức có thể nhìn thấy đáy kia lại cất giấu lốc xoáy khổng lồ. Từ sau lần kiểm tra đo lường thất bại gì đó, hành động của Lâm An bắt đầu trở nên không bình thường. Hình như Lâm An đang thực hiện một nghiên cứu hoàn toàn mới, nhưng ông ấy thân là cha lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Hình như con có chuyện gạt ta.” Lâm Hải sầm mặt.
“Phòng thí nghiệm cũng đâu có quy định rằng bất kể chuyện gì cũng phải báo cáo với ông nhỉ?” Lâm An không ngẩng đầu, ngoáy bút điền số liệu trong ghi chép thí nghiệm, tay không ngừng.
Lâm Hải nhấn mạnh: “Ta là cha con.”
Lâm An cười nhạo một tiếng, cứ như nghe được câu chuyện cười gì vậy: “Vậy ông phải hỏi những người khác có đồng ý không đã.”
“Con...”
“Đây là báo cáo công việc tháng này của tôi.” Lâm An đột nhiên đứng dậy, đưa ghi chép của mình cho Lâm Hải.
Lâm Hải nhìn thoáng qua, vẻ mặt khiếp sợ: “Con hoàn tất đề tài này rồi?” Đó là một đề tài thực nghiệm, mà đây cũng là lần đầu tiên Lâm An tiếp xúc với hạng mục này, vậy là nó lại... lại... Dù Lâm Hải biết đứa nhỏ này tài giỏi hơn người, nhưng cũng rất khó tin.
Nhưng Lâm An lại không hề bận tâm tí nào về mấy việc này, Từ khi cậu tìm được hạng mục nghiên cứu mới, mấy đề tài đơn giản này đối với cậu chẳng còn chút hứng thú nào cả. Làm xong sớm chỉ là vì cậu không muốn lãng phí thời gian thôi.
Lâm Hải còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm An đã sải chân ra đến cửa rồi. Trước khi đẩy cửa ra ngoài, cậu dừng chân một chút: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn xin nghỉ dài hạn.”
“Cái gì? Con định làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn về nước một chuyến.”
Bên kia, Văn Tâm đang bị công kích điên cuồng trên mạng. Tất cả mọi người, ngay cả chính Văn Tâm cũng không nghĩ đến một tấm ảnh chụp ăn cùng nhau lại khuấy động lớn như vậy. Rõ ràng lần trước cũng bị chụp rồi, nhưng mọi người chỉ trêu chọc hoặc nói thêm mấy chuyện phiếm kèm theo thôi, không có lời nào quá nặng. Thế nên lần này khi bị chụp được, mời đầu bên đội truyền thông cũng không để tâm lắm. Thậm chí bọn họ còn có ý định để mặc tấm ảnh này phát tán, cứ kệ cho các fans CP suy diễn, cũng coi như là tiêm mấy mũi dự phòng cho fans thôi. Dù sao thì cũng đâu ai bảo đảm được ngày nào đó hai người này công khai thì sao.
Không ngờ, ảnh vừa mới phát tán không bao lâu thì những lời đồn đã bắt đầu phủ lên. Nào là Văn Tâm bị bao nuôi, nào là cô vong ơn phụ nghĩa hủy hợp đồng với công ty cũ, còn bảo cô từng ăn bám giẫm đạp lên Văn Ý. Ảnh chụp là thật, còn có đội tài khoản marketing thổi gió, trong nháy mắt, Văn Tâm lập tức biến thành biểu tượng của một nữ minh tinh thấp kém hám giàu.
Dĩ nhiên, fans của Văn Tâm chiến đấu với antifans rất mãnh liệt, fans CP cũng gia nhập trận chiến.
Fans Văn Tâm: “Tui không tin, ảnh mờ như vậy sao mấy người biết đó là Tâm Tâm chứ! Không thể vì cô ta có dáng đẹp, da trắng thì mấy người thấy đó là Tâm Tâm chứ?”
Antifans: “Đừng có hòng tẩy trắng, mũ lưỡi trai và kính mắt kia đã thấy mấy lần rồi, còn dám nhắm mắt tẩy trắng hả?”
Fans Văn Tâm: “Dù đó là Tâm Tâm và Tổng giám đốc Kỳ thật thì thế nào? Bạn tốt đi ăn khuya với nhau không được sao? Cũng đâu phải chụp được hình hai người ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp đâu?”
Antifans: “Ha ha, ông chủ mấy người nói chuyện với nhân viên hả, ông chủ mấy người rảnh như vậy hả! Bao nuôi còn gì!”
Fans CP: “Tất cả mọi thứ đều chứng minh rằng, CP hai người này là thật!”
Antifans: “???”
Fans Văn Tâm: “???”
Đám fans CP mù quáng coi như đã chọc hết cả đám rồi, chịu công kích từ cả hai bên. Bôi đen từ trong ra ngoài, từ diện mạo đến xuất thân, lộn một vòng lớn, cuối cùng tổng kết lại: Văn Tâm không xứng!
Fans của Văn Tâm rất bình tĩnh, không bôi đen Kỳ Trưng, vì bọn họ cũng biết dù bọn họ có cảm thấy cái móng heo Kỳ Trưng không xứng với tiên nữ Tâm Tâm, nhưng dù sao Kỳ Trưng cũng là ông chủ của Tâm Tâm, nếu đắc tội ông chủ thì con đường sau này của Tâm Tâm khó rồi. Vì thế nhóm fans chỉ đành spam không ngừng: “Chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, xin đừng đồn đại. Cảm ơn! Hội fans Văn Tâm chân thành cảm ơn!”
Mãi đến khi tấm ảnh được lan truyền hai tiếng rồi mà trên mạng vẫn ồn ào tranh luận, không ai thuyết phục được ai cả. Rồi mấy cư dân mạng Holmes bất ngờ phát hiện, trang Weibo Kỳ Trưng tạo rồi chưa từng đăng gì đột nhiên cập nhật trạng thái.
“Đang trong quá trình đơn phương theo đuổi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nhóc con tấn công thẳng nào!
_____________________
[1] Đại học Cornell (Cornell University) là trường đại học nằm trong tổ chức Ivy League – top 8 trường đại học danh giá và nổi tiếng bậc nhất nước Mỹ