Edit: Tiệm Bánh Sò
"Aaa, chỗ đó không được!"
Trong phòng nghỉ, một tiếng hét chói tai quen thuộc truyền đến. Lý Tinh Tinh đang nói chuyện cùng nhân viên kế hoạch chương trình lập tức chạy đến, cảnh tượng xuất hiện trước mắt cô bé lại...
"Nhóc con, sao chỉ có mi thôi vậy?"
Ha, một kẻ khác bị ta đánh chạy rồi. Hai mắt mèo đen lạnh lùng cười khẽ, con mèo rừng kia cho là mình biến lại thành người là có thể trả thù sao, thật là ngây thơ. Chênh lệch thực lực và chỉ số thông minh, làm sao dùng hình thể để bù đắp được chứ. Chỉ là, mèo đen rất tò mò. Sao hắn ta có thể trở lại hình người lâu như vậy? Chẳng lẽ là tìm được bí quyết gì mà mình không phát hiện sao?
"Kỳ quái, rõ ràng là mình nghe được có tiếng người hét mà..." Lý Tinh Tinh khó hiểu gãi gãi đầu, nhưng cũng yên lòng: "Mà thôi, chỉ cần Nhóc con không sao là được, nếu mi có chuyện gì thì tao cũng không biết phải ăn nói thế nào với chị Tâm Tâm nữa."
Yên tâm, dù ai xảy ra chuyện thì ta cũng chẳng có việc gì đâu. Mèo đen nhìn Văn Tâm đang tiếp nhận phỏng vấn, thầm nghĩ.
Lý Tinh Tinh lại vui sướng nói: "Đúng rồi, chương trình kỳ này sắp kết thúc rồi, Nhóc con, chúng ta cùng nhau đi đón chị Tâm Tâm về nhà đi."
Kết thúc rồi sao? Mà cũng đúng, quay cũng gần ba tiếng rồi, sắp xong rồi.
Lý Tinh Tinh cũng không cưỡng ép ôm lấy mèo đen, đã ở chung với nó thời gian dài như vậy rồi, cô cũng hiểu rất rõ mèo đen, trừ chị Tâm Tâm ra thì mèo đen vô cùng bài xích việc tiếp xúc với người khác. Mà thể lực và chỉ số thông minh của Nhóc con cũng vô cùng cao, còn có thể nhận mặt người, biết đường, bất luận thế nào cũng không lạc. Ay, càng nghĩ càng cảm thấy Nhóc con quả thật là sủng vật lý tưởng mà! Ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu lại thông minh, cũng không gây phiền toái cho chị Tâm Tâm, cũng rất quan tâm chăm sóc em trai em gái trong nhà.
Nhưng Lý Tinh Tinh ngàn lần không thể tưởng được, lúc mèo đen nhảy xuống từ trên sofa... Trên thảm lông dê trắng như tuyết lại xuất hiện một vết đỏ thẫm như máu...
"Đây là cái gì???"
"..." Mèo đen câm nín.
Cùng lúc đó, trợ lí của Hoắc Khang đã mất liên lạc với hắn ba ngày rốt cuộc cũng chặn được Hoắc Khang sắp lái xa chạy lấy người ở bãi đỗ xe. Trợ lý vô cùng đau đớn than: "Thiếu gia, mấy ngày nay ngài đã đi đâu vậy, chúng tôi rất lo cho ngài đó."
Hoắc Khang xuýt xoa một tiếng, che cái má bị thương lại, giọng nói vừa yếu ớt vừa u oán: "Lo lắng cái gì, tôi không sao, không phải giờ xuất hiện rồi sao."
Trợ lý sửng sốt một chút: "Từ từ... ngài bị thương sao?"
Là ai? Là ai dám làm thiếu gia Hoắc Khang bị thương, kẻ đó ăn gan hùm mật gấu rồi sao!
"Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Hoắc Khang không thèm để ý phất phất tay, lộ ra hai vết xước mỏng dài còn đang rướm máu trên mặt.
Trợ lý sợ ngây người, vội vàng lấy hòm thuốc từ sau thùng xe tiêu độc cho Hoắc Khang: "Đã đổ máu rồi mà còn nhỏ gì? Thiếu gia à, rốt cuộc là ai, tôi sẽ lập tức triệu tập anh em báo thù cho ngài."
