Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 14: Chương 14: Tỉnh táo lại đi, dưa hái xanh không ngọt đâu!




Edit: Tiệm Bánh Sò

"Cái gì?" Cô không nghe lầm chứ, một con mèo lại nói ra mấy lời thoại kinh điển của tổng tài bá đạo thế hả? Mèo này thành tinh rồi!

Mèo đen không có ý định giải thích với cô, nó rồi lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi, phảng phất như câu cảnh cáo kia chỉ là ảo tưởng của Sở Tịch. Sở Tịch đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc con mèo này, cười hỏi: "Vậy nếu tôi càng muốn lại gần thì sao?"

Văn Tâm đúng không? Chắc là em gái xinh đẹp kia rồi. Sở Tịch chầm chậm đứng lên, cố ý nhích lại gần Văn Tâm. Mèo đen quả nhiên không vui. Anh cũng nửa đứng dậy, uy hiếp nhìn về phía Sở Tịch gầm nhẹ một tiếng.

Uy thế của mèo lớn khiến Sở Tịch theo bản năng rụt về sau một bước, giây tiếp theo, cô gái tên Văn Tâm duỗi tay bế cô lên, hạnh phúc ôm vào trong lòng: "Em gái thật là đáng yêu~"

Sở Tịch: "..." Đột nhiên bị coi là họa quốc yêu phi thì sao bây giờ?

Một điều mèo đen càng không ngờ nữa, Văn Tâm không hề xem nhẹ anh mà còn ôm Sở Tịch đến cạnh mèo đen, tiến hành giao lưu: "Nào, chào anh trai một tiếng đi."

"Meo~" Nó mới không phải anh tui.

"Ngao!" Đem con mèo ngu xuẩn này tránh xa ra!

Văn Tâm nghe không hiểu tiếng mèo, còn cảm thấy hai con mèo này mới lần đầu gặp đã hòa hữu: Đúng là huynh hữu muội cung[1], một ngày thật hài hòa tốt đẹp mà~

Lý Tinh Tinh đứng bên cạnh nhân cơ hội dùng điện thoại quay lại cảnh này: "Đáng yêu quá chị Tâm Tâm, em cũng bị chúng yêu chết rồi."

"Mau mau gửi cho chị, chị đăng lên mạng, thứ tốt phải chia sẻ với mọi người mới được."

Văn Tâm nhìn video, lập tức bảo Lý Tinh Tinh gửi qua cho mình. Lý Tinh Tinh gửi cho cô rồi, cô lại chỉnh sửa lại rồi đăng lên Weibo của mình. Đây là Weibo chính thức của cô, vì trước kia không để tâm cập nhật nên fans không nhiều lắm, nhưng sau khi chương trình "Diễn viên" phát sóng, dưới Weibo cũng có một ít fans chú ý cô.

Video được tải lên, Văn Tâm đặt tên "Trai thẳng, phải xem". Ban đầu mọi người đều ôm thái độ phê phán mấy Blogger cặn bã xã hội vào mắng chửi, ai ngờ vừa click vào đã thấy...

Úi! Hai con mèo con!

Con lớn Maine màu đen, cao ngạo lạnh lùng đẹp trai; con nhỏ là mèo Ragdoll màu trắng điểm nâu lộn xộn, mềm mại đáng yêu. Hai con mèo lần đầu tiên gặp mặt, mèo con nhút nhát sợ sệt muốn đến gần, mềm mại meo một tiếng, mèo lớn tuy bị quấy rầy gầm nhẹ nhưng cũng không thật sự làm gì mèo con... Má ơi đáng yêu đến mức chảy máu mũi luôn rồi nè!

Quần chúng sôi nổi bình luận dưới video:

"Aaaaa! AWSL! Úi chời ơi tui bị đánh gục mất rồi!"

"Mèo con của chủ nhà sao lại đáng yêu thế chứ? Đời trước không phải đã cứu vớt hệ Ngân hà rồi chứ?"

"Tui là trai thẳng đây, tui xem video xong còn khóc nè, em đâu rồi em trai?"

"Má! Muốn trộm mèo quá đi!"

...

Video được phản ứng rất tốt, lượng người phản hồi lại cao hơn các bài lúc trước trong Weibo của Văn Tâm nhiều, chỉ thua bài post cô nhập đoàn thôi. Văn Tâm thầm nghĩ, khó trách trước kia nguyên chủ muốn nuôi nhiều mèo như vậy, tốc độ tăng fans thật nhanh, còn nhanh hơn việc khổ sở đóng phim nhiều. Chỉ là Văn Tâm cũng hiểu rõ, nuôi nhiều mèo đồng nghĩa với việc không thể dành trọn tâm tư cho mỗi con được, Đặc biệt là giờ cô vừa xuyên đến, vất vả lắm mới dỗ được Nhóc con, rồi sau Em gái đến, dù Nhóc con ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn ít nhiều cũng có kháng cự. Dù linh hồn của Nhóc con là người. Đại lão thì cũng biết ghen mà!

