Edit: Tiệm Bánh Sò
Bó hoa hồng trong lòng được xếp tầng tầng lớp lớp hoa, trên cánh hoa còn vương vài giọt sương sớm trong suốt, được chuyển đến từ Bulgaria bằng đường hàng không từ sớm, từ khi ngắt xuống đến khi được đưa đến tay Kỳ Trưng không quá hai mươi bốn giờ.
Từ sau khi biến thành mèo thính giác của Kỳ Trưng cũng nhạy hơn nhiều, nhờ vậy anh mới phát hiện là rõ ràng Văn Tâm đã đến trước cửa rồi lại quay ngược về. Biệt thự có trang bị hệ thống camera, không lý nào Văn Tâm lại không biết anh đứng ngoài. Anh tự thấy mình đâu có làm gì chọc giận hay khiến Văn Tâm ghét bỏ đâu. Chẳng lẽ... nguyên nhân cô ấy đến rồi đi, còn đi mãi lâu mà không quay lại giải thích là... bó hoa hồng này?
Kỳ Trưng nhìn bó hoa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đường Duệ nói, không một cô gái nào có thể chống loại sự quyến rũ của hoa hồng, đặc biệt là người tặng hoa còn là một chàng trai tài tuấn như anh. Thế nhưng Văn Tâm lại khước từ. Kỳ Trưng đứng đợi chừng hai phút, tương đương với một trăm hai mươi giây. Hai mươi lăm năm qua, chưa từng có ai có thể để anh đợi lâu như vậy. Một trăm hai mươi giây trôi qua, sự kiên nhẫn của Kỳ Trưng cũng biến mất không còn tí gì, đương nhiên, chỉ là sự kiên nhẫn với bó hoa này thôi. Anh quyết định ném bó hoa vào xe rồi lái xe đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, dưới ánh mắt khiếp sợ của nhân viên cửa hàng, mua hai quả trứng luộc trà, một phần cháo, thêm một cái bánh bao nhân thịt. Mấy món này tốn không đến mười đồng, giá cả hoàn toàn không thể sánh được với bó hoa hồng đắt đỏ kia, nhưng Kỳ Trưng lại tự tin đến lạ kỳ rằng Văn Tâm sẽ thích “món quà” này hơn là hoa hồng.
Không rề rà nữa, Kỳ Trưng ấn chuông cửa lần thứ hai. Lần này Văn Tâm đến rất nhanh, chỉ là khi cửa được mở... Kỳ Trưng nhìn cô gái mặc váy hồng nhạt, trang điểm nhẹ, mái tóc được búi sơ thành kiểu đáng yêu, anh sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại.
Mà bên này Văn Tâm nhìn đồ trong tay Kỳ Trưng, cũng khựng người. Tình huống gì thế này? Hoa hồng đâu? Chẳng lẽ là cô già rồi nên mờ mắt? Nhưng mới nãy trong video cô rõ ràng nhìn thấy hoa hồng mà... Để phối hợp với bó hồng, cô còn gấp gáp thay váy mới rồi trang điểm, giờ lại nói cho cô rằng chỉ có trứng luộc nước trà với bánh bao thôi hả? Nếu không phải cô đã luyện được công phu quản lý biểu cảm nhuần nhuyễn thì suýt nữa trên mặt cô đã đánh đầy dấu chấm hỏi rồi.
Kỳ Trưng giật mình hoàn hồn, hơi nghiêng tầm mắt không nhìn thẳng Văn Tâm, sau đó đưa bữa sáng trên tay cho cô: “Tiện đường đi ngang qua đây, đột nhiên nghĩ tới có thể cô vẫn chưa ăn sáng.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Kỳ.” Nhận bữa sáng, trên mặt Văn Tâm cũng bắt đầu hơi nóng lên một cách lạ kỳ. Trong lòng cô không ngừng gào thét: Aaa!!! Làm gì mà đỏ mặt chứ? Đâu phải hoa hồng đâu, chỉ là trứng luộc nước trà với bánh bao thôi mà! Chẳng lẽ cô lại non nớt chưa rành đời thế hả!
