Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 3: Chương 3: Không thể chọc




Edit: Tiệm Bánh Sò

Hai mươi phút sau, Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đã đến bệnh viện.

Bệnh viện thú cưng Nhân Ái ở thành phố N rất có danh, không ít minh tinh, người nổi tiếng lựa chọn nơi này để chỉnh trang hoặc khám bệnh cho thú cưng của mình. Nguyên chủ cũng vì có bạn giới thiệu nên mới chọn nơi này. Nhìn kĩ lại, bệnh viện này thiết kế xa hoa vô cùng, chưa kể đến xây ngay chính diện con đường sầm uất náo nhiệt mà lại còn có đến ba tầng. Nhưng đây chỉ là bề ngoài, vào trong rồi mới thấy bệnh viện lúc này đã loạn lên hết cả. Mấy cô y tá và bác sĩ mặc áo blouse trắng vây tròn quanh một cánh cửa đang đóng chặt. Trong sảnh lớn, tất cả các động vật nhỏ đang được khóa trong lồng lại đều trở nên hoang mang, cuồng loạn.

"Nhóc con nhà tôi đâu?" Văn Tâm hỏi.

"Cô là chủ của con Maine màu đen kia?"

Một nam bác sĩ quay đầu nhìn Văn Tâm, trên mặt anh ta còn có một vết thương thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn, nom còn chảy máu, có lẽ là vừa mới bị thương không lâu. Nhìn có vẻ hình như là do mèo nhà mình gây họa, khí thế Văn Tâm lại yếu đi một nửa: "Ừm, là tôi."

"Nó ở trong phòng, cô cứ vào đi." Bác sĩ nam hậm hực sờ vết thương trên mặt.

"Xin lỗi, Nhóc con làm phiền bệnh viện nhiều rồi." Văn Tâm áy náy khom người xin lỗi: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ bồi thường tất cả tổn thất."

"Tổn thất cũng là việc nhỏ thôi, cù sao chúng tôi cũng quen rồi..." Bác sĩ nam khẽ thở dài, rồi lại lấy chìa khóa mở cửa phòng, nhắc nhở: "Tôi mở cửa đây, cô cẩn thận một chút."

Sau đó, của phòng được mở. Cuối cùng Văn Tâm cũng được gặp Đại lão tên "Nhóc con" này.

Ấn tượng đầu tiên của cô lại là: Má nó! Đúng là đẹp quá đi mất! Bộ lông dài màu đen uy phong lẫm liệt, thân hình thon dài rắn chắc như một con hổ con, cả đôi mắt màu vàng sắc bén tưởng chừng như liếc một cái có thể khiến người ta rùng mình... Ối chao, đẹp quá đi mất, thực sự là quá hợp để ôm trong lòng từ từ "chà đạp" mà!

Đương nhiên, đùa thì đùa trong lòng thôi, đừng đùa trước mặt Đại lão chứ. Văn Tâm biết, dù cô có to gan lớn mật cỡ nào cũng không thể làm càn bừa bãi với Đại lão một được. Cô ngước nhìn chú mèo đen đang nửa ngồi trước mặt, thử mở lời: "Nhóc con?"

Mèo đen không để ý đến cô, xem cô như không tồn tại. Văn Tâm lại đưa tay trước mặt nó quơ quơ: "Mẹ đến mang con về nhà đây này~"

Mèo đen vẫn không thèm để ý.

Ngay lúc Văn Tâm định to gan muốn dùng bàn tay tội lỗi của mình đưa về phía cái đuôi lông xù thì mèo đen ngay lập tức đứng dậy, dùng đôi mắt vàng kim trừng cô một cái. Văn Tâm yên lặng không dám lỗ mãng nửa.

Xác nhận Nhóc con không bị thương tổn gì, Văn Tâm an tâm đưa nó về nhà. Nhưng trước đó, còn một vài việc phải xử lý.

