Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 34: Chương 34: Trông cũng đẹp đó!




Edit: Tiệm Bánh Sò

Bầu trời đen nghìn nghịt, mây đen dày đặc đang bao phủ lấy căn phòng. Ầm ầm! Sấm chớp kéo đến, không khí bắt đầu tràn ngập hơi thở thiêu đốt u ám. Gần như chỉ còn một khắc nữa là có thể hủy thế giới này luôn!

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kịp thời xuất hiện, cầm cái nguồn cơn gây nên tận thế - di động đi.

"Ấy cha, ai lại đặt điện thoại ở đây vậy chứ, nhỡ như rơi hỏng mất thì làm sao bây giờ?" Thừa dịp Đại lão còn chưa phản ứng lại, Văn Tâm nhanh chóng nhét điện thoại vào túi mình, làm bộ như chưa từng có chuyện gì phát sinh: "Không còn sớm nữa, Nhóc con à chúng ta về ngủ nhé, hôm nay ngủ chung với mẹ được không nè?"

Mèo đen ngồi phịch tại chỗ, mặt mèo cứng đờ, cái đuôi vẫn không nhúc nhích. Trán Văn Tâm chảy xuống ba đường kẻ dài, bình thường thì chỉ có một thôi, chỉ có cái ngày Đại lão đi tuyệt dục mới có đãi ngộ đến ba cái này đó. Giờ cần phải nghĩ ra cách gì đó thôi, cách nào đó mà Weibo không bị Đại lão hủy diệt phi nhân đạo, đồng thời bản thân mình là người khởi xướng cũng không bị liên lụy.

Làm sao bây giờ?

Đại não Văn Tâm nhanh chóng xoay chuyển.

Phương án một: Giả ngây giả dại. Nên làm gì thì làm đó, cứ coi như chưa từng có chuyện gì cả! Chỉ là Đại lão đã thấy rồi, tác dụng duy nhất của chuyện giả ngây giả dại chỉ là an ủi trong lòng mà thôi, đợi sau khi Đại lão khôi phục hình người, tai ương đầu tiên chính là mình thôi.

Phương án hai: Thôi miên. Từ giờ trở đi, thừa dịp Đại lão còn chưa hoàn hồn, bắt đầu tẩy não cho Đại lão. Anh chưa từng nhìn thấy video đó, anh không nhìn thấy video đó, tất cả mọi thứ trong video đều là giả! Nhưng Văn Tâm đâu phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cô thôi miên có hiệu quả sao?

Đã đến tình trạng này, ngựa chết cũng phải thành ngựa sống thôi. Vì vậy Văn Tâm tháo vòng cổ của mình xuống, đem mặt dây chuyền kim cương sáng long lanh huơ qua huơ lại trước mặt mèo đen. Không so sánh còn đỡ, đối diện như vậy, đôi mắt mèo đen càng sáng hơn cả kim cương, lại còn mang hơi thở thần bí không rõ. Truyền thuyết mắt mèo đen có thể thông thấu linh hồn, quả không phải không có đạo lý.

Nhưng... Mèo đen vẫn cứ thờ ơ?

"Nhóc con à, nhìn cái vòng cổ này này, sau đó con sẽ có cảm giác dần dần mơ màng, rất muốn ngủ, kế đến dưới sự dẫn dắt của mẹ con sẽ thấy được một vùng thảo nguyên rộng lớn..."

Đôi mắt mèo đen chợt lóe, đột nhiên bật dậy. Văn Tâm khẩn trương nhìn mèo đen, sợ rằng giây tiếp theo nó sẽ bất chấp lục thân không nhận. Nhưng ngoài dự kiến của Văn Tâm, hành động của mèo đen còn khiếp sợ hơn cả tưởng tượng của cô, đến mức Văn Tâm gần như cho rằng tất cả mọi chuyện vừa phát sinh đều là ảo giác.

Mèo đen bắt đầu hành động, động tác vừa ưu nhã vừa cao quý. Tầm mắt Văn Tâm di chuyển theo bước chân của mèo đen, từ phòng khách lại đến phòng ngủ, cuối cùng đến ban công trong phòng ngủ...

Hỉ??? Đứa ngủ trên ban công không phải là Cậu ba sao!