"Đã nói không có việc gì rồi, là mèo con cào thôi." Hoắc Khang buồn bực nói.
Không nghĩ đến sức chiến đấu của con mèo kia lại cao hơn tưởng tượng của mình, hình mèo đánh không lại thì thôi đi, vậy mà hình người cũng...
Chậc! Thật mất mặt!
Trợ lý câm nín: "Mèo?" Mèo có thể làm thiếu gia Hoắc Khang bị thương sao? Đừng đùa chứ, nếu là những người khác thì thôi đi, năng lực phản ứng thần kinh vận động của thiếu gia Hoắc Khang là hàng đầu đó. Chẳng lẽ... là bạn gái?
"Thay vì cái này thì..." Hoắc Khang ngừng một chút, ánh mắt vốn hàm chứa ý cười đột nhiên nghiêm túc lên, độ cong khẽ nhếch trên khóe môi cũng dần dần biến mất: "Tôi cần cậu đi tìm một số người cho tôi."
"Ý thiếu gia là..." Trợ lý vẫn chưa hiểu gì.
"Bác sĩ, đạo sư, thầy bói toán, cao tăng... mỗi loại tìm một người đi."
"..."
Hoắc Khang cũng không giải thích cho trợ lý. Vì hắn biết, chuyện này quá mức thiên phương dạ đàm[1], dù trợ lý có tin mình thì cũng rước mấy không ít phiền toái. Nhưng điều này không đại biểu cho việc Hoắc Khang không muốn biết chân tướng sự thật. Trái lại, hắn vô cùng tò mò. Vì sao mình lại đột nhiên biến thành mèo, vì sao bên cạnh Văn Tâm lại tụ tập nhiều con mèo có hoàn cảnh tương tự như hắn vậy chứ?
Nhóc đen kia nói, hắn biến thành mèo khi đang chơi game, vừa nghe đã biết là nói dối rồi, xem tình hình mấy ngày này ở chung với mèo đen thì thân phận thật của con mèo này không thấp hơn mình tí nào. Mà con Ragdoll kia thì đơn giản rồi, Hoắc Khang chỉ cần dùng đồ ăn vặt một ngày là có thể moi hết tin từ miệng nó rồi. Thân phận thật của Ragdoll là một nữ minh tinh, nổi tiếng đến mức ngay cả người không hứng thú với giới giải trí như Hoắc Khang cũng biết đến. Theo tin tức trên mạng thì trong hiện thực mèo Ragdoll vì bị giẫm đạp trong lúc quay phim, hiện nay còn đang tĩnh dưỡng thân thể trong bệnh viện. Còn Hoắc Khang thì không bệnh cũng không tai, chỉ ngủ một giấc thôi.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện, sau khi nghe lời mèo đen tiếp cận Văn Tâm, một ngày hắn có thể tỉnh lại trong hiện thực ba tiếng đồng hồ. Nhưng ba tiếng, đối với người trưởng thành bình thường như hắn vẫn là quá ngắn... Như bây giờ vậy, chỉ đủ cho hắn tham gia một trận đấu thôi. Lại còn về hậu trường chọc phá mèo đen, cơ thể hắn giờ mỏi mệt như vừa chạy Marathon vậy, không thể ức chế nổi cơn buồn ngủ như dời non lấp biển đánh úp tới.
"Thiếu gia ngài làm sao vậy?"
"Đừng lo, cũng không cần nói cho bất kì ai cả, cứ mang tôi về nhà đặt trên giường đi, sau đó làm theo lời lúc nãy của tôi tìm mấy người kia tới." Hoắc Khang vùi đầu trên tay lái, dùng một chút ý thức cuối cùng căn dặn mọi việc rồi hôn mê.
____________________
Sau ba giờ quay, tập đầu của "Vận tốc cuồng phong" cuối cùng cũng kết thúc. Kết quả này cũng khiến có người vui có người buồn, nhưng K thần đã xuất hiện trình diễn cho mọi người một trận đấu xuất sắc, khán giả còn chưa đã thèm đâu.
Lý Tinh Tinh dẫn theo mèo đen, trong đám người rộn ràng nhốn nháo tìm được Văn Tâm.