"Đây là biên lai thu phí, cô đi nộp đi."

Lý Tinh Tinh nhận biên lai giúp cô, nhìn thấy con số trên đó mà sợ hãi: "Mười lăm nghìn? Sao lại đắt như vậy?"

"Đắt sao? Như vậy là đã tính rẻ cho mấy người rồi!" Bác sĩ nâng mắt kính.

"Đưa chị xem." Văn Tâm đi lại. "Bình hoa, ống nghiệm,... Vaccine phòng bệnh?"

"Của tôi." Bác sĩ bị thương trên mặt trầm trầm nói.

"Xin lỗi xin lỗi, là Nhóc con nhà tôi sai." Văn Tâm cực kỳ chột dạ, vội vàng lấy di động ra: "Quét Alipay được không?"

"Được."

Văn Tâm mở Alipay, nguyên chủ sử dụng hình thức nhận dạng gương mặt. Điều này cũng vô tình giảm đi không ít phiền toái, vì tuy trong đầu Văn Tâm loáng thoáng có kí ức của nguyên chủ, nhưng những chi tiết như mật mã điện thoại hay ngân hàng cô đều không biết. Chỉ là, có chút vấn đề. Số dư tài khoản không đủ là sao! Chẳng lẽ nguyên chủ thân là một minh tinh mà ngay cả mười lăm nghìn cũng không có sao?

Văn Tâm kinh sợ hồi lâu không nói nên lời. Bên kia, bác sĩ thấy cô chần chừ cũng tò mò nhìn qua: "Có vấn đề gì sao?"

"Không, không có việc gì." Trong lòng Văn Tâm đang cuộn sóng chửi thề nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng cười: "Bác sĩ chờ một chút, tôi nói chuyện với trợ lý của tôi một lát." Nói xong cũng mặc kệ bác sĩ nghĩ gì, Văn Tâm nhanh nhẹn kéo Lý Tinh Tinh qua một bên.

"Tinh Tinh, thẻ của em còn tiền không, có thể cho chị mượn trước một chút không?"

"Cái gì? Chị hết tiền rồi hả?"

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi..."

Lý Tinh Tinh không nghĩ tới Văn Tâm là một minh tinh mà lại lưu lạc đến nỗi vay tiền của trợ lý mình. Nhưng nghĩ lại thì gần đây chị Tâm Tâm cũng không có công việc gì, chi tiêu mỹ phẩm, dưỡng da, đồ trang điểm linh tinh lại lớn, có dùng hết tiền tiết kiệm thì cũng bình thường. Lý Tinh Tinh cũng chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng không có tiền nhiều. Trong thẻ chỉ có hơn năm nghìn, cô bé chuyển hết qua cho Văn Tâm. Trong ví của Văn Tâm còn hơn tám nghìn, vẫn không đủ. Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải vay từ tín dụng mới miễn cưỡng trả đủ mười lăm nghìn.

Thanh toán xong, Văn Tâm cuối cùng cũng có thể mang Đại lão một về nhà. Đại lão vẫn không muốn tiếp xúc với người khác, cũng không chịu chui vào lồng. Nhưng lúc Văn Tâm chuẩn bị ra về nó lại yên lặng đi theo sau Văn Tâm, ra ngoài cũng tự nhảy lên xe taxi đang đợi sẵn.