Thường ngày Cậu ba đều ngủ trên cái ổ hình mèo xa hoa mà Văn Tâm mua cho nó, có cả công năng sưởi ấm, còn có gối ôm, thoải mái biết bao nhiêu luôn. Không biết sao hôm nay lại chạy đến ban công, ban công của khách sạn lạnh biết bao nhiêu chứ, ngay cả cái gối cũng không có nữa.

Từ từ! Sao Nhóc con lại đến chỗ Cậu ba chứ?

Đợi đã! Sao hai con mèo lại đột nhiên đánh nhau rồi?!

Văn Tâm: "..."

Cuối cùng, Văn Tâm đồng tình ôm Cậu ba bị đánh đến ngu người luôn về ổ mèo của nó, hơn nữa, còn quyết định sẽ thắp cho nó nén nhang cung phụng nó lên.

Dạy dỗ mèo rừng xong, mèo đen vẫn còn chưa hài lòng. Video vừa rồi khiến mèo đen phẫn nộ cực độ, lửa giận còn đang hừng hực làm lí trí của mèo đen gần như tan biến. Nó tẩn cho con mèo rừng cười mình một trận rồi cơn giận mới biến mất một phần mười. Nó lại muốn tìm con mèo Ragdoll lừa đảo kia, ai ngờ Ragdoll lại như đã đoán trước được tự tìm đường sống cho mình, linh hồn đã sớm trở lại hình người rồi. Nhưng hiển nhiên Ragdoll vẫn còn quá ngây thơ, nó cho rằng như vậy sẽ thoát khỏi chế tài của mèo đen sao? Mèo đi rồi, nhưng đồ ăn vặt của nó còn đó! Càn quét hết một lượt toàn bộ đồ ăn vặt được giấu kín trong từng ngóc ngách, cơn phẫn nộ của mèo đen lại hết một phần mười.

Kế tiếp, còn lại tám phần mười nữa. Nếu dựa theo tính tình của mèo đen lúc trước thì chuyện do ai làm thì mặc kệ là cố ý hay vô tình thì tất cả những người có liên quan đều không thể thoát được trừng phạt. Nhưng đầu sỏ gây tội lần này...

Mèo đen đi qua đi lại trước phòng ngủ Văn Tâm, bồi hồi mãi vẫn không đẩy cửa đi vào. Đang định rời đi, Lý Tinh Tinh đã đi đến, cũng thuận thế đẩy cửa ra: "Í, Nhóc con cũng muốn vào tìm chị Tâm Tâm sao?"

Coi như vậy đi. Mèo đen căng da đầu đi vào.

Lúc này Văn Tâm đã tẩy trang rửa mặt xong, thay đồ ngủ, bé Ragdoll ngủ chung với cô thường ngày hôm nay không ở đây, còn đang thầm nghĩ hơi tịch mịch đây, Lý Tinh Tinh đã mang Nhóc con đến rồi.

"Chị Tâm Tâm, Nhóc con bần thần trước cửa phòng chị một hồi lâu đó, nhất định là vào ngủ chung với chị mà ngại ngùng, nên em đã mở cửa cho nó đấy."

Văn Tâm thầm nghĩ sợ không phải là tới làm tri kỷ mà tới báo thù thì hơn? Nhưng ngoài mặt, Văn Tâm vẫn cười cười ôm mèo đen lên giường, nói: "Nhóc con thẹn thùng hả ~"

Lý Tinh Tinh bật cười: "Nhóc con có đỏ mặt không vậy? Đáng tiếc lông Nhóc con màu đen không thể nhìn được, nếu không thì chúng ta lại tắm cho nó mấy lần nữa?"

"..." Mèo đen cứng đờ.

Văn Tâm đồng tình nhìn Ly Tinh Tinh, thầm nghĩ sao còn chưa ngộ ra hả, cô trợ lý ngây thơ này của cô lại có thuộc tính không sợ trời không sợ đất hả?

"Nhưng cũng nhờ Nhóc con mà hôm nay chị Tâm Tâm đã bao trọn Hotsearch rồi."

Văn Tâm sửng sốt: "Bao trọn Hotsearch? Trừ Nhóc con thì còn có gì nữa sao?"

"Đúng ạ." Lý Tinh Tinh lấy di động ra cho Văn Tâm xem: "Chương trình "Vận tốc cuồng phong" gần đây xem như cũng có độ thảo luận cao, qua buổi phát sóng hôm qua đã trực tiếp lên top luôn rồi, lượng xem cũng cao nhất tuần nữa."

