Edit: Tiệm Bánh Sò
Bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo lạ kỳ.
Cố Hạ hỏi xong, Văn Tâm cho là với tính cách của Kỳ Trưng thì nhất định sẽ nói rõ. Tuy cô biết là hình như anh ta yêu thầm cô lâu rồi, nhưng dù sao thì cũng chỉ là yêu thầm thôi mà, sao có thể nói toạc ra được. Huống chi còn là trước mặt các chiến hữu mèo và bạn học của anh ta nữa. Văn Tâm không thể nào tưởng tượng được một con mèo sĩ diện như Nhóc con, một đại lão dạ mặt mỏng như Kỳ Trưng sẽ nói dối trước mặt mọi người.
Nhưng, đang lúc Văn Tâm định mở miệng trả lời vấn đề này thay ông chủ nhà mình thì, Kỳ – sĩ diện – da mặt mỏng – Trưng lại bình tĩnh nói: "Loại thứ hai."
Văn Tâm: "..."
Ba con mèo: "..."
Chỉ có mỗi Cố Hạ sững sờ một chốc rồi bật cười điên cuồng, lấy điện thoại ra: "Thấy chưa thấy chưa! Đã nói là tôi đoán đúng rồi mà! Nhất định là Kỳ Trưng yêu đương rồi, nếu không thì sao có thể hẹn gặp tôi chứ! Mấy người thua hết rồi!"
Đầu bên kia điện thoại rõ ràng có tiếng ồ thật dài. Giọng điệu oán trách kia, cách một đầu điện thoại Văn Tâm cũng có thể cảm nhận được. Vậy...
Văn Tâm chớp mắt nhìn về phía Kỳ Trưng: Giải thích đi?
Kỳ Trưng lại không bất ngờ mấy, thậm chí, anh còn không thèm nhìn Văn Tâm, chỉ duỗi tay đè lại cái móng sắp cào mình của mèo rừng, bình tĩnh nhìn Cố Hạ nói: "Giờ, nói thử xem khác là khác thế nào."
Cố Hạ: "..." Tôi sai rồi sai rồi được chưa!
Vừa thấy ánh mắt kia của Kỳ Trưng thì Cố Hạ đã biết, hôm nay đùa quá trớn rồi. Lúc nhận được điện thoại của Kỳ Trưng, anh ta còn rất bất ngờ. Cái người thần bí này không phải đã biến mất gần nửa năm rồi hả, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện chứ? Sau khi nghe điện thoại, biết cậu ta muốn lấy vai diễn cho một nữ diễn viên, anh ta càng nghi hoặc.
Kỳ Trưng lấy một vai cho nữ diễn viên đó!
Tự anh ta còn không tin nữa kìa, đừng nói tới đám người bị Kỳ Trưng "đầu độc" thâm hậu kia. Nhớ năm đó có bao nhiêu người theo đuổi Kỳ Trưng kìa, kết quả lại bị ông già không hiểu phong tình là gì này chọc suýt tức chết. Lúc anh ta thông báo chuyện này cho mọi người, tất cả đều không tin. Thậm chí mọi người còn mở cược, cược xem Kỳ Trưng và nữ minh tinh kia là thân thích, cấp trên cấp dưới hay là loại trao đổi lợi ích. Dù sao cái gì cũng được, tuyệt đối không thể là bạn gái!
Cố Hạ cũng nghĩ vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng đâu. Mọi người đều cược không phải bạn gái, vậy nếu không phải thì cũng đâu kiếm được bao nhiêu tiền; nhưng nếu anh ta mua ngược lại thì dù chỉ có khả năng một phần vạn thôi cũng được, nếu đó là thật thì không phải anh ta có thể ôm trọn sòng sao! Vì thế, cả sòng mười chân, chỉ có mỗi Cố Hạ cược đó là bạn gái. Để xác minh đáp án này, Cố Hạ còn cố ý mở cho Kỳ Trưng một cái cửa sau. Nào ngờ, Kỳ Trưng đi cửa sau thật, còn một hai phải kéo anh ta đi cùng mới chịu...