Kỳ Trưng hoàn toàn không nhận ra thay đổi tâm lý của Văn Tâm, sau khi đưa bữa sáng xong, anh lập tức bật chế độ Tổng giám đốc bá đạo cứ như hoàn thành sứ mệnh vậy: “Không cần cảm ơn, cô nhớ ăn đúng giờ.”
“Anh đã ăn chưa?” Văn Tâm thuận miệng hỏi thêm một câu.
Kỳ Trưng gật gật đầu, trước giờ sinh hoạt của anh rất có quy luật, mỗi sáng ngoại trừ chuyện đến thăm Văn Tâm sáng nay thì mỗi việc làm đều được sắp xếp rất khoa học.
Nhưng nếu vậy thì không có cớ mời anh vào nhà được, Văn Tâm hơi thất vọng, cô nhún vai: “Đáng tiếc quá, sáng nay tôi định làm sandwich, định mời anh thử.”
Sandwich của Văn Tâm có thể nói là vô cùng tuyệt vời, bánh mì được cô tự tay nướng, vừa mềm xốp vừa thơm phức, kết hợp với sốt trứng muối, thịt nguội, cà chua và rau xà lách tươi rói. Đây là bữa sáng mà cả nhà thích nhất, nhưng vì quá trình làm phức tạp, hơn nữa bình thường Văn Tâm cũng bận rộn nên đã lâu vậy rồi mà Kỳ Trưng chỉ mới ăn được hai lần. Lát nữa anh phải đến công ty, chắc chắn không thể quay lại hình mèo được, nói cách khác, cả đám mèo đều có thể ăn sandwich hôm nay, chỉ có anh thì không...
Kỳ Trưng nheo mắt: “Tôi chỉ mới uống ly cà phê.”
Văn Tâm: “?”
Tuy Văn Tâm không hiểu hành động bữa sáng chỉ uống mỗi cà phê là thể loại gì nhưng cô vẫn mời Kỳ Trưng vào nhà.
Sau khi vào, Kỳ Trưng đi lại vô cùng tự nhiên quen thuộc cứ như nhà của mình, Văn Tâm chỉ có thể làm ngơ coi như không biết gì, cô mời anh ngồi xuống sô pha: “Anh ngồi đây trước đi, đợi tôi năm phút.”
Đây là lần đầy tiên Kỳ Trưng quan sát căn biệt thự này dưới hành người. Trước khi Văn Tâm và đám mèo đến đây căn biệt thự đã có phong cách trang hoàng vừa đơn giản vừa trang nhã, nhưng sau khi Văn Tâm đến thì thay đổi rất nhiều, lúc anh ở hình mèo rất khó phát hiện. Ví dụ như, chân của Trà sữa ngắn, có nhiều chỗ không nhảy lên được nên sau khi nó đến Văn Tâm đã đặt thêm rất nhiều bậc thang nhỏ. Tuy rằng đối với Kỳ Trưng thứ này hơi rườm rà vướng víu, nhưng đối với mèo chân ngắn thì tiện hơn rất nhiều.
Còn nữa, trong nhà có nhiều mèo lông dài thường xuyên rụng lông, lúc chải lông cũng rụng nhiều, Văn Tâm không hề vứt đi mà bảo trợ lý thu gom phân loại, sau đó cô dùng chính đám lông đó chọc lông thành năm con mèo bông đáng yêu, chính là phiên bản thu nhỏ của bọn họ. Để tránh mèo bông bị xù lông hay hư hỏng, cô còn làm lồng kính bảo vệ chúng. Kỳ Trưng đến xem năm con mèo bông được bày biện chỉnh tề, con nổi bật nhất cũng là mèo đen mô phỏng hình dáng mèo của anh. Cứ nghĩ đến cảnh tượng Văn Tâm thu thập lông rồi vui vẻ đâm đâm chọc chọc thành mèo bông như bây giờ, trong lòng anh như chảy qua dòng nước ấm áp, khóe miệng hơi cong.