Văn Tâm còn đang cùng thành viên đội mình chụp ảnh, vì đã thắng trạn này nên trên mặt mọi người đều vui cười khôn xiết, ngay cả huấn luyện viên nghiêm túc cũng vui mừng không thôi. Nhưng bên kia thì không được như thế. Vì đội của Văn Ý đã thua trận này, huấn luyện viên Đặng Phong đang răn bảo lại đội viên của mình, không khí cả đội đều trở nên áp lực như bị mây đen nghìn nghịt bao phủ.
Lý Tinh Tinh âm thầm cảm khái, mang mèo đen đến trước mặt Văn Tâm. Văn Tâm nhìn thấy Nhóc con lập tức a lên một tiếng, bế mèo đen lên đến trước mặt mọi người: "Mau mau nhìn xem, đây là Nhóc con nhà tôi đấy!"
Các tuyển thủ sôi nổi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Oa! Con mèo này đẹp quá đi!"
"Nó ăn gì lớn lên vậy, sao lại lớn như vậy chứ?"
"Đôi mắt thật đẹp quá, móng vuốt cũng đáng yêu nữa, muốn sờ quá đi~"
Nghe thấy mọi người khen ngợi Nhóc con, Văn Tâm cười vang, đủ hiểu cô vui đến bao nhiêu: "Đừng nhìn diện mạo của Nhóc con rất hung dữ, tính tình ngoan ngoãn đáng yêu lắm đó, tuyệt đối sẽ không làm người khác bị thương."
"Ừm, chị Tâm Tâm này..."
Trên trán Lý Tinh Tinh chạy dài mấy vạch đen, đang muốn âm thầm nói chuyện vết máu vừa rồi cho Văn Tâm, lúc này, từ sau lưng hai người truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Í, thật sao?"
Nghe giọng nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt. Chủ nhân giọng nói ấy xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt khẩn trương kích động: "Tôi muốn sờ thử một chút, có được không?"
"À..."
Văn Tâm vạn lần không thể ngờ đến lại là Văn Ý. Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, theo trong tiểu thuyết thì Văn Ý rất nhiệt tình với người chị Văn Tâm này, cũng có rất nhiều lần chủ động xáp lại gần Văn Tâm. Nhưng vì trong lòng nguyên chủ không thích, cứ cho rằng do em gái đã lấy hết vận may của mình nên mãi làm mặt lạnh với cô ấy. Dần dà, Văn Ý không dám chủ động tiếp cận Văn Tâm nữa. Mà những người bên cạnh Văn Ý, đặc biệt là bạn trai của cô ấy, rồi người đại diện, lần nào cũng lôi Văn Ý lại, dạy dỗ cô ấy là Văn Tâm này nọ... Như lúc này nè, Văn Tâm còn chưa nói gì, người đại diện của Văn Ý đã kéo cô ấy ra sau người, tràn ngập địch ý nhìn Văn Tâm: "Cô lại muốn làm gì?"
"Không có gì, cho mọi người xem mèo của tôi thôi." Văn Tâm bất đắc dĩ nhún vai.
"Mèo?" Người đại diện của Văn Ý chau mày, không tin lắm.
Văn Ý lại nhảy lên từ sau lưng người đại diện: "Đúng đúng, chính là mèo! Chị Phi xem này, chị của em nuôi một con mèo vô cùng đáng yêu, nhìn ngầu lắm đó."
Lúc này người đại diện mới phát hiện hóa ra cục bông trong lòng Văn Tâm lại là một con mèo.
"Em có thể sờ một chút không?" Văn Ý cẩn thận hỏi.
"Cũng có..." Văn Tâm còn chưa nói xong, mèo đen đột nhiên dùng móng vuốt bịt miệng cô, không cho cô nói tiếp.
Mèo đen liếc Văn Tâm một cái, ánh mắt dường như muốn nói: Không thể.
"Vì sao?" Văn Tâm ngẩn người.
