Edit: Tiệm Bánh Sò
Kể từ khi khi Lâm An phát hiện mình biến thành mèo đã hơn một tuần rồi. Một tuần này, kỳ thật chuyện cậu có thể làm cũng không tính nhiều. Dù sao con mèo mà linh hồn cậu xuyên vào thật sự là quá nhỏ, ngay cả mắt cũng cũng mở hoàn toàn, đừng nói đến tự do quan sát thế giới bên ngoài.
Chỉ là, nữ chủ nhân chăm sóc cậu, cũng chính là nữ minh tinh Văn Tâm kia, thật ra đối xử với cậu không tồi. Ban ngày bận rộn làm việc nên cô ấy nhờ một trợ lý chuyên trông chừng cậu, đói bụng thì đút sữa, lạnh thì bật máy sưởi, cát trong ổ mèo cũng được lọc thường xuyên. Đến chạng vạng khi công việc kết thúc, Văn Tâm sẽ tự mình đút sữa cho cậu, hơn nữa vì sợ cậu chỉ một mình chán nên còn để lại cho cậu một cái iPad chơi. Lâm An chính là thông qua cái iPad này mà xác định tuyến thời gian của mình.
Mới đầu Lâm An chỉ cho rằng việc mình biến thành mèo chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là do cha đang làm thực nghiệm kiểu mới gì đó mà chưa nói cho cậu. Nhưng vài ngày sau, một lần ngẫu nhiên Lâm An thức tỉnh lần thứ hai, Lâm An bắt đầu tự hỏi hoàn cảnh của mình lúc này. Cậu cũng không nói chuyện này cho cha, mà chỉ chuyên tâm bắt đầu nghiên cứu đề tài của mình.
Đầu tiên, Lâm An suy xét đến thuyết tương đối của Einstein. Là thành tựu khoa học lý luận vĩ đại nhất, thuyết tương đối đã lật đổ phần lớn khái niệm về thời gian và không gian của con người. Thời gian và không gian không vĩnh hằng bất biến, thời gian sẽ giãn nở, không gian sẽ co lại, vì vậy, vấn đề tưởng chừng như hoàng đường, thực tế lại có khả năng tồn tại. Nhưng, Lâm An không phải đơn giản chỉ xuyên thời không mà là vấn đề chuyển hóa ý thức. Vậy thì, lý luận của Einstein hoàn toàn không có ý nghĩa.
Kế đó, Lâm An lại chuyển hướng nghiên cứu về giới sinh vật học. Trong đề tài về ý thức linh hồn này, một bộ phận học giả giải thích đây là hiện tượng sóng điện từ. Nói cách khác, dưới sự thay đổi của môi trường, trường điện từ xung quanh thay đổi dẫn đến những thay đổi trong hình ảnh và âm thanh mà mắt người nhìn và nghe thấy. Có lẽ thật ra không phải Lâm An thật sự biến thành mèo mà chỉ là vì sóng từ trường đặc biệt trong phòng thí nghiệm khiến cậu sinh ảo giác. Chỉ là sau khi cậu tỉnh lại, cha đã vô cùng cùng lo lắng nói cho cậu, kể từ sau khi bắt đầu kiểm tra thì cậu đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Vậy thì lý luận này bất hợp lý rồi. Bởi vì Lâm An vô cùng chắc chắn, trong ba ngày này, nếu ý thức của cậu không thoát ly thân thể, chỉ sinh ra ảo giác thì trạng thái cơ thể của cậu sẽ không như lời cha nói rồi.
Không phải xuyên qua, cũng không phải ảo giác. Vậy... Chẳng lẽ thật sự là mấy chuyện huyền học mà khoa học không thể giải thích? Điều này đã kích phát hứng thú cực độ trong lòng Lâm An. Cho dù là lúc giải được bài toán khó nổi tiếng trong giới toán học ngày đó cũng không khiến Lâm An cảm thấy hưng phấn đến căng bừng cả lỗ chân lông như thế này.
Lâm An bắt đầu lập bảng ghi chép và thực nghiệm. Không cần bất kỳ công cụ gì, não của cậu chính là bộ nhớ tốt nhất.
Chín giờ sáng ngày mười lăm, ý thức bắt đầu mơ hồ, tiến vào trạng thái ngủ say, biến thành hình mèo.
Ba giờ bảy phút sáng ngày mười sáu, Văn Tâm đi tiểu đêm lại đút sữa cho tôi một lần nữa, lúc uống sữa, Văn Tâm nhân cơ hội vuốt vuốt đầu tôi, tôi nhìn thấy ánh sáng gì đó hư hư thực thực không rõ lắm trên người Văn Tâm.