Nghĩ đến đây, Văn Tâm đứng ngồi không yên. Cô thu xếp ổn định cho Em gái xong, giao cho Lý Tinh Tinh chăm sóc, rồi cô lại mang thịt bò khô đã làm sẵn từ trước đi tìm mèo đen tâm sự. Sau khi bị ép xây dựng quan hệ xong, mèo đen trở thành một con mèo rầu rĩ không vui, giờ còn không thèm ở trong phòng ngủ chính nữa, lẻ loi ngồi xổm trên sofa phòng khách.

Văn Tâm nhìn mà đau lòng đến không kìm được, vội vàng lại gần xin lỗi: "Nhóc con, mẹ sai rồi mà."

Mèo đen không thèm quan tâm cô, mắt cũng không thèm nhìn bò khô trên tay cô. Văn Tâm không dám đưa tay vuốt lông, chỉ có thể tiếp tục vụng về giải thích: "Lúc nãy mẹ không nên lơ là con, con muốn phạt mẹ thế nào cũng được nhưng đừng để bụng đói không ăn gì có được không?"

Lỗ tai mèo đen giật giật, rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhưng vẫn không thèm nhìn Văn Tâm. Cô tiếp tục tăng cường độ, khẩn cầu nhìn mèo đen: "Tối nay Nhóc con muốn ăn gì, mẹ làm cho con nhé, cái gì cũng được."

Mèo đen suy tư liếc cô một cái. Người phụ nữ này cứ như sợ mình giận vậy, cô ta nghĩ mình cảm thấy mất mát vì con mèo mới đến sao? Buồn cười! Anh lại ấu trĩ như vậy sao? Sở dĩ muốn con mèo kia cách xa cô ta cũng vì gần đây mèo đen phát hiện, trên người cô ta hình như lúc nào cũng phát ra một loại vật chất kỳ quái, chỉ cần ở cạnh cô ta sẽ tự giác hấp thu loại vật chất này. Đối với người khác có công dụng gì không thì còn khó nói, ít nhất đối với mèo đen thì anh khẳng định loại vật chất này có liên quan đến việc mình có thể tỉnh lại hay không. Theo thí nghiệm của bản thân và ghi chú của Đường Duệ, ở cạnh Văn Tâm càng lâu thì hấp thu vật chất này càng nhiều, thời gian tỉnh lại sẽ càng dài. Mà mới vừa rồi, lúc mèo Ragdoll vừa đến mèo đen đã nhạy bén phát hiện: Vật chất trong không khí ít đi. Nghĩ đến không chỉ mình mà con Ragdoll ngốc kia cũng có thể hấp thu. Tuy không biết loại vật chất này có lợi gì với một con mèo, nhưng theo thói bá đạo của mèo đen, đồ vốn chỉ thuộc về mình sao có thể chia sẻ với người khác.

Chỉ là... Sự xuất hiện của Ragdoll lại chứng thực được một suy đoán khác của mèo đen. Ánh mắt mèo đen u ám, trong lòng lại xoắn xuýt hiếm có.

____________________

"Nhóc con, đến xem này, con có thích cái này không?"

Văn Tâm mở app mua sắm trên di động ra, đưa danh sách nguyên liệu chói lọi bày trước mặt mèo đen, tùy ngài chọn lựa. Hơn nữa lần này cô còn bỏ vốn gốc, biết mèo đen là con nhà giàu, sinh hoạt cao cấp lúc trước không thể nào trong phút chốc hạ thấp được, nên những gì Văn Tâm cho anh xem đều là hàng nhập khẩu cao cấp. Nào là thịt bò Kobe, tôm hùm Australia... Lúc là người ăn gì thì giờ làm mèo Văn Tâm cũng cho anh ăn cái nấy. Là một người bình thường, Văn Tâm cảm thấy những gì mình có thể cho Đại lão thật sự quá ít, cũng chỉ có một chút đồ ăn vặt và một chỗ ở mà thôi. Nhưng Đại lão thì sao, tiện tay đã cho cô một vai nữ số hai. Dựa vào tài nguyên này, Văn Tâm đã có hai triệu tiền thù lao nhập đoàn, sinh hoạt phí đều dựa vào nó. Đứng ở góc độ của Đại lão, anh có lòng giúp Văn Tâm, Văn Tâm lại dùng số tiền này mua một con Ragdoll, thật quá đáng!

