Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 124: Chương 124: Người phụ nữ của mày trong tay tao




Edit: Tiệm Bánh Sò

Thành phố Z, trong một căn tầng hầm dưới biệt thự ở khu ngoại thành nào đó. Một người đàn ông râu ria xuề xòa, sắc mặt âm trầm tối tăm, bên cạnh, người phụ nữ nhìn tin từ điện thoại gửi đến, cô ta nheo mắt lại.

“Làm sao bây giờ, hắn quyết tâm muốn lôi chúng ta chết cùng.”

Người đàn ông cười lạnh: “Sợ cái gì? Ta nói rồi, từ lâu ta với hắn đã không phải hắn chết thì là ta chết rồi.”

“Nhưng mà...” Người phụ nữ tiến lên một bước, do dự nói: “Giờ bên ngoài khắp nơi đều là cảnh sát và bẫy lưới của nhà họ Kỳ, chúng ta phải đi thế nào đây?”

Giữa cuộc tranh đấu của hai người, người phụ nữ vẫn luôn ngây ngốc đứng về phía người đàn ông này vô điều kiện. Nhưng đến lúc này, đối mặt với cạm bẫy đối phương từng bước ép sát bày ra, cô ta không thể không thừa nhận dường như người đàn ông của cô ta đã thua rồi.

“Ai nói ta phải đi?”

“Vậy anh định...”

“Nghe nói gần đây hắn đang yêu đương.” Người đàn ông nhếch môi như đang cười, lại chỉ như đang cười lạnh, nhưng có một điều không thể nghi ngờ là hắn ta rất tự tin với kế hoạch trong đầu mình.

Người phụ nữ hoảng sợ nhìn hắn ta, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vừa lui ra sau nửa bước cô ta lại phát hiện mình không thể trốn được nữa.

Đoàn phim “2030”, đến sa mạc nóng bức cả tuần, cuối cùng cũng đợi được ngày mưa, không khí mát mẻ hẳn. Văn Tâm mặc một bộ quần áo dễ hoạt động, dưới sự chỉ đạo của cố vấn võ thuật, cô nhanh chóng hoàn thành phần quay của mình. Đạo diễn vừa hô cắt một tiếng, ngay lập tức biểu cảm của cô đã thay đổi, chạy như bay về phía xe thùng.

“Đi đi đi! Đi ăn lẩu thôi!” Văn Tâm la lớn.

Lý Tinh Tinh thò khuôn mặt tròn xoe ra, cười: “Chị Tâm Tâm, chị còn chưa tẩy trang đó.”

Văn Tâm không thèm để ý phất phất tay: “Tẩy cái gì, còn gì quan trọng hơn lẩu chứ?”

Đạo diễn Cố Hạ cũng chạy tới: “Chị dâu cho tôi theo một phần với!”

“Không thèm dẫn theo cái người ma quỷ như anh đâu...” Văn Tâm quay đầu làm mặt quỷ với anh ta, mấy ngày nay anh ta tra tấn cô thảm như vậy, thế mà còn đòi cô dẫn đi ăn tiệc. Nghĩ đẹp lắm!

Cố Hạ cũng không giận, anh ta cợt nhã xích lại tiếp: “Đi nào đi nào, anh Trưng đã bảo tôi phải chăm sóc chị thật tốt rồi, tôi phải cho anh ấy xem tôi đúng là không bạc đãi chị đâu.”

Văn Tâm: “...” Chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!

Cố Hạ vẫn mặt dày đi theo. Vì tiến độ của đoàn phim rất tốt nên đã thư thả cho mọi người nửa ngày nghỉ ngơi thả lỏng. Không ít diễn viên đều lựa chọn đến thành phố gần đó ăn một bữa ngon, tất nhiên đạo diễn Cố Hạ cũng không cam lòng lạc hậu. Nhưng trong lòng Cố Hạ cũng biết gần đây hình tượng đen mặt của mình không tốt, vì thế lúc vừa lên xe anh ta đã chủ động đề nghị bữa ăn này anh ra sẽ mời. Thấy vậy, Văn Tâm cũng lười so đo với anh ta. Có người mời thì còn gì bằng!