Bốn giờ sáng ngày mười sáu, tôi khôi phục lại hình người, thời gian khôi phục là một giờ năm mươi chín giây, nhiều hơn lần đầu hai mươi phút.
Ngày mười bảy, phát hiện ánh sáng gì đó trên người Văn Tâm bị hình mèo của tôi hấp thu. Nếu đồng thời có những con mèo khác trong nhà ở cùng thì tốc độ háp thu sẽ giảm bớt.
Ngày mười tám, tôi nghi ngờ rằng ba con mèo lớn khác trong nhà cũng nằm trong trường hợp giống như mình.
Trước đó, Lâm An không thèm để mắt đến ba con mèo khác trong nhà tí nào. Từ góc độ của cậu thì chỉ số thông minh của mèo chỉ tương đương với một đứa bé ba tuổi, giao lưu với một đứa nhỏ căn bản chỉ là lãng phí thời gian. Đặc biệt là con mèo rừng kia, lúc nào cũng ngây ngốc chạy tới hỏi: "Mẹ mi là ai? Mi có biết ba mi trông thế nào không?"
Lâm An bị hỏi đến phiền, bèn bắt chước bản năng của mèo con, kêu mama một tiếng. Mèo rừng cứ như nghe được âm thanh của ma quỷ, chạy biến.
Trong ba con mèo, Lâm An thích nhất là con mèo đen. Không đơn thuần chỉ là do vẻ ngoài, càng vì mèo đen này rất thức thời, chưa bao giờ lượn trước mặt cậu. Nhưng Lâm An lại phát hiện, mỗi lần Văn Tâm ôm mình thì mèo đen sẽ sinh ra một luồng địch ý với cậu. Lâm An chỉ cho rằng đây đơn giản chỉ là hành vi tranh sủng đơn giản, sau cậu mới phát hiện, hình như không chỉ vậy.
Con mèo đen này lại nảy sinh phản ứng sinh lý với nữ chủ nhân, tuy chẳng có lực sát thương gì hết, nhưng một con mèo thì đâu thể có phản ứng mới người chứ? Lâm An yên lặng ghi nhớ điểm đáng ngờ này, tiếp tục thu thập thông tin. Kế đó cậu phát hiện, con Ragdoll kia, cũng là con mèo có thái độ tốt nhất với cậu, thường xuyên dùng đồ ăn dụ dỗ cậu thế này.
"Bé tư, Bé tư, chúng ta cùng nhau bảo Tâm Tâm làm lẩu ăn được không? Nhóc vừa tới, nhất định cô ấy sẽ nghe cậu mà."
Mèo đâu thể ăn lẩu.
"Oa oa oa, Bé tư sao cậu lại không để ý đến tui, có phải cậu sợ tui đoạt bình sữa của cậu không? Đúng rồi, sữa mèo có vị gì vậy, có ngon không?"
... Mi đúng là định đoạt bình sữa của ta mà!
Mặc kệ thế nào, việc mèo ăn lẩu và chocolate cũng quá rồi. Nhưng từ lời của Ragdoll thì nó thực sự rất thích ăn, hơn nữa còn ăn không ít. Lâm An cho rằng, nếu không phải kết cấu cơ thể mèo xảy ra biến hóa thì không thể phát sinh loại chuyện này. Nói cách khác, ít nhất thì cấu tạo cơ thể của mèo Ragdoll đã khác với mèo bình thường rồi. Đến đây thì Lâm An đã mơ hồ đoán ra, tất cả mèo trong nhà này đều không bình thường. Nhưng cậu cũng chẳng nói ra chuyện mình cũng vậy, vì cậu còn có chuyện quan trong hơn, giờ cậu phải xác nhận xem, rốt cuộc gì cái gì mới mà nhân tố chủ chốt ảnh hưởng đến thời gian khôi phục. Trải qua vài lần thực nghiệm, đầu tiên Lâm An loại bỏ thức ăn và giấc ngủ. Giờ thì thoạt nhìn thứ có liên quan lớn nhất với chuyện này chính là vật chất thần bí trên người Văn Tâm, nếu Văn Tâm tiếp xúc thân mật với cậu thì thời gian khôi phục hôm sau sẽ dài hơn.
Chưa kịp bày ra đối sách thì Lâm An đã phát hiện một chuyện kỳ quái. Là về chương trình về thú cưng sắp quay. Sau khi trang Weibo của chương trình mở cuộc bình chọn, mấy con mèo trong nhà đều có phản ứng dị thường. Khi Văn Tâm mở bảng bình chọn, mấy con mèo thò đầu lại xem xếp hạng, vừa xem còn vừa lầu bầu.
"Aaa ta xếp hạng thấp kìa."
