Edit: Tiệm Bánh Sò
Sau khi biết bí mật này, Văn Tâm cứ rối rắm không thôi. Tuy tự đáy lòng cô rất muốn giúp Kỳ Trưng, nhưng chuyện này không phải đơn giản, là kết hôn đó. Năm nay cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, không muốn kết hôn sớm như vậy đâu. Ấy từ từ... chuyện Kỳ Trưng kết hôn thì có liên quan gì đến mình, sao lúc nhắn đến chuyện kết hôn cô lại tự động nghĩ đến mình chứ. Hay là trong tiềm thức mình cô đã tự nhận mình là đối tượng của Kỳ Trưng rồi? Tự dưng, mặt Văn Tâm hơi đỏ lên.
Bé Trà sữa chạy lại, nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô, nó vòng quanh chân cô kêu meo meo. Văn Tâm lập tức ôm nó lên, hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn đồ ăn vặt không nào?”
Vừa nghe thấy đồ ăn vặt, đám mèo hứng thú bừng bừng, cả đám nhao nhao chạy ra từ bốn phương tám hướng. Riêng Ragdoll lại chạy luôn đến trước tủ nhón chân mong chờ. Văn Tâm vuốt lông từng con một rồi lấy cá khô trong tủ ra, mỗi con hai phần, không hơn không kém. Toàn bộ đám mèo, bao gồm cả mèo quýt đều vui vẻ ngậm cá khô đi, chỉ có mỗi Nhóc con từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên viền kính ban công, cao ngạo xoay lưng về phía Văn Tâm và đám mèo, cứ như đang thưởng ngoạn cảnh đêm.
Cảnh tượng này Văn Tâm đã từng rất quen. Lúc ấy cô vừa mới đón Nhóc con từ bệnh viện thú cưng về nhà, mèo đen cực kỳ không tin tưởng cô. Sau này vì Văn Tâm mặt dày lấy lòng, cùng vì ở chung với nhau trong thời gian dài nên cảnh tượng này không còn xuất hiện nữa. Văn Tâm nghĩ, đó là biểu hiện của sự tín nhiệm Nhóc con dành cho cô. Nhưng hôm nay nó lại...
Có phải liên quan đến hai luồng sương sáng vừa xuất hiện kia không? Trong nhà có năm con mèo, nhưng chỉ còn lại Nhóc con và Trà sữa có quầng sương sáng trên đầu, những con mèo còn lại đều không có. Lại kết hợp với lời giải thích vừa rồi của ông lão trong tranh, Văn Tâm đoán quầng sương đó chính là linh hồn tổ tiên bảo vệ mèo con. Vì những con mèo khác đều đã trường thành rồi nên linh hồn tổ tiên cũng biến mất. Nói cách khác, trong năm con mèo chỉ còn lại bé Trà sữa và Nhóc con chưa trưởng thành.
Trà sữa thì thôi đi, Nhóc con lại là anh mèo ở trong nhà này từ sớm, trước giờ luôn giữ địa vị anh cả trong đám mèo, giờ mấy con mèo khác lại liên tục vượt mặt qua cửa, chỉ có nó... Khó trách Nhóc con lại ê chề ủ rũ như vậy. Văn Tâm không khỏi đồng tình khôn xiết với nó. Đương nhiên, đồng tình là đồng tình, kết hôn là chuyện không thể nào. Cô đến cạnh mèo đen, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu lông xù của nó.
“Nhóc con.”
Từ khi Văn Tâm bắt đầu đến gần, mèo đen đã sớm nhận ra, nhưng nó không xoay người né như thường ngày mà chỉ uể oải vỗ vỗ cái đuôi. Giờ nó còn không có tâm trạng làm giá nữa.
“Biết tâm trạng con không vui, nhưng cũng phải ăn chứ.” Văn Tâm vùi người nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của mèo đen, nói.
Mèo đen liếc Văn Tâm một cái, ánh mắt kia như đang muốn nói, không ăn.
Văn Tâm biết trong lòng nó nhất định khó chịu lắm rồi, vì đây không chỉ liên quan đến địa vị trong nhà của nó mà quan trọng hơn là nếu không trưởng thành thì sẽ không thể tự do thay đổi hình thái được. Điều này đối với Kỳ Trưng công việc bề bộn lại đặt nặng lòng vì sự nghiệp quả là không tiện chút nào. Nhưng có điều Văn Tâm không biết là, ngoài trừ hai điểm đó, còn một lý do nữa khiến Kỳ Trưng rầu rĩ. Vì thời gian ở hình người có hạn, rất nhiều khi anh chỉ có thể vội vội vàng vàng gặp được Văn Tâm một chút, căn bản không có cách nào tiến thêm một bước phát triển tình cảm.
Văn Tâm chủ động ôm lấy mèo đen: “Mẹ làm Souffle mà Nhóc con thích nhất cho con ăn, được không?”