Trong lòng Văn Tâm tự dung hăng phỉ nhổ mình một phen. Cô nhỏ giọng thì thầm bên tai mèo đen: "Yên tâm đi Nhóc con, cái này là làm riêng cho con thôi, chúng ta lén ăn, không nói cho Em gái nha."

Mèo đen: "..." Cứ quan minh chính đại ăn, nó dám ý kiến?

Sau đó, mèo đen nhấc móng vuốt cao quý hạ mình nhân nhượng đặt lên một loại nguyên liệu trên app. Văn Tâm không nói hai lời đặt cho mèo đen, nhanh chóng nói: "Hai ngày nữa là hàng được giao đến, lúc đó mẹ sẽ làm cá nướng cho con, con còn muốn gì nữa không?"

Mèo đen nhớ tới mùi vị đồ nướng BBQ lúc trước, nhìn Văn Tâm cũng thuận mắt hơn. Anh nghĩ nghĩ lại đặt móng vuốt lên tay Văn Tâm.

Văn Tâm: "???" Má ơi, có ý gì đây? Đại lão muốn mình lấy thân báo đáp hả?

Mèo đen không nghe thấy nội tâm đang rít gào của Văn Tâm mà chỉ an tĩnh cảm thụ tốc độ lưu động của loại vật chất kỳ lạ này trong không khí. Ban đầu mèo đen chỉ lẳng lặng ở cạnh Văn Tâm, các hạt vật chất chui ra từ trong cơ thể Văn Tâm, tỏa sáng xung quanh cô, một ít trôi trong không khí, một ít chui vào trong thân thể mèo đen. Vì thân thể mèo luôn khỏe mạnh nên cũng không phát hiện ra gì khác thường.

Nhưng khi mèo đen đặt móng vuốt trên tay Văn Tâm... Chuyện thần kỳ xuất hiện. Các hạt sáng trong không khí đột nhiên giảm mạnh, thay vào đó, các hạt nhỏ vật chất điên cuồng chui vào móng vuốt mèo đen từ tay Văn Tâm. Quá trình này kéo dài một phút, một phút sau, tốc độ dần chậm lại. Mãi đến khi tốc độ hấp thu hạt vật chất lại châm hơn, mèo đen vô vàn không thỏa mãn dời móng khỏi tay Văn Tâm.

Văn Tâm: "..." Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tuy Đại lão vừa đẹp trai vừa giàu, nhưng mà Đại lão à anh tỉnh táo lại đi, dưa hái xanh không ngọt đâu!

____________________

Ban đêm.

Kỳ Trưng lần nữa mở mắt ra. Mọi thứ trước mắt đều trở nên rõ ràng hơn, anh cảm nhận được trong thân thể từng đã gần đất xa trời của mình đột nhiên xuất hiện một lực lượng sinh cơ bừng bừng. Sức mạnh này làm anh không tự giác muốn đứng dậy, nhưng đủ loại dụng cụ ghim trên người đều trở ngại hành động của anh. Kỳ Trưng nhíu mày, vung cánh tay, không chút do dự kéo các thiết bị ra. Giây tiếp theo, tất cả các dụng cục tiên tiến nhất đồng loạt tít tít báo động.

"Ai?" Hầu như ngay lập tức, Đường Duệ hai mắt đỏ bừng xuất hiện.

"Là tôi." Kỳ Trưng khàn khàn giọng, khẽ nói.

"Tổng giám đốc Kỳ, ngài..." Đường Duệ không thể tưởng tượng được nhìn cảnh tượng trước mắt, sự kinh động lớn này khiến anh ta không thể nói nên lời. Ai có thể nghĩ đến, Kỳ Trưng, người đã được cả giới y học hiện đại tuyên bố không thể cứu được, bốn mươi ngày sau vụ tai nạn lại có thể đứng lên một lần nữa.

"Đừng quá kinh hoảng, cũng đừng rút dây động rừng, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết thôi, hiểu chưa?" Dựa vào sức mạnh kia, Kỳ Trưng miễn cưỡng đứng dậy sắc mặt vẫn hơi tái, nhưng trong lòng lại khó nén được vui sướng: "Tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm được cách có thể hoàn toàn khôi phục, cậu dựa theo lời tôi nói đi thu xếp, đừng cho bất kỳ ai biết."

"Yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối theo lời ngài." Đường Duệ trung thành tận tâm nói.

"Ngày mai cậu đến khu phim trường một chuyến tìm Văn Tâm." Ánh mắt Kỳ Trưng thâm trầm,trong mắt không mang theo chút cảm tình: "Đưa cô ta tới đây."

_______________________

[1] Huynh hữu muội cũng: nghĩa là anh trai thân thiết với em và em gái cung kính với anh trai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.