Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 92: Chương 92: K thần tất thắng, không phục cút!




Edit: Tiệm Bánh Sò

Từ sau ngày đó, Văn Tâm bắt đầu khua chiêng gõ trống bắt đầu huấn luyện. Sân tập tất nhiên là trường đua nhà họ Hoắc, xe cũng thuê của Hoắc Khang với giá một nghìn tệ một ngày, tuy Văn Tâm rất nghi ngờ một nghìn này thậm chí còn không đủ tiền bảo dưỡng hao tổn cho chiếc Maybach kia nữa.

Hoắc Khang chỉ xuất hiện ở buổi tập đầu tiên, từ sau đó không còn thấy bóng dáng đâu. Dù sao hắn cũng là tay đua thiên bẩm hàng đầu, chỉ dạy một tay mới như Văn Tâm đúng là hơi quá rồi. Nhưng Văn Tâm cũng không vì Hoắc Khang không ở đây mà giảm lượng huấn luyện của mình. Trái lại, vì không có Hoắc Khang bên cạnh nói nhảm, cô càng có thể tập trung luyện tập. Có đôi khi cô còn luyện cả ngày, huấn luyện viên phụ trách cũng giật mình.

“Cường độ huấn luyện của cô Văn còn cao hơn cả tuyển thủ chuyên nghiệp nữa.”

Văn Tâm giải thích: “Sắp đến ngày thi đấu rồi, tôi chỉ thời gian một tuần thôi, nếu không nắm bắt thì chẳng khác nào mấy ngày nay huấn luyện uổng công rồi sao.”

Xem từ hành vi và thái độ của Văn Tâm, cô rất coi trọng trận thi đấu lần này, không giống nhiều minh tinh khác chỉ định lên tập cho có. Điều này khiến những huấn luyện viên trong trường đua có thiện cảm hơn với cô nhiều, hơn nữa lại có Hoắc Khang âm thầm dặn dò, mấy huấn luyện viên cũng thay nhau chỉ dạy, truyền thủ toàn bộ những lời khuyên và kỹ xảo chuyên nghiệp cho Văn Tâm.

Một tuần sau, kỹ thuật lái xe của Văn Tâm tăng lên rõ rệt, tốc độ cũng đạt đến ngưỡng cực hạn mà người thường có thể huấn luyện được trong thời gian ngắn. Trước khi đi, Văn Tâm còn nói đùa: “Đợi sau khi chương trình kết thúc nói không chừng tôi còn đến quấy rầy mọi người nữa, tôi định thi bằng lái chuyên nghiệp nữa kìa.”

Tất cả huấn luyện viên đều cảm động đến rơi lệ.

Úi giời ơi học viên thần tiên gì đây! Quá thông minh quá cầu tiến luôn! Khác hoàn toàn mấy thứ “đồ đê tiện yêu ma diễm lệ” ngoài kia!

Ngay lúc đó, mấy huấn luyện viên đều theo dõi Weibo của Văn Tâm, gia nhập hội fans của Văn Tâm.

Thế những, trong nhà lại là một khung cảnh khác. Vì Văn Tâm trầm mê đua xe, thường xuyên không ở nhà, không nói cũng biết mấy con mèo trong nhà nhớ cô bao nhiêu. Nhớ bữa trưa ngon lành của cô, nhớ mùi cam thoang thoảng trên người cô, càng nhớ nụ cười dịu dàng đáng yêu lúc nào cũng thường trực trên khuôn mặt cô. Đặc biệt là dạo này Văn Tâm hay đi sớm về trễ, mệt mỏi đến mức gầy đi.

Đàn mèo đau lòng đến không kìm được, đành phải đợi mỗi tối lúc Văn Tâm về nhà thực hiện dịch vụ massage meo meo, sau đó cống hiến cái bụng mềm mại và đệm thịt cho cô sờ. Đương nhiên, đối với Văn Tâm cứ như là mùa xuân ấm áp thì đối với mèo rừng lại... Đặc biệt là con mèo này còn nằm ngốc ở nhà cả ngày không hề có ý đi luyện tập.