"Chúng ta là bạn cùng trường sáu năm, cậu nói xem, cậu cũng gọi tôi một tiếng anh nhỉ." Giọng điệu Kỳ Trưng rất đạm mạc.
"À..." Trán Cố Hạ bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
"Lúc học trung học môn toán của cậu không tốt, là tôi đã dành riêng hai tiếng mỗi tuần kèm cho cậu, nhờ đó cậu mới thuận lợi thi đậu đại học." Kỳ Trưng lại tiếp tục nói.
"Đúng vậy..." Cố Hạ sắp không nói nổi nữa rồi.
"Vậy nên..." Kỳ Trưng ngừng một chút, nâng mắt, dùng ánh mắt sâu thẳm không thể nhìn thấy chăm chăm nhìn Cố Hạ: "Cậu định đối khác với cô ấy thế nào?"
Cố Hạ: "..." Đúng là vác đá nện vào chân mình mà!
Thấy hôm nay Kỳ Trưng nhất định phải làm đến cùng với mình, Cố Hạ biết, nếu không cho anh một đáp án vừa lòng thì hôm nay cũng không xong đâu. Anh ta bèn phải thu liễm dáng vẻ không đứng đắn vừa rồi lại, trung thực nói: "Tôi chỉ có thể đề cử chị dâu lên thôi, không cần tham gia vòng sơ tuyển, nhưng cuối cùng có thể định hay không thì còn phải do bên Chúng Thịnh tổng hợp suy xét nữa."
Cái loại tổng hợp suy xét này cũng nhiều lắm. Kinh nghiệm, kỹ thuật diễn này nọ đều không phải là nhân tố tất yếu. Danh tiếng, fans hâm mộ, hình tượng, còn cả mạng lưới quan hệ ích lợi phức tạp rắc rối sau lưng nữa... mỗi một nhân tố đều rất quan trọng. Bất luận thế nào, vai diễn này cũng chỉ có một.
Kỳ Trưng chỉ thản nhiên nói: "Kỳ Thị có năm phần trăm cổ phần Chúng Thịnh, trong dự án này đầu tư ba mươi phần trăm.
"..." Kỳ Trưng còn chưa nói xong thì Cố Hạ đã hiểu. Thì ra Kỳ Trưng mới là người đã bày mưu tính kế ngay từ đầu kìa, không phải anh ta đâu! Là nhà đầu tư, vốn Kỳ Trưng cũng có quyền đề cử nữ chính, chỉ tiếc, phần đầu tư không trọn nên quyền này không chắc chắn lắm. Anh cần một người có tiếng nói trong đoàn phim trợ giúp mình. Mà trong một đám quan hệ lợi ích dây mơ rễ má, người đơn giản nhất, thích hợp nhất chỉ có đạo diễn Cố Hạ. Chỉ cần thu phục Cố Hạ, nể mặt mũi của anh thì nhất định Cố Hạ cũng sẽ đề cử thiên về Văn Tâm, nếu không hả, thì là Cố Hạ nuốt lời, là Cố Hạ không niệm tình anh em...
Cố Hạ khóc không ra nước mắt. Khi không lại tự nhiên chọc tới Kỳ Trưng là gì hả! Không phải đã sớm biết cái tên này mặt lạnh tâm đen sao, nói tới làm ăn thì lục thân còn không nhận, vậy mà anh ta còn không đề phòng, ngây ngốc chui vào tròng.
Thảm! Quá thảm!
Cố Hạ trưng vẻ mắt cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nhìn Văn Tâm, thầm khóc: Chị dâu, danh tiếng của tôi đặt hết lên người chị đó, chị phải cố lên đó nha huhuhu...
____________________
"Để tôi gửi thiết lập nhân vật và một phần kịch bản cho chị, chị xem thử nhé." Cố Hạ lôi điện thoại ra, thêm Wechat Văn Tâm, gửi hai file tài liệu cho cô.