Đột nhiên, có tiếng mèo kêu. Kỳ Trưng quay đầu lại, phát hiện mèo rừng không biết xuất hiện từ khi nào. Con mèo kia nhìn anh, vừa run bần bật vừa xù lông, trong mắt rõ ràng viết: Đừng có chó chết đến vậy chứ, cả hình người cũng muốn đến đánh ta hả?!
Kỳ Trưng rũ mắt xuống. May mà Văn Tâm kịp thời xuất hiện, ôm Cậu ba lên: “Hôm nay dậy sớm vậy à.”
“Aaaa cô mau thả tui xuống ngay, tui không muốn đánh nhau đâu.”
Văn Tâm vuốt ve mèo rừng mấy cái, vô cùng mỹ mãn. Lát sau Ragdoll cũng ngáp ngắn ngáp dài đi xuống, múi nó rất thính, nó đã ngửi được mùi bữa sáng từ sớm, nó lập tức bật dậy chạy xuống làm nũng với Văn Tâm. Cô thả mèo rừng xuống, thay bằng Ragdoll. Ragdoll là mèo lớn, sau khi tăng cân lại nặng hơn nhiều, nhưng gần đây vì được rèn luyện nhiều nên cơ bắp trên cánh tay Văn Tâm cũng khỏe hơn nhiên, có thể ôm Em gais Ragdoll dễ dàng mà không tốn quá nhiều sức. Ragdoll dùng hết công phu làm nũng trong lòng Văn Tâm, nào là xoa xoa cọ mặt, nào là kêu nũng nịu, Văn Tâm cũng càng lúc càng thỏa mãn. Thấy vậy, Kỳ Trưng thầm nghĩ, sau này mình có nên đi theo con đường này không nhỉ? Dù sao Văn Tâm cũng thích anh nhất, chỉ ôm thôi cũng đâu phải chuyện gì xấu.
Mãi đến khi bữa sáng được bày ra, các phần ăn được chia theo đầu người và đầu mèo, mỗi người một phần, chỉ thiếu mỗi phần mèo đen... Đột nhiên Kỳ Trưng cảm thấy trong hòng trào lên máu ghen, anh không nhịn được hỏi: “Con mèo đen kia đâu, nó không có sao?”
Văn Tâm sửng sốt: “Nhóc con đang ngủ...”
Anh lại hỏi: “Có để phần cho nó không?”
Văn Tâm: “?” Nhưng không phải anh có phần rồi sao? Anh còn muốn chiếm luôn hai phần hả?
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Kỳ Trưng, Văn Tâm đành phải làm thêm một phần cho mèo đen. Tuy rằng điều này khiến bốn con mèo còn lại điên cuồng kháng nghị, tất cả đều đồng lòng la lối: Vầy mà cũng được hả? Vậy ngày mai tui cũng dùng hình người đến đây ăn, ăn hai tấn luôn, à nhầm, hai phần! Thậm chí Em gái Ragdoll đã xoa tay hầm hè rồi, cuối cùng lại bị bé mèo quýt cản.
“Đừng có ăn nhiều như vậy, trước mắt em vẫn chưa nghiên cứu hết triệt để những liên hệ giữa hình người và hình mèo của chúng ta.”
Ragdoll nghĩ đến hình như gần đây mình đã lên hai ký, uể oải hẳn.
Bé Trà sữa hỏi: “Thế kết quả nghiên cứu vừa rồi thế nào, anh mèo rừng ôm được rồi vậy có khôi phục hoàn toàn không? Nếu có thể thật thì tui cũng...”
Trà sữa muốn nói, nó cũng muốn ôm Tâm Tâm từ lâu rồi. Không phải chiếm lợi của cô gì đâu, nó chỉ đơn thuần cảm thấy Tâm Tâm rất dịu dàng thôi. Kết quả mèo rừng lại lạnh lùng phản bác: “Không khôi phục hoàn toàn, còn bị rụng rớt mấy trăm sợi lông, mi có muốn thử không?”
Bé Trà sữa: “...” Vậy... vậy là vẫn không được rồi... hu hu...
