Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 41: Chương 41: Tân sủng




Edit: Tiệm Bánh Sò

Trong góc phòng khách, mèo con dưới ánh đèn sưởi ấm áp ăn uống no đủ đã sớm ngủ say. Nhưng dưới ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là ánh mắt chăm chú của ba con mèo lớn kia, cái chân ngắn ngủi như cảm giác được gì đó, đạp không một cái. Giây tiếp theo, bé mèo con oa oa nức nở tỉnh lại. Đám người sợ tới mức nhanh chóng vọt lại.

"Sao vậy sao vậy, bé con có phải lạnh không?"

"Tôi thấy chắc là nó nóng đó, cái máy sưởi lớn như vậy mà."

"Có phải đói bụng không?"

Mấy người mồm năm miệng người thảo luận, trong lòng đám mèo lại hụt hẫng. Chua nhất phải kể đến mèo rừng vốn không được coi trọng.

"Rõ ràng là tui trước mà, tui vào nhà này trước mà, tui biết Văn Tâm trước mà, sao nó có thể tham gia chương trình chứ..."

Mèo đen liếc hắn, trong mắt rõ ràng viết: Thằng nhóc, luận thứ tự trước sau thi mi là không có tư cách nói tới nhất đó.

Ngay cả bé Ragdoll ngày thường vô tâm vô phế một lòng nuôi mỡ cũng không tự chủ được nhìn lại mình: "Tui cũng là một bé mèo con mới ba tháng mà, sao lại không có ai quan tâm tui?"

Mèo rừng nghĩ sao nói vậy: "Mi tự xem lại hình thể mình đi, mi còn không biết xấu hổi mà nói ra những lời này sao?"

"?" Trên trán bé Ragdoll vạch ra ba đường chỉ đen.

Mèo rừng còn ngại không đủ, không sợ chết tiếp một câu: "Không phải ta nói quá chứ, quý cô ăn ít tí đi."

Bộp!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước mắt mèo rừng tối sầm. Linh hồn trực tiếp bị một vuốt đánh bay về cơ thể thật luôn! Ragdoll còn ngại chưa đủ, thừa dịp mèo rừng đang trong trạng thái vô ý thức lại giẫm giẫm đạp đạp, đạp đến mức mèo rừng đáng thương sắp tắt thở luôn, mèo đen mới thương xót kêu ngừng: "Tạm vầy là được rồi, đừng giết chết."

Bé Ragdoll thở phì phì: "Yên tâm, mạng hắn dai lắm."

Mèo đen nhớ tới mèo rừng nhiều lần khiêu khích, tràn đầy đồng cảm.

_______________________

Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm của một Đại học nổi tiếng tại Mỹ. Thiếu niên mười bốn tuổi được xưng là thiên tài cuối cùng của thế kỷ - Lâm An, lúc này đang nằm trên bàn thực nghiệm, tiếp nhận kiểm tra đại não và toàn thân. Nhưng điều mà toàn bộ nhân viên nghiên cứu, bao gồm cả Lâm An không thể ngờ đến chính là, cuộc kiểm tra vừa bắt đầu chưa đến một giây thì đại não Lâm An đã có phản ứng xấu, sóng não đột ngột biến thành đường thẳng.

Toàn bộ nhân viên nghiên cứu khiếp sợ, một lãnh đạo người Hoa nhíu nhíu mày: "Không thể nào, dù Lâm An đang ở trạng thái gây tê thì sóng não vẫn hoạt động chứ."

"Giáo sư Lâm, chuyện này có liên quan đến ý nguyện của cậu áy không?" Một cô gái tóc vàng hỏi.

Lãnh đạo người Hoa lắc đầu: "Không đâu, buổi thực nghiệm kiểm tra đo lường này là do Lâm An đích thân đồng ý."

"Vậy thì vì sao..."

"Dù thế nào thì thực nghiệm tạm thời ngưng." Lãnh đạo người Hoa vẻ mặt sắc lạnh, cho người đưa Lâm An đã mất ý thức xuống.

_______________________

Ý thức dần dần thu hồi. Lâm An tỉnh lại, vừa tỉnh đã thấy có gì đó không đúng. Cậu vốn đang tiếp nhận kiểm tra đo lường, mấy chuyện được tiêm vào loại thuốc mê vô hại với cơ thể kia đối với Lâm An kỳ thật không quá xa lạ. Nhưng lúc này lại hơi khác với lúc trước.

Lâm An cảm nhận được rõ ràng hoàn cảnh xung quanh thay đổi. Không phải là phòng thí nghiệm lạnh băng quen thuộc, không ngập mùi thuốc sát trùng như thường ngày, độ ẩm trong không khí thấp hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể của mình cũng cao hơn trước ba độ. Kiểm tra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao...

