Edit: Tiệm Bánh Sò
Vỗ đầu Văn Tâm xong, Kỳ Trưng lại chẳng thấy có gì không đúng cả, cứ như đây là động tác mà anh phải làm hằng ngày vậy. Lúc này rất nhiều người ở đây tim đều đóng băng cả rồi! Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, người có thể đứng ở đây thì thực lực đều không tồi, cuộc đua cuối cùng chính là mối quan hệ.
Thư Mạn Nhiêm mang theo người chồng giàu có, Văn Ý mang theo bạn trai ảnh đế, tất cả đều tương tự như vậy... Nhưng ai mà ngờ Văn Tâm lại thu phục giám khảo luôn! Trận thi này còn gì xem nữa không đây?
Ngoại trừ Văn Ý thì sắc mặt những người được đề cử khác đều không dễ nhìn tí nào. Thư Mạn Nhiên khinh thường cười nhạo một tiếng, trong mắt cô ta thì Văn Tâm cũng chỉ dựa vào cái vẻ ngoài kia nhất thời được làm cô tình nhân bé nhỏ vui lòng Kỳ Trưng mà thôi. Nếu thật sự bàn về địa vị thì vẫn là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng như cô ta quang minh chính đại hơn.
Nhưng không ngờ là Cố Hạ cũng chạy lại thân thiết gọi Văn Tâm một tiếng: "Chị dâu."
Thư Mạn Nhiên: "..." Quan hệ thì ngon lắm hả?
Văn Tâm xấu hổ cười cười: "Chào đạo diễn Cố."
Cố Hạ nhìn Kỳ Trưng đứng cách đó không xa mà vẫn nhìn chằm chằm qua đây, cười đến phơi phới gió xuân: "Bên hậu trường đều chuẩn bị xong rồi, chị dâu hóa trang xong cứ vào thẳng studio là được."
Văn Tâm đang muốn trả lời thì Thư Mạn Nhiên đã xen vào: "Đạo diễn Cố, anh nói thật đi, đám người chúng tôi chỉ đến đây đi cùng thôi đúng không?"
"Sao lại thế chứ chị Thư, có bảo ai đi cùng thì cũng không dám để chị đi đâu mà?" Trên mặt Cố Hạ vẫn còn treo ý cười, nhưng so với vừa rồi thì nụ cười kia ý vị hơn ít nhiều, anh ta nói tiếp: "Tôi còn chưa nói xong mà, chị Thư cũng có thể đi hóa trang luôn, lần casting này mọi người cứ yên tâm, tuyệt đối công khai công bằng."
Thư Mạn Nhiên liếc Văn Tâm, hỏi: "Công khai công bằng cách nào?"
Cố Hạ trả lời: "Bốn người được đề cử sẽ cùng nhau quay casting trong bốn lều, không quấy nhiễu nhau, đoạn quay cốt truyện cũng hoàn toàn giống nhau."
Sắc mặt Thư Mạn Nhiên lúc này mới tốt hơn chút. Dưới tình huống đó nhìn nhìn thoáng qua thôi giám khảo đã biết ai là người có kỹ năng diễn xuất xuất sắc, dù Kỳ Trưng có muốn mở to mắt nói dối thì người bên Chúng Thịnh cũng có mắt nhìn.
Mà bên kia Văn Ý nghe vậy thì không vui lắm, lầu bầu: "Như vậy thì không phải là mình không thể xem chị diễn rồi sao?"
"Chẳng lẽ không phải em nên nghĩ xem mình nen biểu hiện thế nào hả?" Vẻ mặt bạn trai ảnh đế đầy bất đắc dĩ, chẳng biết làm gì với cô ấy cả.
Văn Ý lại nói đến đúng tình hợp lý: "Mặc kệ em biểu hiện thế nào thì cũng không hơn được chị đâu!"
Bạn trai: "..."
Chỉ có mỗi "Sở Tịch" ngồi trong góc là không nói lời nào.