Theo giả thiết của tác giả thì buff của Văn Ý rất mạnh, không chỉ có người, ngay cả động vật cũng không thể tránh né. Hầu như tất cả nhân vật tiếp xúc với Văn Ý đều sẽ có cảm tình tốt với cô. Đương nhiên, năm con mèo của Văn Tâm cũng không ngoại lệ.Tác giả vì muốn tăng vòng hào quang của nữ chính mà đã phát rồ luôn rồi. Vốn Văn Tâm còn tưởng, tuy ấn tượng của các Đại lão với mình đã được cải thiện, nhưng khi đối mặt với Văn Ý cũng sẽ không bài xích cô ấy, không nghĩ đến, Nhóc con lại quyết đoán cự tuyệt Văn Ý như vậy.
Đôi mắt màu vàng kim của mèo đen hiện lên quang mang. Tuy là em gái, nhưng cô ta cũng là đối thủ của cô nhỉ? Tôi ở sau màn đã thấy hết rồi, rất nhiều fans của cô ta công kích cô, cô tốt tính không để bụng, nhưng tôi thì không.
Văn Tâm sao có thể nghe được tiếng lòng của mèo đen, nhưng cô cũng tôn trọng quyết định của nó, nói tiếng xin lỗi với Văn Ý: "Ngại quá, Nhóc con sợ người lạ."
"Không sao không sao, em chỉ hỏi một chút thôi..." Đôi mắt Văn Ý linh động xoay chuyển, nghĩ thầm, tuy không sờ được mèo thật đáng tiếc, nhưng có thể nói chuyện với chị cũng đã rất vui rồi.
Đối thoại của hai chị em dưới sự không tưởng của người đại diện Văn Ý kết thúc hòa bình. Người đại diện mang Văn Ý rời đi, còn nói cảm ơn với Văn Tâm nữa. Văn Tâm nghe được tiếng cảm ơn kia, phảng phất như đã cách một thế hệ vậy. Không nghĩ đến lại có một ngày mình còn có thể giải hòa với nữ chính Văn Ý. Nhưng Văn Ý cũng chưa làm gì quá đáng cả nên Văn Tâm cũng không ghét cô ấy, hơn nữa, thân là một người đọc Văn Tâm hiểu rất rõ, ở thế giới này người không thể đắc tội được trừ các Đại lão thì còn một người là con gái cưng của tác giả - Văn Ý đơn thuần đáng yêu trước mặt đây. Kết cục của việc đối mặt với Văn Ý, tham khảo nguyên chủ là được. Nhưng đồng thời cũng vì nguyên chủ mà Văn Tâm cũng không định tiếp cận Văn Ý, dù sao cô chỉ là kẻ xuyên qua chiếm dụng thân thể của nguyên chủ. Nguyên chủ bị người ta chiếm thân thể đã xui xẻo lắm rồi, nếu biết Văn Tâm và đối thủ một mất một còn của mình có quan hệ tốt, chỉ sợ sẽ phát điên lên mất.
Ngừng ngừng, đừng nghĩ đến những việc này nữa. Giờ cô đã trở thành Văn Tâm rồi, chuyện này không thể nào thay đổi được. Nghĩ đến chuyện khác thì hôm nay thắng trận thật tuyệt, khiến Văn Tâm càng vui hơn là Nhóc con lại không bị buff cẩm lý của Văn Ý ảnh hưởng.
"Aa, quả nhiên Nhóc con thích mẹ nhất mà!" Ôm móng vuốt nhỏ xíu của mèo đen, Văn Tâm cảm động không ngớt. Nhưng đột nhiên cô lại ngửi được một mùi vị kỳ quái: "Sao hôm nay móng vuốt Nhóc con lại có mùi lạ thế nhỉ?"
Lúc này Lý Tinh Tinh mới có cơ hội báo cáo: "Chị Tâm Tâm, hình như Nhóc con bắt chuột ăn, trên móng vuốt có máu."
Văn Tâm:???
Mèo đen trừng mắt nhìn Lý Tinh Tinh một cái. Chuột cái gì chứ, sao ta có thể ăn chuột chứ?! Là con mèo rừng kia đó!
Giây tiếp theo, Lý Tinh Tinh lại nói: "Trên người chuột có rất nhiều bệnh khuẩn, hay là chúng ta đi tiêm vaccine phòng bệnh cho Nhóc con đi?"
_______________________
[1] Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, không thể xảy ra, tựa như chuyện nghìn lẻ một đêm.