Trà sữa nói: “Anh mèo rừng, sao ngày nào Tâm Tâm cũng đi huấn luyện, sao anh không đi? Hay là anh cứ đi tập luyện đi, lỡ như lúc lên thi đấu ngượng tay thì sao?”

Mèo rừng trừng lớn hai mắt: “Mi không tin thực lực của ta à!”

Bé mèo quýt lướt ngang qua, liếc mèo rừng một cái: “Em đã thiết kế mô hình thực lực của đội anh và đối thủ, theo mô hình cho thấy, nếu anh còn không đi huấn luyện thì sẽ có đến 49,9% thua.”

Mèo rừng cãi lại: “Nói vậy vẫn có 51,1% thắng.”

Mèo đen nói: “Ta muốn mi bảo đảm thắng trăm phần trăm.”

Mèo rừng: “???” Cái thể loại bá đạo gì vậy!

Nếu lời nói (uy hiếp) của ba còn mèo kia không đáng để mèo rừng bận tâm thì hành động của Ragdoll lại đánh một đòn xuyên tim hắn. Vì mèo rừng phát hiện, tuy Ragdoll không hối thúc hắn nhưng lại âm thầm theo dõi Weibo đối thủ của hắn, theo dõi thì cũng được đi, lại còn lầu bầu nói thầm: “Í, Moore này là fan của tôi nè, hay là để tôi liên hệ với hắn ta để hắn ta chuyển sang đội Văn Tâm.”

Mèo rừng: “...”

Đến đêm, Hoắc Khang mặc trang phục đua xe chạy năm sáu vòng trên đường đua núi Vân Long mới vừa lòng. Toàn bộ nhân viên trường đua kinh hãi. Xảy ra chuyện gì vậy, đây là cậu Hoắc dù trời có sập xuống cũng không thèm tập luyện sao? Cậu Hoắc à, có phải cậu bị ma nhập rồi không!

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến đêm trước ngày thi đấu. Sáng hôm đó Văn Tâm đã ngừng luyện tập, ở nhà nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, đồng thời cũng cổ vũ các thành viên đội mình sắp lên chiến trường. Chỉ là, trước giờ Hoắc Khang chưa từng chia sẻ giao lưu với đồng đội, thế nên có không ít tuyển thủ hiểu lầm về hắn.

Từ Uy: “Xong rồi, cứ cảm giác ngày mai sẽ thua.”

Văn Tâm: “???”

Văn Tâm: “Vẫn còn chưa đấu mà, đừng nhút chí thế chứ!”

Từ Uy: “Bạn tôi ở đội bên cạnh, nghe phong phanh mà thành thích luyện tập của Moore vô cùng tốt, tốt đến mức những đội khác có đuổi thế nào cũng không theo kịp thành tích này.”

Tiểu Hân: “Đội bọn họ có Moore, chúng ta cũng có K thần mà.”

Tiểu Hân: “Đừng quên, Moore chính là thủ hạ bại tưởng của K thần.”

Từ Uy: “Nói ngược rồi, Moore mới là tuyển thủ MVP quán quân giải vô địch thế giới đó.”

Tiểu Hân: “Đó là vì K thần rút lui nửa đường.”

Từ Uy: “Dù là nguyên nhân gì, thua chính là thua.”

Từ Uy: “Huống chi đã lâu rồi K thần không đấu đúng không?”

Tiểu Hân: “...”

Thực tế, dù trên mạng hay trong giới đua xe thì quan điểm của Từ Uy và Tiểu Hân rất thường gặp. Hoắc Khang đích thực là tuyển thủ nổi bật nhất giảo thi đấu thế giới năm đó, sự xuất hiện của hắn gần như đánh vỡ toàn bộ sự hiểu biết của mọi người đối với tuyển thủ đua xe. Trước khi hắn xuất hiện, không ai nghĩ đến môn thể thao này lại ngầu đến vậy. Bằng thiên phú xuất sắc và tài lực hùng hậu ủng hộ, năm đó Hoắc Khang có thể nói là xuất chúng đến mức đánh gục tất cả, bất kể là thực lực hay độ nổi tiếng.