Lâm An muốn mở to mắt. Nhưng đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng thảo luận ồn ào.

Giọng một người phụ nữ: "Thời gian quay chương trình là hai tuần sau, hoàn toàn có đầy đủ thời gian chuẩn bị."

Một người phụ nữ khác nữa lo lắng nói: "Chỉ là nó nhỏ quá, nếu không thì để tôi mang mèo lớn đi."

Người phụ nữ khác lại nói: "Mèo con cũng được mà, cho khán giả xem quá trình lớn lên của mèo con, rất hấp dẫn đó."

Đầu óc Lâm An nhanh chóng xoay chuyển. Đầu tiên, nơi này chắc chắn không phải phòng thí nghiệm, nhân vật hoàn cảnh đều không đúng. Tiếp theo, từ cuộc thảo luận của ba người phụ nữ kia có thể suy ra, bọn họ là người của giới giải trí, sắp tham gia một chương trình liên quan đến động vật. Cuối cùng, cũng là điểm mấu chốt nhất, Lâm An phát hiện, hình như mình không phải người...

Ừm... Hình như mèo trong mà mấy cô ấy nói, chính là mình.

Ý thức được sự thật này, Lâm An không hoảng loạn chút nào. Cho dù chuyện này đã vượt khỏi các triết lý khoa học mà cậu biết, nhưng trải qua nhiều năm nghiên cứu học tập, Lâm An đã sớm học được tâm thái bình bình ứng đối hết thảy mọi chuyện. Chỉ là biến thành mèo thôi, cậu vẫn còn ý thức con người mà. Không chừng chuyện ngoài ý muốn này còn có thể trở thành đề tài nghiên cứu mới của cậu. Về chuyện ý thức con người có thể rời khỏi thân thể hay không, giới khoa học đã có nhiều ý kiến thảo luận, nhưng vẫn không hề có một đáp án xác thực nào. Lâm An tin, chỉ cần cậu tiếp tục duy trì ý thức của mình trong hình mèo này, cậu có thể tìm ra mấu chốt của vấn đề này. Đây chắc chắn sẽ là một phát kiến khiến toàn nhân loại khiếp sợ. Cho nên, điều quan trọng nhất bây giờ là phải xác nhận cậu có còn ở tuyến thời gian của mình không.

Văn Tâm phát hiện mèo con trong ổ hình như đã đột nhiên an tĩnh lại. Nó cuộn người thành một quả cầu, giấu mình trong tận cùng ổ mèo, bốn chân cũng giấu hết đi, chỉ mở đôi mắt nhỏ xíu còn chưa hoàn toàn rút đi màng mắt đánh giá thế giới này. Trong lòng Văn Tâm bị sự đáng yêu này chọc đến run người, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, chắc là linh hồn của Đại lão bốn đã tỉnh rồi đây. Giờ đã cách thời gian đút sữa lần trước hơn một giờ, Văn Tâm pha một ít sữa, đưa đến miệng bé mèo con: "Bé con à, có đói bụng không, có muốn uống ít sữa không?"

Bé mèo quýt cảnh giác lui về sau một chút. Văn Tâm kiên nhẫn dẫn dắt: "Đây là sữa bột, không phải là chất lỏng kỳ quái gì đâu, bé con uống sữa ngoan nhé, ngoan mới có thể lớn lên khỏe mạnh được."

"Meoo~" Bé mèo quýt yếu ớt kêu một tiếng, vẫn không chịu.

Lúc này, hai con mèo lớn khác hùng hổ xông tới. Mèo đen cầm đầu, Ragdoll theo sát sau.

Bé Ragdoll hất đầu làm ra tư thế chị đại: "Meo." Nghe lời, mau uống sữa, trẻ con không uống sữa sẽ bị sói xám ăn thịt đó!

"..." Bé mèo quýt câm nín. Hóa ra, trong nhà này không chỉ có một con mèo là mình, sau lưng con Ragdoll này còn có một con mèo đen tuyền nữa, không thấy rõ mặt.

Bé Ragdoll lại tiếp tục muốn giao lưu cùng kẻ mới tới: "Meo meo meo?" Sao lại không nói gì, nhóc nghe không hiểu tiếng mèo hả, nhóc là mèo ngoại quốc hả?

Mèo đen liếc mèo quýt con một cái: "Được rồi, nó không chịu nói chuyện, đợi nó quen thuộc nơi này rồi nói."

"Vậy thôi..." Bé Ragdoll hơi ủ rũ: "Tui còn muốn hỏi nó có sức ăn như trong truyền thuyết hay không, sau này không chừng còn phát triển thành đối tác ăn uống nữa."