Mèo đen lẳng lặng nhích người lại gần vào lòng Văn Tâm, không lên tiếng, thân hình khổng lồ lại khiến người ta cảm thấy có cảm giác như chim nhỏ nép mình. Văn Tâm nhìn bộ dạng đáng thương vô tội này của nó, thương tiếc không thôi. Cô đã biết đáp án nhưng lại không thể nói cho Kỳ Trưng, đúng là không có tình nghĩa chút nào, người ta còn mới vừa mua tranh tặng cô đấy. Nghĩ đến đây, Văn Tâm bất giác ôm chặt mèo đen hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên tai nó.
“Nhóc con ngoan.”
Cả người mèo đen cứng đờ. Vừa nãy Văn Tâm... hôn nó hả?
Văn Tâm không phát hiện sự thay đổi của mèo đen, tiếp tục thì thầm bên tai nó: “Nhóc con mà không chịu ăn thì mẹ sẽ đau lòng lắm, mèo có sắt thép thì cũng cần cơm mà, nếu không ăn thì sẽ đói đến hoảng mất. Dù con có gặp chuyện gì khó khăn thì đói bụng cũng đâu giải quyết được gì, đúng không?”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên... Mèo đen ngẩng đầu lên, đụng lên môi Văn Tâm một cái thật nhanh. Đợi Văn Tâm hoàn hồn, “phạm nhân” đã chạy mất, lại còn giở da mặt dày sụ dùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn cô.
Văn Tâm: “...” Cứ vờ đi, làm cứ như anh đúng là mèo thật vậy! Nhưng... hình như mình không bài xích lắm... Văn Tâm chột dạ nghĩ.
Tâm trạng Kỳ Trưng tốt hơn rất nhiều. Ngay cả khi Lâm An nói cho anh nguyên nhân vô lý anh chưa thể khôi phục là vì chưa trưởng thành thì cũng không khiến tâm trạng tốt đẹp này biến mất. Thứ hai là vì cũng đã trải qua nhiều lần thất vọng rồi, Kỳ Trưng đã quen. Anh nghĩ, sở dĩ đến giờ anh vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn nhất định cũng có đạo lý. Cũng giống như Lâm An sau khi quyết tâm muốn độc lập mới có thể thỏa mãn điều kiện trưởng thành, không ngờ lúc cậu muốn từ bỏ lại đạt được thành công, Kỳ Trưng cảm thấy có lẽ điều kiện của mình cũng là vậy, không thể đoán trước được.
Nếu không thể dự đoán được thì không cần cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên, rồi sẽ có ngày đến lượt anh thôi. Thay vì cứ sa vào thất vọng ê chề không ngừng, chi bằng ngẫm lại phải chuẩn bị hẹn hò lần tới với Văn Tâm thế nào đây. Lần trước ở nhà, kết quả lại bị Lâm An quấy rầy, lần này Lam An bảo đảm không xuất hiện nữa, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có những người khác tự dưng chen ngang.
Lần trước Đường Duệ đã kiến nghị đến công viên giải trí, hình như đó là đề nghị không tồi. Nhưng người trong công viên giải trí quá nhiều, Văn Tâm là nhân vật công chúng, có lẽ sẽ tạo nên một ít phiền toái không cần thiết. Anh nghĩ một lát ròi gọi điện thoại cho Đường Duệ. Văn phòng của Đường Duệ ngay sát bên cạnh, chuông điện thoại vừa vang lên, chỉ hai giây sau người đã có mặt trước cửa.
“Tổng giám đốc Kỳ, ngài có gì cần dặn dò sao?” Đường Duệ hỏi.
“Đây là tài liệu tôi vừa ký xong.” Kỳ Trưng đưa xấp tài liệu trên bàn cho Đường Duệ, ngừng một chút rồi nói: “Còn có một việc riêng nữa.”
“Việc riêng? Có phải lại liên quan đến cô Văn không?” Đường Duệ lập tức tỉnh người ngay.
Kỳ Trưng hơi khựng người, sao hôm nay anh mới phát hiện trợ lý của anh lại nhiều chuyện như vậy chứ. Đường Duệ trưng ngay vẻ mặt vô tội. Xét thấy sau này mình còn phải dựa vào ý kiến của anh ta, Kỳ Trưng nhìn không mở miệng mắng, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn làm việc hai cái: “Giúp tôi đặt trước một công viên trò chơi, bao trọn.”
Đường Duệ mở to mắt, kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, Tổng giám đốc Kỳ cuối cùng ngài cũng thông suốt rồi.” Chủ động hẹn hò còn chưa tính, còn nghĩ ra ý đặt bao trọn công viên giải trí nữa. Không thể không nói, đúng là Tổng giám đốc Kỳ mà, năng lực học tập nhanh hơn người thường nhiều.
Sắc mặt Kỳ Trưng vẫn bất biến: “Thanh toán từ tài khoản riêng của tôi.”
Đường Duệ ra dấu yên tâm: “Cứ giao cho tôi... từ từ.”
“Hửm? Sao?” Kỳ Trưng nhíu mày.