Bé tư mèo quýt cũng hơi chán nản. Trước khi thử nghiệm ôm nó đã bài trừ rất nhiều khả năng, vốn nó còn cảm thấy có lẽ đây là phương pháp có khả năng lớn nhất, không ngờ vẫn thất bại. Thời gian khôi phục hình người trong ngày của mèo rừng thậm chí còn không tăng thêm một giây nào, đừng nói tới biến đổi tự nhiên như Ragdoll.
“Chị Ragdoll, chị chắc chắn không còn điều gì giấu diếm chứ?”
Ragdoll chớp chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội: “Không mà.” Tuy là, hình như có thật, nhưng đó là bí mật nho nhỏ của nó và Tâm Tâm.
Thấy mọi người đều uể oải chán nản, Ragdoll nhanh chóng an ủi: “Đừng bỏ cuộc mà, không chừng còn có lý do khác.”
“Mi nói xem còn có gì nữa? Cái gì ta cũng thử.” Mèo rừng khóc thút thít.
Trong đầu Ragdoll đột nhiên lóe lên một ý tưởng: “Đúng rồi! Là đồ ăn! Sao chúng ta không nghĩ đến cái này chứ?”
Bé mèo quýt: “Hả?”
Ragdoll càng nghĩ càng thấy chính xác, xem đi, ngày nào bọn họ cũng tu luyện, kỳ thật chẳng khác gì tích trữ năng lượng, tích góp gần trong hình mèo rồi tiêu hao trong hình người. Mà điểm khác nhau rõ rệt nhất của Ragdoll với nhưng con mèo khác trong nhà là nó không chỉ tích góp năng lượng từ trên người Văn Tâm mà còn thông qua đồ ăn nữa. Nó ăn nhiều rất nhiều, hơn mấy con mèo trong nhà này nhiều!
Bé mèo quýt đã hiểu ý của nó: “Hình như cũng không phải không có lý đâu.”
Ragdoll khẳng định chắc nịch: “Nhất định là nguyên nhân này! Quá trình tích lũy phải tiến hành nhẹ nhàng thôi, nên là từ hôm nay trở đi tất cả phải ăn giống tôi, ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn gấp đôi thường ngày luôn.”
Mấy con mèo vui mừng sôi nổi hẳn lên. Mọi người nói là làm, bắt đầu từ bữa trưa đã nhất trí mở rộng bụng ăn thêm. Kết quả là, Văn Tâm cứ nấu cơm như thường nên không đủ ăn... Hai ngày tiếp theo, gạo và thịt trong nhà đột nhiên bắt đầu giảm xuống nhanh đột ngột. Văn Tâm nhìn tủ lạnh rỗng tuếch và tiền đi chợ tháng này, đột nhiên cô cảm thấy hình như mình phải đi làm thêm rồi.
Buổi tối, Hạ Lệ mừng rỡ chạy tới biệt thự mang theo một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là, dưới sự cố gắng từ nhiều phía của công ty, cuối cùng nữ chính của “2030” đã được xác định là Văn Tâm. Tin xấu là, gameshow đua xe mà Tần Mạn nhận cho Văn Tâm một tháng trước sắp quay phần hai. Tuy Văn Tâm đã hủy hợp đồng với Lợi Thiên nhưng hợp đồng giữa cô và “Vận tốc cuồng phong” vẫn còn hiệu lực. Hợp đồng của Văn Tâm kéo dài ba phần, mới chỉ quay được một phần. Nghe nói phần này độ khó tăng thêm nhiều, thậm chí ngay cả huấn luyện viên cũng phải tham gia thử thách.
Hạ Lệ nhìn Văn Tâm, ánh mắt trìu mến: “Không thì chúng ta hủy hợp đồng đi, tiền hủy hợp đồng cũng không cao, chỉ hai triệu thôi.”
Không ngờ Văn Tâm lại kiên quyết cự tuyệt: “Không được, không thể hủy hợp đồng được.”
Hai triệu đó!
Số tiền đó đủ để cả nhà ăn một thời gian đó!
Hu hu...