Tuy rằng Đại lão không biết nói cũng không kêu gì, nhưng cứ nhìn dáng điệu vung vung cái đuôi là thấy tâm tình cũng xem như tạm được. Mà Văn Tâm lúc này lại không có vui gì mấy. Theo lý thuyết thì giải quyết xong vấn đề tuyệt dục của Đại lão một, bước đầu tránh được nguy cơ bị phong sát rồi, Văn Tâm hẳn phải thở phào một hơi mới đúng. Nhưng tưởng tượng đến cảnh trong ví Alipay vừa mở, Văn Tâm có thể nào cũng không vui lên nổi. Bây giờ cô ngay cả một đồng cũng không có, lại còn nợ tín dụng hai nghìn. Bảo sao nguyên chủ đồng ý với Tần Mạn đi tiệc, nghèo đến thế này, ngay cả cô cũng bắt đầu động lòng rồi! Đương nhiên, Văn Tâm hiểu rõ, loại tiệc này chỉ mang đến lợi ích trong thời gian ngắn. Đặc biệt nguyên chủ lại sống trong giới giải trí này, tin tức bay đầy trời, chỉ cần bị lọt ra ngoài một tấm ảnh cũng đủ để cư dận mạng phán tán thật lâu. Nghĩ nghĩ, Văn Tâm quyết định bắt đầu lại từ đầu.

"Tinh Tinh, hay là em hỏi han tin tức trên mạng trước, xem thử gần đây có đoàn phim nào chuẩn bị quay không, nếu thiếu người, chỉ cần là nhân vật nữ chị đều diễn được."

"Chị Tâm Tâm, chị không muốn đóng nữ chính nữa sao?" Lý Tinh Tinh kinh ngạc, trước kia chị Tâm Tâm còn nói nếu không phải vai nữ chính thì sẽ không đóng mà.

"Có vai chính thì tốt, không có thì chị cũng đâu thể để mình chết đói chứ?" Văn Tâm đường đường nói.

Lý Tinh Tinh kỳ thực đã muốn khuyên Văn Tâm từ sớm, mà giờ tự chị ấy ngộ ra thì càng tốt, vì vậy cô bé vô cùng hào hứng lấy di động để tra xem có tin tức của đoàn phim nào không. Ai ngờ vừa mở điện thoại lên đã nhìn thấy Tần Mạn đăng một dòng tin trên Wechat của công ty: "Từ hôm nay trở đi, không ai được phép sắp xếp phim mới cho Văn Tâm."

Lý Tinh Tinh nào còn vui nổi nữa, đưa vẻ mặt khóc tang nhìn Văn Tâm: "Chị Tâm Tâm, Phó tổng Tần muốn phong sát chị, làm sao bây giờ..."

Văn Tâm từ chối tham gia tiệc khiến Tần Mạn vô cùng tức giận. Bà ta trước đó còn định làm ngơ Văn Tâm một lát để cô ta bình tĩnh suy xét lợi hại rõ ràng, nào ngờ đợi đến khi bà ta quay lại, Văn Tâm đã không còn ở đấy nữa. Tần Mạn vốn đã quen thói vênh mặt hất hàm sao chịu nổi cơn tức này? Bà ta ngay lập tức nổi đóa, vận dụng quyền lực của mình để phong sát Văn Tâm.

Làm mình làm mẩy hả? Cứ ở đó mà õng ẹo một mình đi! Tần Mạn bà chống mắt lên xem, rốt cuộc là tính tình Văn Tâm cứng rắn hay là quan hệ trong giới của mình cứng hơn. Nếu Văn Tâm biết sai, đường hoàng đến xin lỗi bà sau đó ngoan ngoãn tham dự tiệc rượu, Tần Mạn có lẽ còn có thể suy xét cho cô ta một cơ hội. Nhưng nếu Văn Tâm hồ đồ ngang bướng... Tần Mạn cười lạnh một tiếng, thiếu một nghệ sĩ tuyến mười tám dưới trướng, bà ta kỳ thật cũng chẳng thèm để ý.

Nhưng Tần Mạn không thể nào ngờ tới, đương sự mà bà hạ lệnh "phong sát", người mà bà còn đang tưởng tượng sẽ sợ hãi đến run rẩy lại không có phản ứng gì. Thậm chí, Văn Tâm còn bật cười phá lên: "Em nói ai muốn phong sát chị? Tần Mạn?"