Nhưng, khi tất cả mọi người cho rằng Hoắc Khang sẽ dùng tư thái nghiền áp toàn tập đạt được quán quân thì... hắn lại rút lui giữa chừng. Quán quân năm đó được một tuyển thủ mới cũng nổi bật không kém người Anh – Moore đạt được. Tất nhiên Moore cũng có thiên phú, cũng có thực lực, nhưng nếu so với Hoắc Khang thì vẫn kém hơn nhiều.

Có không ít người cho rằng Moore đã nhặt được hời ngôi quán quân này, dù sau đó Moore đã liên tiếp đạt quán quân hai năm, nhưng lời này vẫn xuất hiện nhiều lần. Đây cũng là lí do chủ yếu Moore hạ thân phận quán quân của mình đến tham gia chương trình giải trí nhỏ này. Hắn ta phải quang minh chính đại đánh bại Hoắc Khang trước mặt mọi người, chứng minh thực lực của mình.

Nếu bình tĩnh xem xét lại thì fans của cả hai cũng không sai, chỉ là lập trường khác biệt, không cùng quan điểm thôi. Nhưng hiển nhiên là Văn Tâm ủng hộ Hoắc Khang vô điều kiện, vì thế cô nhắn vào nhóm: “@All, K thần tất thắng, nếu cảm thấy K thần không thể thắng thì có thể rời khỏi đội, tôi sẽ không giữ lại đâu.”

Những lời này của Văn Tâm rất khí phách, khiến tất cả mọi người trong nhóm sững sờ sợ hãi. Bình thường tính tình Văn Tâm rất dịu dàng dễ nói chuyện, không ngờ lúc này thái độ của cô lại cứng rắn như vậy. Từ Uy không dám nói thêm lời nào nữa. Là đội trưởng, Văn Tâm hoàn toàn có quyền khai trừ hắn trước khi thi đấu.

Hoắc Khang nhìn thấy dòng tin nhắn này, áp lực trên lưng nặng đến mức rớt lông, hắn nhịn không được nhắn tin riêng cho Văn Tâm: “Cô chắc chắn tôi có thể thắng như vậy à, lỡ như tôi kéo chân đội thì sao?”

Văn Tâm: “Tôi không tin anh, chẳng lẽ đi tin Moore sao?”

Văn Tâm: “Huống chi, anh không thắng được thì còn có tôi. (cười trộm) (cười trộm)”

Hoắc Khang thấy vậy, chẳng nói chẳng rằng luyện tập thêm mấy hồi nữa.

Một giờ trước khi bắt đầu, cuộc chiến của fans hai bên tiến vào giai đoạn gay cấn. Chương trình còn chưa bắt đầu Livestream, trên mạng đã có đủ loại bình luận giẫm đạp nhau, hơn nữa cuộc đua này còn có hai nhân vận truyền kỳ của giới đua xe tham gia, khiến người theo dõi đua xe nườm nượp ùa vào xem. Thiếu chút nữa server đã bị nghẽn, tổ kỹ thuật đành phải tạm thời điều động thêm vài server mới có thể tiến hành Livestream bình thường.

Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, như thường lệ sẽ bắt đầu quay các đội trong lêu trước. Bốn đội trưởng lần lượt lên sân khấu, dẫn theo thành viên đội mình tiến hành mở màn. Mỗi lần đến lượt mỗi đột lên sân khấu, bên dưới đều có tiếng cổ vũ hô hào.

