Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 103: Chương 103: Vật chất X




Edit: Tiệm Bánh Sò

Văn Tâm đặc biệt nhờ Hạ Lệ hẹn trước một bênh viện tư đáng tin cho Lâm An. Mới đầu Hạ Lệ còn tưởng Văn Tâm bị bệnh, sợ đến biến giọng. Sau lại nghe nói là kiểm tra giúp cậu em đang ở nhờ, bấy giờ cô mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Em trai em khám khoa nào? Để chị liên hệ bác sĩ hẹn trước.”

“Chị hẹn chụp não trước đi.” Văn Tâm nhìn Lâm An đang chơi vui vẻ với Trà sữa trên thảm trong phòng khác, ngừng một chút rồi nói.

Hạ Lệ chẳng nghi ngờ gì, cô chỉ nghĩ Văn Tâm có lòng muốn giúp đỡ thôi, sau khi ngắt điện thoại cô lập tức sắp xếp, thời gian hẹn là sáng sớm hôm sau.

Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp của nhà họ Kỳ, nổi tiếng nhất là chế độ bảo mật vô cùng hoàn mỹ. Văn Tâm đưa Lâm An đến đây kiểm tra, một là sợ đến bệnh viện bình thường sẽ bị chụp lén; hai là, cô đã xem nguyên tác rồi, biết cấu tạo cơ thể Lâm An hơi khác với người thường, nếu đến bệnh viện bình thường chỉ sợ sẽ gây phiền phức. Trước khi vào kiểm tra, Văn Tâm không yên lòng hỏi Văn Tâm: “Em trai à, em còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm An mờ mịt lắc đầu: “Ngoại trừ đầu óc không tỉnh táo thì không còn gì cả.”

Văn Tâm cũng không biết cậu không khỏe thật hay giả nữa. Nhưng nếu đã đến bệnh viện rồi thì cứ kiểm tra cả đi. Chụp CT xong, bác sĩ nói nhanh nhất cũng phải hai giờ sau mới có kết quả, Lâm An bảo Văn Tâm cứ về trước để cậu ở lại đợi kết quả. Nhưng Văn Tâm không yên tâm, cùng chờ với Lâm An. Hai giờ sau, bác sĩ mang kết quả trống không ra ngoài.

Văn Tâm sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ cũng không hiểu: “Tôi cũng không biết, lúc kiểm tra còn rất bình thường, nhưng sau khi ra kết quả thì lại báo hỏng.”

Lâm An thò đầu qua nhìn thử, hai mắt mở lớn, kinh ngạc la: “Tang thi ăn hết đầu óc em rồi!”

Những lời nói ngây thơ của trẻ con khiến bác sĩ buồn cười. Bác sĩ cười nói: “Có thể là vừa rồi máy móc có vấn đề, làm phiền em kiểm tra lại một lần nữa, lần này chúng ta đổi máy khác.”

“Vâng ạ.” Lâm An cười hì hì, không cự tuyệt.

Đợt kiểm tra thứ hai nhanh chóng bắt đầu. Lần này, bác sĩ nhờ một bác sĩ có kinh nghiệm dày dặn hơn đến cùng xem. Vốn dĩ không có vấn đề gì mới phải, ai ngờ lúc xuất kết quả lại vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, nhìn đến mức kính viễn thị sắp rớt xuống, có làm thế nào cũng nghĩ không ra tại sao. Cuối cùng, lần chụp này cũng thất bại, né Lâm An đi tìm Văn Tâm: “Cô Văn, kiểm tra này chỉ sợ chúng tôi không làm được.”

Văn Tâm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh CT trống rỗng vẫn kinh hãi không thôi. Vốn cô còn muốn hỏi chủ nhiệm xem có chỗ nào có thể chụp với độ chính xác cao hơn không, nhưng với tình hình trước mắt thì hiển nhiên không phải vấn đề về việc điều chỉnh độ chính xác. Cô bất giác nghĩ đến hôm qua, mới đầu Lâm An không muốn đến bệnh viện, sau đó lại chủ động yêu cầu đến khám. Chắc hẳn là... Lâm An cũng biết rõ dù có đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra được gì.

Tốn cả một buổi sáng không được gì, Văn Tâm hơi ủ rũ, nhưng không biểu hiện rõ cho Lâm An thấy. Khi nhận kết quả lần thứ hai, cô tìm lý do nhờ Hạ Lệ đưa Lâm An về trước, cậu rất ngoan ngoãn, không hỏi nhiều, Văn Tâm lại càng sầu hơn. Trong nguyên tác chỉ nói cơ thể Lâm An không giống người thường nên cậu mới là thiên tài trong thiên tài, cụ thể là khác thường chỗ nào thì không nói. Tuy nhìn giờ Lâm An lúc nào cũng nhảy nhót tung tăng, ngẫu nhiên còn bày trò vặt vãnh, nhưng Văn Tâm cứ nghĩ đến tấm hình CT trắng hoàn toàn kia vẫn không thể yên lòng nổi. Cô định tìm mấy bệnh viện nổi tiếng chuyên môn hơn thử hỏi ý kiến chuyên gia xem.

Xe bị Hạ Lệ lái đi rồi, Văn Tâm chỉ có thể gọi taxi. Lúc này, không biết là cố ý hay vô tình, Kỳ Trưng đột nhiên gọi điện đến nói anh đang ở gần đây. Ra khỏi cửa lớn bênh viện, Văn Tâm đứng trước cửa nhìn quanh một lát, không lâu sau đã có một chiếc xe Audi màu đen dừng trước mặt cô, người đến là Kỳ Trưng.

Vừa thấy anh, Văn Tâm hớn hở vẫy vẫy tay với anh: “Kỳ Trưng!”