“Ừm, đột nhiên tôi nghĩ đến, có thể gần đây cô Văn không có thời gian đâu.” Đường Duệ nói nhỏ.
“Không phải “2030” đến cuối năm mới bắt đầu quay sao?”
“Đúng là như vậy, nhưng đêm qua cô Văn đã chủ động gọi điện đến công ty yêu cầu nhận thêm vài chương trình gameshow nữa.”
Mày Kỳ Trưng càng cau chặt hơn. Tuy không tham gia giới giải trí, nhưng Kỳ Trưng cũng chú ý đến các công việc trong giới. Đối với nghệ sĩ mà nói, duy trì độ lộ diện công chúng rất quan trọng, dù không có lịch trình quay diễn thì công ty quản lý cũng sẽ dùng đủ cách hoặc tham gia các chương trình để duy trì độ hot. Nhưng theo Kỳ Trưng thấy thì Văn Tâm căn bản không cần, với những đề tài trước đó về cô, còn cả sự marketing của Kỳ thị, giờ Văn Tâm đã coi như là nữ nghệ sĩ tuyến đầu rồi.
“Sao cô ấy lại chủ động yêu cầu như vậy?”
“Theo cách nói của Hạ Lệ, ý của cô Văn là cô ấy phải lập công, kiếm tiền cho công ty.”
Kỳ Trưng: “...” Công ty của anh trông thất bát đến vậy sao?
Hạ Lệ chọn cho Văn Tâm một chương trình tuyển chọn của nam. Thời gian quay kéo dài ba tháng, vốn Hạ Lệ không định nhận, nhưng Văn Tâm vừa nghe thấy thù lao của chương trình lên đến mười lăm triệu thì lập tức nhận ngay, nhất định phải nhận. Hạ Lệ có nghĩ thế nào cũng không ra, trông Văn Tâm cũng đâu có thiếu tiền như vậy? Kết quả Văn Tâm lại bày ra vẻ mặt nợ nần, nói: “Chị Lệ, chị thông cảm cho em đi, chị xem nhà em nuôi nhiều mèo như vậy, ăn uống hằng ngày tốn biết bao nhiêu tiền, em còn chưa mua nhà chưa mua xe nữa. Tuy giờ công ty cho em ở trong biệt thự lớn, nhưng dù sao cũng không phải nhà của mình, có ở cũng không yên lòng.”
Thân là một công dân luôn nỗ lực sống tại thành phố N, Hạ Lệ rất thấu hiểu ý nghĩ của Văn Tâm. Hơn nữa, qua một thời gian làm việc cùng nhau, cô cũng hiểu Văn Tâm không phải loại người muốn ôm đùi đi lên. Tuy Kỳ Trưng có tiền, nhưng với tính cách của Văn Tâm chắc chắn sẽ không mở miệng đòi hỏi gì.
Hạ Lệ đồng ý với Văn Tâm, theo ý cô nhận chương trình này. Ngoài ra, có một vài nhãn hiệu lớn muốn ngỏ lời mời Văn Tâm làm người đại diện, Hạ Lệ chọn lựa sàng lọc một hồi rồi đẩy qua cho Văn Tâm. Ngoại trừ một nhãn hiệu dính đến đạo ý tưởng, còn lại cô đều đống ý. Cứ như thế, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hợp đồng Văn Tâm ký đã lên đến hơn ba mươi triệu. Hạ Lệ, Lý Tinh Tinh và cả những nhân viên khác trong ekip, mỗi người đều nhận được lì xì khen thưởng lớn của công ty.
Lần đầu tiên Lý Tinh Tinh nhận được nhiều tiền như vậy, ngay cả nằm mơ cũng cười toét miệng. Cô bé ôm Văn Tâm khóc lóc thảm thiết: “Chị Tâm Tâm, em biết ngay mà, đi cùng chị nhất định có tiền đồ mà!”
Văn Tâm an ủi Lý Tinh Tinh đang kích động, thầm nghĩ: Đây cũng là do cô bất đắc dĩ thôi, nếu có khả năng, ai không muốn làm một hũ cá mặn ăn no chờ chết. Ai bảo... bức tranh kia tốn đến cả chục triệu của Kỳ Trưng chứ! Cô còn nghĩ một bức tranh không có chữ ký không đắt lắm chứ. Còn cả tiền giải trừ hợp đồng trước đó nữa, giải trí Kỳ thị đã trả giúp cô mười lăm triệu. Sau đó tuy cô cũng kiếm ít tiền về cho công ty, nhưng số tiền đó căn bản không đủ hoàn lại số vốn công ty đã đầu tư cho cô.
Nói cách khác, trước mắt giải trí Kỳ thị nâng đỡ cô hoàn toàn đang cho không. Tuy đối với Kỳ Trưng đây chỉ là số tiền ít ỏi, nhưng Văn Tâm lại không thể xem nhẹ được. Cô không làm cá muối nổi nữa, hơn nữa không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, ai không làm được!