"Sao ta có thể bại bởi con vẹt ngu xuẩn kia chứ, lên cho ta!"
"Haha, tui mới là hạng nhất."
Vì vậy Lâm An mới suy đoán, bảng xếp hạng này nói không chừng có liên hệ chặt chẽ với thời gian khôi phục. Lâm An vừa lẳng lặng quan sát ba con mèo trong nhà, vừa lợi dụng thuật toán bắt đầu thong thả đẩy phiếu của mình lên. Cùng lúc đó, cậu còn lợi dụng kỹ thuật hack siêu phàm đẩy ảnh của mình lên trang đầu của nhiều người xem.
Lần bình chọn này, chủ lực lôi kéo lượt bình chọn cho mèo Ragdoll là một nữ minh tinh tên Sở Tịch, nữ minh tinh này một tháng trước đã găp tai nạn, đến nay vẫn tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Phiếu của mèo rừng một số là đến từ nhóm fans của tay đua nam Hoắc Khang, còn lại đa số thì giống như cậu, là hack phiếu. Nếu Lâm An đoán không sai thì, nữ minh tinh, tay đua xe, đó là thân phận thật của hai con mèo này. Cậu chỉ duy nhất không thể nhìn thấu con mèo đen kia. Bởi vì phần bình chọn của mèo đen là bình thường nhất, cũng rất thấp, không có sự tăng trưởng khác thường gì hay là như Sở Tịch, kêu gọi bình chọn công khai. Lâm An chỉ có thể suy đoán, mèo đen không hứng thú với lần bình chọn này. Anh ta không muốn biến lại thành người sao, hay là...
Mãi đến khi công bố kết quả Lâm An mới phát hiện, nhân khí cao hay thấp không ảnh hưởng đến thời gian khôi phục. Nhưng trình tự cậu đã thiết lập vẫn không ngừng, vẫn vững vàng đưa Lâm An lên ngôi hạng nhất. Cậu lập tức mất hứng thú với chuyện này. Vậy thì còn cách nào để kiểm tra đây? Chẳng lẽ ngoại trừ việc tiếp cận Văn Tâm thì...
"Ê Bé tư."
Có lẽ cậu nên đổi cách nghĩ khác, dù gì thì đây cũng là chuyện mà khoa học không thể giải thích được.
"Bé tư!"
Ai vậy? Ồn ào quá đi! Lâm An chau mày, giây tiếp theo, bẹp một tiếng, iPad trước mặt Lâm An có thêm một cái móng vuốt lông xù. Cái móng màu trắng thật xinh đẹp, thoạt nhìn thì múp máp đáng yêu như quả măng cụt vậy, nếu, xem nhẹ hàng vuốt xòe cong sắc nhọn kia...
"Meo?" Lâm An giả vờ ngây ngô qua cửa.
"Bé tư, cậu ẩn mình cũng sâu nhỉ." Bé Ragdoll âm trầm nhìn cậu.
"..." Cơ thể bé mèo quýt bất giác rùng mình.
Ngay sau đó, lại có thêm một con mèo rừng nhảy tới, nổi giận đùng đùng hét: "Con mèo con kia mi có ý gì? Mi cũng là con người đúng không, vậy mà mi còn gọi ta là mama, mi có biết ta bị hiểu lầm bao lâu không?"
"Meo..." Mèo quýt con lui về sau một bước. Tui cái gì cũng không hiểu hết á, tui chỉ là một con mèo con đáng thương bất lực thôi à...
"Gọi bậy thì thôi đi, nể tình mi còn nhỏ, ta không so đo với mi." Mèo rừng đập mạnh iPad một cái, ánh mắt hung ác: "Mi lại còn lén khống chế phiếu bình chọn!"
"Đúng! Cậu đoạt hạng nhất của tui rồi!" Biết thằng nhóc này cũng là người, Ragdoll không khách khí với nó nữa. Tất cả đều là người hết, vậy thì sớm nói đi! Nên dạy dỗ thì dạy dỗ, nên đánh thì đánh! Mới nhỏ ranh mà đã dám đoạt vị của chị đây, sau này còn thế nào nữa?!
Mèo quýt con thấy tình thế không ổn, đang muốn trốn đi, nhưng mà, đường lui không biết từ khi nào đã bị mèo đen chặn lại. Hai mắt mèo đen lóe lên: "Chắc mi là nam nhỉ, định ở lại trong phòng Văn Tâm đến bao lâu?"
Mèo quýt con: "..." Tui không phải tui không biết gì hết!
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Văn Tâm về nhà rồi! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mèo quýt con há miệng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai oa oa khóc lớn.
"Meo meo meo meo!"
VănTâm Văn Tâm, mama mau cứu con!