"Cảm ơn đạo diễn Cố." Văn Tâm lưu lại, hơi ngượng ngùng.
"Cảm ơn gì chứ, cô là bạn gái của anh tôi thì là chị dâu của tôi mà, tôi không giúp cô thì còn giúp ai?" Cố Hạ chịu đựng máu dâng trong lòng, mạnh mẽ tôn vinh tình anh em chiến hữu.
"Anh em tốt." Kỳ Trưng duỗi nay, vỗ vỗ vai Cố Hạ.
"..." Ui, bàn tay này nặng quá, còn áp lực hơn quả tạ ngàn tấn nữa!
Bữa cơm này ăn chẳng có mùi vị gì cả. Ăn xong, Cố Hạ sợ Kỳ Trưng lại đào thêm cái hố gì cho anh ta, nhanh chóng tìm cớ chạy. Trong phòng chỉ còn lại mỗi Kỳ Trưng và ba con mèo. Chúng mèo khẩn trương vây quanh Văn Tâm.
Mèo rừng: "Mọi người mau chóng dàn trận, không được để anh ta tiếp cận!"
Ragdoll: "Đâu cần khẩn trương vậy nhỉ? Tui thấy Tổng giám đốc Kỳ chỉ vì muốn giúp Tâm Tâm lấy được nhân vật này không mà?"
Mèo rừng đau đớn khôn xiết: "Bởi vậy ta mới nói mấy cô nàng các cô quá ngây thơ quá dễ lừa, anh ta muốn theo đuổi con gái thì chẳng lẽ lại không hạ được ít tiền vốn sao? Hơn nữa số tiền vốn kia nói không chừng còn không cần chi nữa kìa!"
Trà sữa chẳng hiểu gì cả, dù sao cũng theo anh chị mình cùng bảo vệ Tâm Tâm là được.
Lúc này, Văn Tâm lại mở lời: "Tổng giám đốc Kỳ, kỳ thật tôi cảm thấy không cần phải nói dối vậy đâu."
Kỳ Trưng nhìn cô: "Tại sao?"
"Vì hiện tại kỳ thật tôi không thể có được tài nguyên lớn đến vậy đâu."
Văn Tâm do dự một lát, vẫn quyết định nói rõ quan điểm của mình. Dù Kỳ Trưng thích cô hay chỉ đơn thuần muốn báo đáp cô thì cũng vậy. Thực tế, cho đến nay, Kỳ Trưng đã cho cô rất nhiều rồi. Giải trừ hợp đồng, công ty mới, nữ phụ phim truyền hình,... tất cả đều là Nhóc con cho cô, cô hiểu rõ. Cô đã rất thỏa mãn với hiện tại rồi. Có tiền, có mèo, có phim đóng, cô không có dã tâm quá lớn. Tài nguyên vừa rồi tuy thoạt nhìn chỉ nhờ một câu nói vui đùa mà lấy được, nhưng Văn Tâm có thể cảm nhận được, vì vai diễn này Kỳ Trưng đã chuẩn bị rất nhiều, gần như có ý không màng tất cả để lấy vai này cho cô.
Trong lòng Văn Tâm rất áy náy, thường ngày cô cũng chỉ chải lông, nấu cơm cho Nhóc con thôi mà. Nhiều lắm thì chưa triệt sản cho nó thôi! Cô có tài đức gì để Nhóc con lao tâm lao lực như vậy chứ? Cô nói khẽ: "Tôi có thể đi lên từng bước một, không đóng phim điện ảnh cũng không sao, nữ phụ phim truyền hình cũng được mà, sau khi chiếu thì hiệu quá nhất định không tệ đây, đến lúc đó thu hút thêm fans rồi thì có thể nhận đại ngôn cho các thương hiệu."
Nhưng, Kỳ Trưng lại ngắt lời cô: "Người của tôi, sao có thể không đóng được phim điện ảnh?"
Người của anh?
Tâm Tâm lúc nào thì là người của anh?
Ba con mèo trừng ngốc.