Văn Tâm nhận di động, quả như lời Lý Tinh Tinh, trong top mười Hotsearch thì Văn Tâm xuất hiện ba lần. Số một: Mèo đen của Văn Tâm. Số năm: Văn Tâm Hoắc Khang. Số bảy: Văn Tâm Vận tốc cuồng phong. Click mở Hotsearch, không phải đều là tiếng chửi rủa như lúc trước. Đặc biệt là bình luận dưới Hotsearch đầu, gần như tất cả mọi người đều cười haha muốn xoa vuốt mèo. Ba Hotsearch, còn thêm cả biểu hiện của Văn Tâm trong chương trình, chỉ một đêm mà fans trên Weibo của Văn Tâm đã tăng hơn một trăm nghìn. Nháy mắt liền đưa Văn Tâm từ một minh tinh nhỏ tuyến mười tám tăng lên một bậc.

"Chắc là do chị đã đổi công ty, phương diện marketing tuyên truyền này công ty mới làm không tệ lắm, sau này không cần chúng ta bỏ tiền nữa rồi."

"Đúng vậy, Kỳ Thị là công ty lớn có bối cảnh hùng hậu, nhất định sẽ đầu tư cho nghệ sĩ nhiều hơn Lợi Thiên. Huống chi, theo em biết thì Kỳ Thị chưa từng ký hợp đồng với nghệ sĩ nào, trước mắt chỉ có chị Tâm Tâm là nghệ sĩ dưới trướng thôi." Lý Tinh Tinh cảm khái.

Văn Tâm vẫn duy trì sự bình tĩnh: "Chuyện này có điểm tốt cũng có điểm xấu. Chỗ tốt là về sau những tài nguyên của Kỳ Thị nhất định sẽ ưu tiên hơn cho chị, nhưng chỗ không tốt là, Kỳ Thị trước giờ chưa từng quản lý nghệ sĩ, không có kinh nghiệm, cứ như mò đá qua sông vậy." Lúc trước ở thế giới mình, ví dụ như vậy cũng không phải không có. Công ty lớn ký kết với nghệ sĩ, tất cả mọi người đều cho rằng về sau nghệ sĩ đó sẽ thăng hạng nhanh chóng, nhưng công ty lớn không biết cách marketing với fans hâm mộ, chỉ liên tục đập tài nguyên cho nghệ sĩ, khiến nghệ sĩ mãi không thể đứng vũng trong giới. Cái giới này nước quá sâu, nổi hay không trừ việc xem ở thực lực thì cũng phải xem mệnh nữa. Văn Tâm hiểu rõ đạo lý này.

"A, tại sao lại như vậy..." Lý Tinh Tinh nhăn cái mặt bánh bao.

"Phì!" Văn Tâm cười cười nhéo nhéo mặt cô bé: "Không sao, chị thấy trợ lý Đường cũng dễ nói chuyện, có vấn đề gì liên lạc với cậu ấy là được."

Nghe vậy Lý Tinh Tinh mới hớn hở trở lại, dùng sức gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng, đúng vậy!"

"Được rồi, không còn sớm nữa, em mau về nghỉ ngơi đi."

"Chị Tâm Tâm cũng ngủ ngon nha~"

Văn Tâm mệt đến không mở mắt ra nổi, thuận tay tắt đèn, lấy một cái chăn làm một cái ổ khác bên cạnh mình cho mèo đen, đắp chăn đàng hoàng cho nó: "Ngủ ngon nha Nhóc con~"

Mèo đen: "?" Sao con Ragdoll kia có thể ngủ chung chăn với cô chứ?

Văn Tâm quá mệt nhọc, gần như chỉ vừa nhắm mắt thì hô hấp đã đều đặn. Mèo đen không quấy rầy Văn Tâm nữa, bò lại nằm trên người cô, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.

Trong đám Hotsearch vừa rồi lại không hề có bất cứ tin gì về việc Văn Tâm giải trừ hợp đồng, việc này không bình thường chút nào. Theo lý thì Đường Duệ làm việc không thể sơ xuất như vậy được. Giải trừ hợp đồng ký kết với công ty mới, hơn nữa còn là công ty lớn như Kỳ Thị, chắc chắn là một cơ hội tuyên truyền tốt cho nghệ sĩ. Nếu là Đường Duệ thì nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ liên hệ những tài khoản marketing lớn trong giới tạo thanh thế cho Văn Tâm. Nhưng hiện tại, Hotsearch lại im ắng lạ kỳ. Cứ như không hề có ai biết chuyện Văn Tâm ký hợp đồng với Kỳ Thị vậy.