Xe đi dọc đường quốc lộ, đi được hơn hai mươi phút đã nhìn thấy những tòa nhà cao chót vót đằng xa. Cảnh tượng vốn rất quen thuộc lại khiến người ta cảm thấy thân thiết lạ kỳ vì thời gian gần đây ngày nào cũng nhìn cảnh sa mạc. Tuy mọi người trên xe không nói lời nào, nhưng sự chờ mong trong ánh mắt lại rất rõ ràng.

“Tôi biết có tiệm lẩu rất ngon, để tôi dẫn đường.”

Tài xế lái xe vội vàng nói: “Vậy đạo diễn Cố gửi định vị qua cho tôi đi.”

Cố Hạ phất tay: “Không cần phải mở đâu, để tôi mở ra hướng dẫn cậu đi là được.”

“Cũng đúng...” Ánh mắt tài xế lóe lên sự hoảng loạn, rồi lại nhanh chóng biến mất.

Văn Tâm mệt đến mức ngủ gục trên xe, trong lòng cô còn ôm tấm thảm tự nhiên lông lông xù xù – Nhóc con. Cô ngủ một giấc đến chiều tối, sau khi tỉnh lại đầu óc cứ mơ mơ màng màng, Lý Tinh Tinh nhắc nhở mấy lần cô mới nhớ hóa ra buổi quay đã kết thúc, mọi người đang cùng nhau vào thành phố ăn lẩu. Cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, hàm hồ nói: “Ăn lẩu ăn lẩu, mau gọi Kỳ Trưng đi ăn chung.”

Lý Tinh Tinh bị chọc cười bởi bộ dạng ngốc nghếch này của cô: “Chị Tâm Tâm, Tổng giám đốc Kỳ đang ở thành phố N mà.”

Văn Tâm phản ứng chậm nửa nhịp, thấy mọi người đều đang nín cười, rốt cuộc cô mới nhận ra mình lại nói mớ gì rồi. Cô ảo não vỗ vỗ đầu: “Coi trí nhớ này nè!”

“Mệt chết rồi nhỉ? Nhớ ông xã lắm chứ gì?” Cố Hạ nửa đùa nửa thật trêu ghẹo.

“Ai nhớ! Tôi mới không để ý tới cái tên móng heo kia đâu!” Văn Tâm liếc nhìn màn hình điện thoại. Bắt đầu từ ngày hôm qua đến giờ đã hai ngày rồi, Kỳ Trưng chưa chủ động liên hệ với cô, đáng giận lắm.

Cố Hạ làm mặt quỷ với cô: “Nếu không thì tôi đánh tiếng thử cho chị ha?”

Văn Tâm đánh một cái lên người Cố Hạ: “Lo mà lát nữa trả tiền đi!”

Cố Hạ: Hức hức hức, hóa ra mình chỉ là công cụ thanh toán thôi...

Ầm ầm ĩ ĩ một trận, đoàn phim đã đến tiệm lẩu. Tiệm lẩu này đúng là rất nổi tiếng, diện tích tiệm lẩu không những lớn mà còn được xây lên đến bốn tầng, tầng nào cũng kín bàn. Đoàn phim đông người, chủ tiệm sắp xếp cho bọn họ vào một căn phòng trên tầng bốn. Tầng bốn vừa thanh tĩnh vừa có khung cảnh đẹp, trang hoàng cũng rất tinh xảo. Vừa ngồi xuống mọi người đã bắt đầu gọi món buông thả, không hề có ý định tiết kiệm tiền cho Cố Hạ chút nào. Đặc biệt là Văn Tâm, bị dày vò cả tuần, tuy cô không bị mặt trời hun đen nhưng quả thật là đã gầy đi một vòng rồi. Hôm qua huấn luyện viên còn nói giờ Văn Tâm hơi gầy quá, cần phải ăn nhiều thịt hơn. Vừa nghe vậy, Văn Tâm liền tuân theo như nhận được thánh chỉ.