Lần đầu tiên Kỳ Trưng nghe thấy Văn Tâm gọi tên mình, anh ngây người không phản ứng kịp, đến khi Văn Tâm ngồi bên ghế phụ mới hoàn hồn: “Vừa nãy mới gọi tôi là gì?”

“Kỳ Trưng...” Văn Tâm lén nhìn nét mặt Kỳ Trưng, lí nhí nói.

“Sau này cứ gọi như vậy.” Kỳ Trưng nhướng mày, vẻ mặt rất hưởng thụ.

“Không thành vấn đề.” Văn Tâm thầm mắng trong lòng, chỉ sợ Kỳ Trưng đã chất chứa oán hận với cái tên Nhóc con từ lâu rồi, mới gọi tên một lần mà đã kích động như vậy.

Kỳ Trưng nhìn qua cô, nhắc nhở: “Dây an toàn.”

“Khoan đi đã, trước tiên anh nói xem sao anh lại biết tôi ở đây.” Cô không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Còn chưa dứt lời, Kỳ Trưng đã nghiêng người cài dây an toàn giúp Văn Tâm. Đầu mũi thoảng qua mùi nước hoa Cologne, Văn Tâm đột nhiên cảm thấy bầu không khí nóng rát, cổ họng hơi khô.

“Tôi nghe Hạ Lệ nói.” Kỳ Trưng tự nhiên đáp. Anh chẳng cảm thấy có gì không thích hợp cả, dù sao thận phận bây giờ của anh là “người theo đuổi” Văn Tâm, tìm hiểu hành tung của cô cũng là đương nhiên.

“Hạ Lệ có nói cho anh biết là tôi đưa Lâm An đến kiểm tra không?”

“Cô ấy không nói tôi cũng biết.” Kỳ Trưng khởi động xe, trầm giọng nói.

Văn Tâm cảm thấy hình như Kỳ Trưng biết chuyện gì đó, liền nói chuyện ảnh chụp CT cho anh. Quả nhiên, anh không hề bất ngờ chút nào, thậm chí còn nói với cô: “Không cần đi bệnh viện khác, đến đâu cũng sẽ có kết quả như vậy.”

“Tại sao?”

“Còn nhớ lần trước tôi nói tôi biết Lâm An không?”

“Nhớ.” Khi phát hiện Lâm An đến đây thì Kỳ Trưng đã có ý định đưa cậu về Mỹ, đáng tiếc lại bị cô ngăn cản.

Vẻ mặt Kỳ Trưng vẫn không đổi, tiếp tục lái xe: “Lâm An là một người rất đặc biệt, từ khi sinh ra não cậu ta đã được cấy vào một loại vật chất X. Loại vật chất này được phát hiện vào mười bốn năm trước, mới đầu hiểu biết của giới khoa học về nó cũng chỉ dừng ở bề ngoài, chỉ biết có một số người não được X kích thích, có thể đạt đến trình độ thông minh siêu phàm.”

“Mới đầu? Sau này thì sao?” Tim Văn Tâm bất giác thắt lại.

Kỳ Trưng tiếp tục nói: “Sau này thực nghiệm đã chứng minh, đa số người não không phản ứng với X sẽ gặp tác dụng phụ mạnh, mà bộ phận nhỏ những người phản ứng với X như Lâm An sẽ càng phải chịu tác dụng phụ mạnh hơn. Có thể kể đến như phát dục chậm chạp, mất công năng sinh sản, thậm chí đoản thọ.”

Văn Tâm im lặng hồi lâu không nói nên lời. Trước đây cô chỉ biết mèo quýt là thiên tài, không hề biết sau lưng thiên tài lại có những chuyện như vậy. Nếu đây đều là sự thật thì sở dĩ bề ngoài Lâm An thấp bé, đã mười bốn tuổi rồi vẫn còn như trẻ con là vì vật chất X này. Vấn đề là, rốt cuộc ai đã cấy loại vật chất hại người này vào đầu Lâm An?

Văn Tâm nhìn Kỳ Trưng, mày bất giác nhíu chặt, trong mắt cũng ẩn hàm sự khẩn trương, phẫn nộ đến lo lắng. Kỳ Trưng vừa thấy vậy, nhịn không được muốn duỗi tay vuốt mi tâm cô, mà thực tế anh cũng đã làm vậy.

“Đừng lo quá, chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển.” Kỳ Trưng nghĩ, lần trước anh có thể thoát khỏi bờ vực cái chết một cách thần kỳ sau vụ tai nạn xe cộ, vậy thì chuyện của Lâm An cũng chưa chắc không có cơ hội.

Ăn cơm với Kỳ Trưng xong, Văn Tâm trở lại biệt thự. Biệt thự lớn như vậy bây giờ lại trống rỗng, mấy con mèo hình như đang nghỉ ngơi, Lâm An cũng vậy. Nhưng dáng ngủ của cậu bé này hơi kỳ quái, rõ ràng ghế sofa lớn như vậy mà cậu lại cuộn mình lại một khúc, vậy còn chưa đủ, trong lòng còn phải ôm chặt bé Trà sữa mới được.

Trà sữa là bé mèo cuối cùng gia nhập, tiến độ tu luyện chậm nhất, thời gian khôi phục thành người cũng rất ngắn nên chỉ đơn thuần chợp mắt một lát với Lâm An thôi. Văn Tâm vừa vào cửa Trà sữa đã nghe tiếng, nó lạch bạch bốn chân ngắn ngủn nhào vào lòng Văn Tâm. Cô ra dấu suỵt với nó, bé Trà sữa ngây thơ vô tội ngoan ngoãn làm theo. Sau đó, Văn Tâm lấy đề bài hôm qua Lâm An đưa được cất trong ngăn kéo ra, dùng bút đen ghi tên rồi làm đề ngay ngắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.