Nhưng hiển nhiên, bé mèo quýt cũng không có ý muốn làm quen. Sau khi phát hiện nơi này không chỉ có một con mèo là mình, bé mèo quýt không còn bài xích bình sữa Văn Tâm đưa qua nữa. Nó nâng móng vuốt, kê miệng uống ừng ực. Chỉ chốc lát sau bụng nhỏ đã tròn vo, Văn Tâm và một đám người xem vui mừng vô cùng, lộ ra nụ cười hiền từ: "Uống là được rồi, nhìn dáng vẻ này chắc chắn sau này cũng sẽ thành mèo quýt lớn nhanh thôi."

Hạ Lệ nói: "Bé mèo này trông rất ngoan, không thì cứ mang theo nó đi."

Lý Phỉ Nhi hùa theo: "Đồng ý đồng ý."

Văn Tâm lại nhìn thoáng qua ba con mèo khác trong nhà, nói: "Được rồi, nếu là mang con nào trong bất cứ chúng thì chắc sẽ quậy đánh nhau cho xem, mang đứa nhỏ nhất thì chắc mọi người không ý kiến gì nhỉ."

Bé Ragdoll lập tức kêu meo meo mấy tiếng: "Sao lại không ý kiến?"

Ánh mắt mèo đen trầm xuống.

Đúng lúc này, bé mèo quýt thả bình sữa không xuống, rục rịch bò ra khỏi ổ mèo. Ý định của mèo quýt rất đơn giản, muốn thu thập nhiều tin tức thì hiển nhiên phải tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài. Mà đối với một con mèo thì trừ phi lớn thêm mấy tháng nữa, nếu không thì toàn bộ hành động sau này của nó đều phải dựa vào người phụ nữ vừa đút sữa kia rồi. Nhưng, còn chưa đợi nó bò đến, cô ấy đã đau lòng bế nó vào lòng bàn tay.

Văn Tâm thật cẩn thận bế mèo con lên, như đang ôm một món trân bảo vậy. Nó nhỏ quá, lại yếu ớt nữa. Văn Tâm chỉ sợ mình không cẩn thận một xíu thì sẽ đánh rơi nó mất, hoặc chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ làm nó đau. Quan trọng hơn, từ trên người nó, Văn Tâm nhìn thấy bóng dáng của con mèo quýt mà kiếp trước cô từng nuôi.

Mèo quýt lớn đã làm bạn cùng Văn Tâm mười năm, từ khi cô vẫn còn là một học sinh tiểu học. Mèo quýt lớn cùng cô lớn lên, cùng cô đi qua không biết bao nhiêu mưa gió. Mỗi lần Văn Tâm mệt mói lạc lối sẽ đều ôm mèo quýt tâm sự. Tuy mèo quýt không hiểu gì, nhưng cái bụng mềm như bông kia mang đến ấm áp vô hạn cho Văn Tâm. Giờ Văn Tâm đã không còn ở thế giới của mình, cũng không biết mèo quýt lớn có khỏe không, không biết ba mẹ có sống vui không... Không được không được, không thể nghĩ đến nữa, lại nghĩ nữa sẽ khóc mất!

"Bé con à, phải nhanh lớn lên nhé!"

Cố gắng đè xuống thương cảm, Văn Tâm cầu nguyện. Bé mèo quýt dường như có cảm ứng, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Văn Tâm. Ngứa, không đau tí nào. Văn Tâm phì cười: "Đúng là bé con ngoan ngoan mà."

Mọi người sôi nổi đồng ý, ánh mắt nhìn Văn Tâm có chút hâm mộ. Sao mà Văn Tâm lại có nhiều mèo thế chứ, hơn nữa con nào con nấy còn ngoan ngoãn như vậy. Xem ra, đến lúc tham gia chương trình sẽ lại nổi rồi. Nói thế nào nhỉ, cùng người không cùng mệnh, có người vắt óc tìm mưu kế để nổi mà không được, Văn Tâm chỉ cần dựa vào mấy con mèo đã chiếm đóng hotsearch. Fans của mấy con mèo này còn nhiều hơn mấy minh tinh nhỏ nữa kìa.

Trên mặt Hạ Lệ cũng tràn ngập vui sướng: "Tôi cảm thấy còn mèo này hoàn toàn có thể debut."

Văn Tâm ha ha cười, đang muốn giới thiệu đám nhóc nhà mình cho người đại diện xem có thể lên kế hoạch đẩy gì không. Ai ngờ, trừ bỏ mèo rừng không biết vì sao lại ngủ giữa phòng khách, Nhóc con và Em gái không biết khi nào lại không hẹn mà cùng rời khỏi rồi.

"Í, mèo đâu?" Văn Tâm khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.