Bốn người được đề cử đều chia nhau vào hậu trường chuẩn bị. Đạo cụ sân khâu cũng đã chuẩn bị xong. Đạo diễn, giám chế, nhà làm phim và hàng loạt đại biểu nhà đầu tư lần lượt ngồi vào trước hàng ghế giám khảo. Cùng lúc đó, bốn máy chiếu trên tường bắt đầu chiếu lên cảnh bên trong lều casting.
Trước khi bắt đầu, Cố Hạ giới thiệu: "Đây là cảnh khi nữ chính Kiều Nhất thức tỉnh, virus tang thi đã bùng nổ hoàn toàn, nam chính đang trên đường trốn chạy thì bị một con tang thi đuổi giết chạy vào nhầm căn cứ thực nghiệm bí mật, đánh thức nữ chính Kiều Nhất."
Đây là cảnh đầu tiên đặc tả về Kiều Nhất.
Bốn gương mặt hàng đầu giới giải trí xuất hiện trên màn ảnh, mỗi đường nét trên mặt đều được quay tả rõ ràng. Kiều Nhất của Sở Tịch mang khí chất tiên khí không dính tí khỏi lửa nhân gian; Kiều Nhất của Văn Ý lại có cảm giác đơn thuần đáng yêu; Kiều Nhất của Thư Mạn Nhiên gợi cảm thành thục; Kiều Nhất của Văn Tâm thì ngay đến chân mày cũng mang cảm giác lạnh lẽo.
Cố Hạ lắc lắc đầu: "Biểu hiện của Văn Ý yếu quá."
Nhưng người khác cũng tán thành ý kiến này.
Cảnh đầu tiên kết thúc, bắt đầu vào cảnh thứ hai. Nam chính bị bắt vào phòng thí nghiệm, mở nhầm chốt đánh thức Kiều Nhất. Cảnh này chỉ có một động tác là Kiều Nhất mở mắt, nhìn như đơn giản nhưng chỉ một cảnh đặc tả ánh mắt kia thôi cũng phải biểu hiện ra tính cách và đặc trưng nhân vật, trong thực tế cũng phải quay đi quay lại mấy mươi lần. Thư Mạn Nhiên là ảnh hậu, kinh nghiệm đóng phim nhiều nhất, ánh mắt của cô ta được công nhận là đúng nhất. Mà ngoài dự kiến là những người khác cũng không kém cạnh, ngay cả Văn Ý trông bề ngoài non nớt nhất biểu hiện cũng không tầm thường, ngược lại là Sở Tịch...
"Sao lại thế này?" Cố Hạ sửng sốt nửa giây. Kỹ thuật diễn của Sở Tịch từ khi nào thì nát như vậy chứ, trong mắt không hề có chút biểu cảm gì.
Đại diện nhà đầu tư là fans của Sở Tịch, lập tức giải thích giúp Sở Tịch: "Sở Tịch vừa mới khỏi bệnh, trạng thái có lẽ còn chưa tốt, cho cô ấy thêm chút thời gian đi."
Mày Kỳ Trưng khẽ nhăn.
Cảnh thứ ba là tang thi tấn công. Ngay khi Kiều Nhất thức tỉnh thì đã ra tay vô cùng lưu loát giải quyết dứt khoát tang thi cứu nam chính. Cảnh này có thể nói là khó nhất, vì casting không có thế thân, tất cả động tác diễn viên phải tự hoàn thành, nếu có chút sơ sẩy nào thì động tác sẽ cứng đờ rất khó xem. Trong phim cảnh đánh nhau của Kiều Nhất chiếm đến hơn nửa, nếu dùng thế thân toàn bộ thì tất nhiên khán giả sẽ chẳng thèm mua vé xem.
Vị fans của Sở Tịch kia lập tức lên tinh thần: "Mau mau mau xem, dáng người và cảnh diễn hành động của Sở Tịch chính là sở trường của cô ấy, trước kia còn được khen ngợi không dứt kìa!"