“Thịt bò cuộn, thịt dê, cơm thịt bò, tôm nõn... Món nào có thịt thì cứ đem lên hết!”

Văn Tâm nhìn hình ảnh đủ loại thịt rực rỡ muôn màu trên thực đơn, Văn Tâm quên hết hình tượng nuốt một ngụm nước miếng. Lý Tinh Tinh cũng không cản, vì không chỉ có Văn Tâm, tất cả mọi người đều thèm. Một bàn sáu người gọi đến hai mươi phần thịt, vậy mà Cố Hạ còn kêu không đủ không đủ, đợi lát nữa gọi thêm.

Gọi món xong, nhân lúc đồ ăn còn chưa lên, Văn Tâm nhanh chân vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh tầng bốn nằm ở cuối hành lang, được chia thành hai bên nam nữ, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Văn Tâm vội vàng về ăn lẩu nên cứ vừa đi vừa chạy chậm, tự nhiên cũng không mang theo kính râm và khẩu trang. Đã sắp đến nơi rồi, đột nhiên, bả vai cô bị ai đó vỗ.

“Sao lại là anh?” Cô quay đầu kinh ngạc thốt lên.

Trên đường quốc lộ vắng vẻ không bóng người, hai bên đường là sa mạc xa xôi không thấy điểm cuối và rừng cây Bạch Dương cao ngất. Một chiếc xe Minibus lao nhanh trên quốc lộ, trong xe, Kỳ Dương nắm chặt tay lái, hai mắt đầy tơ máu.

Một con đường lui cuối cùng cũng không còn. Hắn ta không ngờ Kỳ Trưng lại có thể tàn nhẫn đến vậy, không hề chừa lại một con đường sống nào cho người đã từng là anh trai này. Cũng may, hắn ta vẫn còn giữ lại con át chủ bài cuối cùng, lá bài đủ để làm Kỳ Trưng phải quỳ xuống.

Người phụ nữ ngồi bên ghế phụ lái liếc nhìn người đang bị trói trong bao tải đang giãy dụa vô cùng thống khổ. Người phụ nữ đó bị Kỳ Trưng dùng băng dán kín miệng, cả người bị nhét vào bao tải một cách thô lỗ, khuôn mặt cô ấy nheo lại vì đau, nhưng dù vậy cũng không khó nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Có lẽ vì mối tương liên giữa phụ nữ với nhau, người phụ nữ sinh ra chút thương hại.

“Hay là... chúng ta thả cô ấy ra đi? Đã trói chặt rồi, cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không làm nên sóng gió gì đâu.”

Kỳ Dương không thèm quay đầu lại: “Vậy thì thì cô chưa thấy cô ta lúc luyện võ rồi.”

Người phụ nữ kinh ngạc nhướng mày.

Kỳ Dương cười lạnh: “Tôi đã xem video casting của cô ta rồi, động tác cũng nhanh nhẹn lắm.”

Người phụ nữ nhấp môi, không dám nói tiếp nữa. Dường như nghe thấy tiếng rên đau đớn từ ghế sau, người phụ nữ phải ép mình bỏ qua.

Khong bao lâu sau, phía trước xuất hiện một trạm kiểm soát, đôi mắt ngập tơ máu của Kỳ Dương bắt đầu phát sáng: “Sắp tới rồi!”

Qua trạm kiểm soát này đi thêm một tiếng nữa thì sẽ đến điểm tiếp ứng giữa hắn ta và tên buôn ma túy người Myanmar – Jiner. Jiner đã hứa với hắn ta, chỉ cần hắn ta có bản lĩnh đến đó thì sẽ đưa hắn ta ra nước ngoài. Mấy ngày nay quá áp lức, Kỳ Trưng gần như phát điên, hắn ta phải không ngừng tẩy não bản thân, sau khi ra nước ngoài hắn ta sẽ có cơ hội xoay ngược tình tế thì mới có thể khóc nhóc đi đến bước này. Bây giờ ánh sáng đang đứng trước mặt, hắn ta đạp ga lao nhanh tới, sự điên cuồng trong lòng hắn ta không thể ức chế được nữa.