Mèo đen cảm thấy có gì đó không đúng, cũng định tối nay sẽ khôi phục hình người hỏi Đường Duệ xem. Nhưng, khi cảm giác quen thuộc ập đến, linh hồn tỉnh lại trong một thân thể khác, Kỳ Trưng đang định duỗi tay ấn chuông ở đầu giường thì lại nghe tách một tiếng, đèn trong phòng được mở lên. Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Kỳ Trưng giật mình ngây người nửa giây.

"Ông nội..."

"Nếu không phải ta tra được tài khoản của cháu lưu động thì cháu còn định giấu ta đến khi nào?" Kỳ lão gia tử ngồi trên xe lăn, thần thái uy nghiêm, không hề có dáng vẻ của một ông lão tí nào.

Cùng lúc đó, Kỳ Trưng cũng nhìn thấy Đường Duệ bị hai vệ sĩ trang bị vũ trang hạng nặng khống chế. Đường Duệ áy náy cúi đầu: "Tổng giám đốc Kỳ, thật xin lỗi, tôi đã không giữ được bí mật của ngài."

"Không sao, tôi đã biết sớm muộn cũng có ngày này mà." Kỳ Trưng trầm mắt, ngồi dậy ngay ngắn: "Ông nội, cho bọn họ lui xuống đi, cháu sẽ kể toàn bộ ngọn nguồn chuyện này cho ông, bao gồm cả chuyện vì sao cháu lại không xuất hiện."

Kỳ lão gia tử không nói gì, chỉ giơ tay phải lên. Kế đó, trong phòng chỉ còn lại hai người, kể cả Đường Duệ cũng lui ra ngoài.

"Vụ tai nạn xe kia không phải ngoài ý muốn..."

Kỳ Trưng bắt đầu kể lại, hai tháng trước anh bất ngờ bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại anh đã phải Đường Duệ bí mật điều tra, nhưng tài xế gây ra tai nạn sau khi xảy ra chuyện đã nhảy lầu tự sát, người nhà cũng đã sớm di dời ra nước ngoài, tất cả manh mối đều dứt đoạn ở đây. Nhưng sau khi tiến thêm điều tra một bước nữa, Kỳ Trưng nhanh chóng phát hiện, chiếc xe mà tài xế kia gây tai nạn nửa năm trước từng ra vào biệt thự nhà họ Kỳ. Tài xế gây tai nạn cũng lâm vào tình cảnh khốn cùng, bài bạc thành tánh, vậy mà lại có tiền đưa con ra nước ngoài học.

"Nhưng kỳ thật, chuyện xảy ra thế này cũng chẳng kỳ lạ gì, dù sao thì cháu cũng là con cháu nhà họ Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi chứ, chỉ là sơ xuất khiến bọn họ thực hiện được mưu đồ thôi."

Kỳ lão gia tử nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa?"

Kỳ Trưng trầm mặc một lát, lấy điện thoại trên đầu giường mình ra: "Ông nội à, ông có tin một người đang bình thường lại biến thành một con mèo không?"

"Mèo?"

"Đúng, là một con mèo."

Kỳ Trưng mở Weibo, tìm trang Weibo của Văn Tâm, không hề tốn chút sức lực tìm được ảnh chụp của mình trên đấy, sau đó đưa điện thoại cho Kỳ lão gia tử. Sau khi xem ảnh, dù là đã gặp qua bao sóng to gió lớn, kiến thức rộng rãi như Kỳ lão gia tử, trong mắt cũng hiện lên một tia khiếp sợ. Kỳ Trưng tưởng, nếu là ông nội thì có lẽ sẽ nhìn ra manh mối. Nhưng Kỳ Trưng không nghĩ đến người sáng lập tập đoàn Kỳ Thị, Kỳ lão gia tử với muôn vàn truyền kỳ xoay quanh, sau khi quan sát hình chừng mười giây lại xoa xoa râu, ánh mắt sáng ngời: "Đây là cháu sao? Ầy, trông cũng đẹp lắm đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.