Chồng Thư Mạn Nhiên không phục: "Mạn Nhiên cũng xuất thân từ phim hành động, lại còn có bản lĩnh mười mấy năm vũ đạo."
"Sở Tịch tuổi trẻ hơn."
"Mạn Nhiên có kinh nghiệm hơn."
...
Hai người sắp cãi nhau đến nơi thì bốn nữ diễn viên trong màn hình bắt đầu cảnh diễn. Điều ngoài dự kiến của mọi người là Sở Tịch có sở trường là cảnh hành động lại không biết có phải vì mới khỏi bệnh nặng hay không mà động tác vô cùng cứng đờ; Thư Mạn Nhiên có kinh nghiệm mười mấy năm học vũ đạo lại vì vung tay quá mạnh mà thiếu chút nữa lật cánh tay. Ngược lại là hai chị em Văn Tâm và Văn Ý không được ai tâng bốc biểu hiện vô cùng xuất sắc. Động tác của Văn Ý còn chưa hoàn mỹ nhưng vừa nhìn đã biết là có cẩn thận luyện tập, nếu có thêm thời gian thì không chừng còn phát huy xuất sắc hơn nhiều. Nếu không có Văn Tâm thì có lẽ Văn Ý đã thắng rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác Văn Tâm lại được trọn điểm...
Váy đỏ được buộc thắt lưng ngang bụng, mang đôi booth da ngắn màu đen, Văn Tâm chưa bao giờ xuất hiện với tư thái hiên ngang mạnh mẽ như vậy cả, không ngờ cô mặc trang phục áy lại thích hợp đến như vậy. Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra Văn Tâm không những có thể đóng vai một đóa hoa trắng yếu đuối mà còn có thể làm một đóa hồng đỏ nữa. Điều khiến người khác phải lau mắt nhìn chính là động tác của Văn Tâm vô cùng thành thạo, tất cả nhân viên sắm vai tang thi đều bị "giải quyết" toàn bộ. Nam chính đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chẳng cần phải diễn luôn!
Mọi người hoàn hồn, bất giác nhìn về phía Kỳ Trưng.
Tình nhân bé nhỏ của anh tàn nhẫn vậy luôn hả? Sao mà anh có thể chịu được chứ?
Giọng điệu Kỳ Trưng rất thản nhiên: "Vì lần casting này mà cô ấy đã huấn luyện đặc biệt nửa tháng rồi."
Mọi người: "..."
Kết quả casting đã rất rõ ràng, đúng như những gì Thư Mạn Nhiên nghĩ trước đó, không ai dám mở to mắt nói dối cả, dù biết là Kỳ Trưng công khai hướng về Văn Tâm, nhưng ai bảo Văn Tâm biểu hiện tốt như vậy chứ! Không phục hả? Không phục cũng phải nhịn!
Đại diện đầu tư lại vô cùng nổi giận. Cơ hội của Sở Tịch là do ông ta và công ty cố gắng giành được, ông ta cho là Sở Tịch nhất định sẽ thắng casting lần này, ai ngờ Sở Tịch lại casting với thái độ như vậy chứ. Ông ta sầm mặt với người đại diện Tần Hứa Dương của Sở Tịch: "Nếu Sở Tịch vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì sao anh lại đăng kí casting lần này cho cô ấy chứ?"
"Xin lỗi." Tần Hứa Dương khép nép xin lỗi.
Bên đại diện đầu tư vẫn phẫn nộ không nguôi: "Giờ thì hay rồi, vai diễn cũng dâng cho kẻ khác rồi."
Tần Hứa Dương nhìn "Sở Tịch" trên màn hình làm gì cũng rụt rè, mãi lâu cũng không nói nên lời.