"Đúng vậy, là Phó tổng Tần, bà ấy vừa mới đăng tin trong Wechat của công ty, cả một ít đoàn phim nữa." Lý Tinh Tinh không có tâm trạng tốt như Văn Tâm, ngay cả tư thái muốn khóc cũng có. Dù sao tiền lương của cô bé cũng phụ thuộc vào công việc của Văn Tâm, cô không có việc thì cô bé cũng thảm rồi.

"Bà ta nghiêm túc? Không đùa?"

"Thật ạ!"

Văn Tâm câm nín. Cô cũng biết một chút về thân phận của Tần Mạn, nói hoa mỹ là Phó tổng Lợi Thiên chứ cũng chỉ là một người đại diện có quyền lực chút. Dưới trướng Tần Mạn toàn là một đám diễn viên tuyến mười tám, ngay cả nguyên chủ trong đó cũng đã xem như là nổi tiếng rồi, đừng nói những người khác. Không phải Văn Tâm khinh thường Tần Mạn mà là nếu muốn phong sát một người trong giới này, nếu không phải nhân vật giàu sụ như Đại lão một thì ít nhất cũng phải có mối quan hệ rộng lớn như Đại lão hai chứ? Tần Mạn sao? Chỉ dựa vào một ít tài nguyên và đám nghệ sĩ không lên sàn được của bà ta? Bắt chước người ta chơi trò phong sát? Khôi hài!

Văn Tâm vì vậy cũng không để bụng: "Đừng quan tâm, cứ để bà ta tự chơi, chúng ta mau về nấu gì đó cho Nhóc con ăn đã."

"Nhưng mà... thật sự không sao chứ?" Lý Tinh Tinh nhìn dòng tin trên điện thoại, muốn nói lại thôi.

"Không sao đâu, thật sự, tay Tần Mạn cũng không dài thế đâu, nhiều đoàn phim như vậy, chẳng nhẽ trong mỗi đoàn bà ta đều có thể mở miệng được sao? Bà ta cũng chỉ hù dọa chị thôi." Văn Tâm vô cùng chắc chắn nói.

Lý Tinh Tinh gãi đầu, cảm thấy lời Văn Tâm nói cũng không phải không có lí, nên cô bé cũng không rối rắm nữa, tiếp tục dò tìm trên di động: "Vậy để em tìm xem có đoàn phim nào không cho chị."

____________________

Phía bên kia, Văn Tâm hoàn toàn không phát hiện, Kỳ Trưng ngồi xổm trên taxi nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, mí mắt hơi giật. Thực ra, Kỳ Trưng cảm thấy người phụ nữ này hôm nay hơi lạ. Ngày trước tuy rằng đôi lúc cô ta cũng sẽ ôn hòa với mình nhưng vì Kỳ Trưng không chịu cho cô ta ôm, nên đa số cô ta đều tỏ vẻ khó chịu không kiên nhẫn. Nhưng hôm nay, cô ta không những đột nhiên hủy bỏ phẫu thuật triệt sản mà còn muốn làm đồ ăn cho anh sao? Cô ta không phải là hết tiền, nghèo đến mức phải vay tín dụng, còn bị cấp trên phong sát sao? Cô ta làm gì còn tiền mua đồ ngon! Kỳ Trưng thế nào cũng không tin, chỉ cho rằng đồ ăn ngon trong lời của Văn Tâm cũng chỉ là đống đồ hộp còn khó ăn hơn thức ăn khô cho mèo mà thôi.

Nhưng dù Văn Tâm có kém cỏi đến thế nào, nếu bây giờ cô còn đang nuôi Kỳ Trưng thì anh sẽ không để cô ta đáng thương hèn mọn như bây giờ, càng không cho phép bất cứ ai cưỡi lên đầu phong sát cô ta. Vì thế, sau một hồi suy xét ngắn ngủi, Kỳ Trưng đã đưa ra một quyết định không mấy khó khăn với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.