Kỳ này bốn đội trưởng có sự thay đổi sao với kỳ đầu. Văn Ý là người thay thế tạm thời tất nhiên không tham gia, thay bằng Mục Thi Hàm, cô gái điềm đạm đáng yêu này trong giới cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ có thể xem như tuyến hai. Hơn nữa kỳ đầu cô ấy không tham gia, không có fans cũ, trong đội cũng không có tuyển thủ nào nổi trội nên tiếng cổ vũ tương đối thưa thớt.

Đội trưởng thứ hai là người cũ kỳ trước – Hứa Tiêu Dương. Anh ta xuất thân là nam thần tượng, sau đó đầu quân chuyển hướng sang làm diễn viên, độ nổi tiếng và diễn xuất không tệ, vì vậy lúc anh ta lên sân khấu cũng được hô vang.

Kế đến là Thư Mạn Nhiên, cô ta trước luôn đi theo con đường riêng, fans không quá nhiều, nhưng đội của cô ta có quán quân giải thế giới, cô ta cũng được coi là một nửa người trong giới đua xe, nên khi đội cô ta lên sân khấu cũng được tung hô vang dội. Điều này khiến Thư Mạn Nhiên rất vui sướng, nhưng vì để giữ hình tượng cao quý lạnh lùng của mình, ngoài mặt cô ta chỉ hơi nhếch miệng, chào hỏi các fans hâm mộ: “Xin chào mọi người.”

Fans dưới sân khấu lại hét lớn.

MC nhân lúc này hỏi: “Chị Mạn Nhiên có kỳ vọng gì trong trận hôm nay không?”

Thư Mạn Nhiên tùy ý vén mái tóc dài của mình ra sau lưng, đều giọng nói: “Quán quân.”

Toàn bộ người xem chấn động. Người phụ nữ này thật khí phách! Quả nhiên là phu nhân nhà giàu danh hiệu Ảnh hậu hàng thật giá thật, từ lúc bắt đầu khí chất của Thư Mạn Nhiên đã chênh lệch rất nhiều với những người khác rồi. Antifans của Văn Tâm cũng nhân cơ hội này hành động.

“Xem Thư Mạn Nhiên người ta khí phách cỡ nào chưa, đến lượt Văn Tâm đừng có vờ ngây thơ được không?”

“Không chừng lát nữa còn nói thi đấu hữu nghị này nọ nữa...”

“Trừ nói vậy thì cô ta còn nói gì được nữa? Ai cũng thấy rõ ràng là đội của Thư Mạn Nhiên sẽ thắng mà.”

“Đợi lâu quá rồi! Muốn xem nữ vương Thư vả mặt đồ giả tạo Tâm.”

Những lời này khiến fans của Văn Tâm tức điên. Người ta mắng chửi đấy, nhưng chẳng thấy mặt ai, có thể làm gì được? Bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lát nữa Văn Tâm phải vả mặt đám đó.

Mãi đến khi Văn Tâm lên sân khấu, khán đài lập tức sôi trào. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đội của Văn Tâm nổi tiếng vượt xa những đội khác. Chỉ một mình Văn Tâm là đã nổi, đằng này trong đội còn có ông hoàng nổi tiếng nhất giới đua xe, khí thế của hai người đã đủ nghiền ép đội khác. MC còn ngại chưa đủ sinh chuyện, đưa micro đến trước mặt Văn Tâm hỏi: “Tâm Tâm, chị Mạn Nhiên vừa nói mục tiêu của đội chị ấy là quán quân, vậy còn cô, cô có kỳ vọng gì không?”

Mọi người đều cho rằng Văn Tâm sẽ nói mấy lời như thi đấu hữu nghị rồi khiêm tốn này nọ, cô chớp chớp đôi mắt to của mình, ngây thơ vô tội nói: “Trùng hợp quá, mục tiêu của đội chúng tôi cũng là quán quân.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Tâm: Nhóc con nhà tôi chỉ có tôi mới được bắt nạt, người khác đừng có mơ!

MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player) là danh hiệu tuyên dương người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu. Đôi khi MVP không hẳn là người chiến thắng cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.