Buổi casting kết thúc, các diễn viên vẫn chưa được thông báo kết quả. Văn Ý vừa quay xong thì đã chạy tới chỗ của Văn Tâm bắt đàu xum xoe nịnh hót các kiểu: "Bộ quần áo này hợp với chị quá đi! Chị đúng là Kiều Nhất số một mà!"
Văn Tâm đang định khiêm tốn nói hai câu cô cũng không tệ thì Văn Ý đã nói tiếp: "So với chị em đúng là kém xa mà! Em chỉ là em gái thôi, quả nhiên em gái vĩnh viễn cũng là em gái mà!"
Văn Tâm: "..." Mấy lời này có làm thế nào cũng đừng để đám fan của cô nghe được đó, nếu không thì bọn họ lại xông tới xé xác tôi nữa!
Văn Ý không hề phát hiện, vẫn dùng ánh mắt sùng bái cứ như đang chiêm ngưỡng bảo vật nhìn Văn Tâm, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là cảnh đánh nhau vừa rồi em không xem được, nếu không thì kỹ thuật diễn sẽ tiến bộ vượt bậc cho xem."
Văn Tâm nhìn đứa nhỏ Văn Ý này, thầm than đúng là phức tạp mà! Đứng từ góc nhìn của thượng đế xem tiểu thuyết, cô tất nhiên biết đây là suy nghĩ thật sự của Văn Ý, nhưng đối với nguyên chủ thì lại khác, thậm chí còn cho rằng là Văn Ý đang trào phúng mình. Nói đi nói lại cũng do tác giả, đang êm đẹp làm gì lại viết nguyên chủ thành nữ phụ ác độc vậy chứ! Nguyên chủ và với em gái cùng nhau phát triển trong giới giải trí không được sao? Đáng tiếc, không có nếu như.
Văn Tâm khẽ thở dài, đang đi nói chuyện phiếm mấy câu với Văn Ý thì cửa phòng bị đẩy ra, mấy người nối đuôi nhau đi vào. Đi đầu là Hạ Lệ, trong ngực cô còn ôm Em gái Ragdoll. Mèo Ragdoll vẫn còn kích động vì biểu hiện xuất sắc vừa rồi của Văn Tâm, lập tức nhảy khỏi vòng tay Hạ Lệ chạy tới cạnh Văn Tâm kêu meo meo đòi ôm. Văn Tâm nào chịu được mèo con làm nũng cô lập tức khom lưng duỗi tay ôm Ragdoll vào lòng.
Ragdoll lại kêu ngọt ngào: "Meoo~" Biểu hiện vừa rồi của Tâm Tâm đúng là quá tuyệt vời!
"Ngoan quá đi~"
Văn Tâm cười nhéo nhéo lỗ tai mềm mại của Ragdoll, đang định ôm Em gái chà đạp một phen thì đột nhiên, cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng chiếu lên người mình không chút e dè. Văn Tâm thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lần này tuyệt đối khác với trước đó, cứ như một con dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy, chỉ đợi một khắc nó thả lỏng cảnh giác thì sẽ nhào tới, cắn phập vào cổ...
Trong lòng cô kêu lộp bộp mấy tiếng, nhịn không được hò hét: Aaa, Tổng giám đốc Kỳ ngài có thể tém lại một chút được không? Tui biết hôm nay tui rất là đẹp nhưng ngài cũng đừng có yêu tui dữ như vậy chứ! Sờ đầu gì đó còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nếu mà cưỡng hôn gì đó thì tui sẽ... sẽ...
Mấy ngày nay tui cũng không phải luyện không công đâu!
Đột nhiên, "con dã thú" kia di chuyển. Anh bước về phía trước ba bước thành hai bước, đi thẳng về phía Văn Tâm, ngay khi Văn Tâm đang cắn chặt khớp hàm cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó thì anh lại cởi áo khoác của mình ra, giọng điệu rất thản nhiên: "Mặc vào đi."
Chỉlà cởi áo khoác thôi...