“Kỳ Trưng... Nhà họ Kỳ... Món nợ này ta nhớ, sau này sẽ từ từ hồi báo...”

Kỳ Trưng giẫm mạnh chân ga, hai mắt đã hoàn toàn bị thù hận che kín. Lúc này, một tiếng còi hú vang lên.

“Xuống xe kiểm tra.”

Cạch một tiếng, vách ngăn kiểm tra rơi xuống chắn đường Kỳ Dương. Vì ở gần biên giới nên trạm kiểm soát đều được trang bị đặc biệt, xe không thể tăng tốc băng qua vách ngăn được. Ánh mắt Kỳ Dương hung ác nhìn cảnh sát đang đi về phía mình, hắn ta lấy điện thoại ra gọi đi. Sau ba hồi chuông, cuộc gọi được kết nối, hắn ta cười lạnh: “Kỳ Trưng, đừng trốn nữa, tao biết mày ở đây.”

Kỳ Trưng trầm mặc.

“Chẳng lẽ mày không hiếu kỳ vì sao tao lại dám quang minh chính đại xuất hiện sao?”

Kỳ Trưng lạnh giọng: “Tốt nhất anh hãy xuống xe, đừng chống cự vô ích.”

Kỳ Dương bật cười: “Hahaha, sao tao lại phải đầu hàng? Mày tin là mày có thể bắt được tao sao? Cho dù... người phụ nữ của mày ở trong tay tao... cũng vậy à?” Hắn ta ngừng một chút, cười càng lớn tiếng hơn.

Lúc này, cảnh sát đã bao vây chiếc xe. Kỳ Dương lập tức đưa mắt ra hiệu cho người phụ nữ bên ghế phụ, ghế trên xe được cải tạo đột nhiên thay đổi, “bao tải” phía sau xuất hiện trước mặt mọi người. Kỳ Dương rất rõ ràng, với tính cách của Kỳ Trưng, nếu biết hắn ta muốn chạy trốn thì nhất định sẽ dồn toàn lực ngăn cản hắn ta. Trạm kiểm soát này nhìn như sóng êm biển lặng, nhưng chỉ cần nhìn kỹ đám cảnh sát xung quanh thôi, túi trong căng phồng, hiển nhiên là có mang theo súng.

Kỳ Dương không khỏi sợ hãi, nếu hắn ta không lập biện pháp dự phòng sớm bắt cóc người phụ nữ tên Văn Tâm này thì chỉ sợ bây giờ hắn ta đã xong rồi. Nhưng giờ hắn ta chẳng sợ gì cả, vì hắn ta biết bức tường đồng vách sắt như Kỳ Trưng chỉ có một điểm yếu, chính là người phụ nữ đằng sau.

Kỳ Dương to gan nói lớn: “Kỳ Trưng, mày thấy rồi chứ, người yêu dấu của mày đang nằm trong tay tao, nếu mày không muồn nhìn thấy cô ta chết thì mau để tao qua.”

Kỳ Trưng lại bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của Kỳ Dương nhiều, anh nói: “Dù tôi có buông tha anh thì cảnh sát cũng sẽ không.”

Thấy cảnh sát càng lúc càng đến gần, Kỳ Dương hoảng hốt kéo người trong bao tải về phía mình: “Đừng ép tao ra tay, tao biết mày làm được!”

Kỳ Trưng im lặng không nói lời nào. Hai giây ngắn ngủi lại lâu như đã qua một năm. Cuối cùng, Kỳ Trưng cũng mở miệng.

“Kỳ Dương.”

Kỳ Dương kiêu ngạo nhướng mày.

“Lần sao trước khi bắt cóc, nhớ nhận dạng rõ người rồi hẵng ra tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.